Từ sau lần phát hiện ra bức tranh đó, Khương Uyển Ngưng còn nghĩ mình sẽ không bao giờ tiến lại gần thư phòng của Triệu Hoằng nửa bước, miễn cho bản thân lại thấy những thứ không nên thấy, thương tâm kinh sợ chỉ cần một lần là đủ.
Ấy vậy mà dưới lời xúi dại của Châu thị, nàng vậy mà lần nữa cùng Lăng chi lén lút đặt chân vào nơi này thêm lần nữa.
Tàng Thư Các vẫn như cũ, sạch sẽ xinh đẹp, sắp xếp gọn gàng, một cuộn tranh lăn lốc ở trong góc thật sự rất gây chú ý.
Khương Uyển Ngưng không hề nhìn ngó xung quanh chút nào, lần này đã xác định muốn điều gì thì chỉ tập trung vào cái đó, trực tiếp lấy bức tranh, xoay người muốn rời đi, tránh cho bản thân nàng lại nổi tính tò mò gây hại kia, rốt cuộc tự mình phá hư ảo mộng phu thê ân ái -
Ngay khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở cửa viện, Khương Uyển Ngưng giật mình thảng thốt, cuộn tranh trong tay rơi lộp bộp xuống sàn.
"Đây rồi.
"
Triệu Hoằng mỉm cười, nhưng nét cười không chạm tới đáy mắt.
"A Ngưng giận phu quân" Chàng liếc về phía cuộn tranh lăn vài vòng dưới nền gỗ, ánh mắt kìm nén sự tức giận
"Là vì lý do này sao?"
Chàng từ bên ngoài lén quan sát hai mẫu tử Khương Uyển Ngưng nói chuyện, một lúc sau thì thấy nàng cùng
Lăng Chi sắc mặt âm u bỏ ra ngoài nên mới đi theo, nào ngờ lại thấy nàng thuần thục tiến vào thư phòng, sau đó còn lấy một tập giấy từ giá sách xuống.
Triệu Hoằng lập tức ngưng trọng, một nỗi tức giận không tên vang lên.
Chàng đương nhiên lập tức hiểu ra sự lạnh nhạt của thê tử vì sao mà có.
Khương Uyển Ngưng chưa bao giờ thấy chàng giận như vậy, tuy rằng nàng tình ngay lý gian, nhưng suy cho cùng bản thân trộm lấy đồ vẫn là sai.
Nàng hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, nhỏ giọng phần trần.
"Thiếp! Thiếp chỉ muốn xem là ai! "
"Hơn nữa chàng giấu tranh nữ tử, chàng muốn thiếp làm sao chứ! ?"
Nước mắt bỗng lăn dài hai vệt trên gò má của thiếu nữ, nàng run rẩy quay người, không đúng, kể cả Triệu Hoằng có muốn thú người khác, nàng vẫn phải mặt hồng gượng cười, đưa người tới tận giường cho chàng, bản thân mình chỉ vì mấy tháng được chiều chuộng cùng với chút ảo tưởng hão huyền từ kiếp trước mà lại dám khát vọng một đôi một đời, thực là quá ngốc nghếch.
Nàng bình tĩnh lại, dùng khăn tay lau những giọt nước mắt đi, sau đó hít một hơi thật sâu, giấu đi giọng nói nghẹn ngào vào bên trong.
"Là thiếp lỗ mãng, tự tiện động vào đồ của Vương gia, xin Vương gia trách phạt.
"
Tốt nhất cứ như vậy ngay từ đầu, cho dù sau này có phát hiện thêm mười cuộn tranh nữa, nàng cũng có thể mặt không đổi sắc, vui vẻ tác thành mà không một lời oán thán.
Triệu Hoằng lạnh mặt, chàng ghét cách Khương Uyển Ngưng cư xử với mình mỗi khi hai người có chuyện.
Nàng luôn luôn dùng phương thức xử lý lạnh nhạt nghiêm cẩn nhất, hoàn toàn che giấu tình cảm, giống như chỉ cần chàng tạo ra một sơ suất nhỏ thì tình cảm của hai người họ đều sụp đổ, không còn lại chút nào.
"Tại sao nàng luôn nghi ngờ ta không thật lòng với nàng? Sau đó một câu cũng không nói, đơn phương chiến tranh lạnh với ta?"
"Khương Uyển Ngưng, ta nuông chiều bảo bọc nàng bấy lâu, nàng lại dùng cách này đáp trả? Nàng có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không?"
Triệu Hoằng càng nóng giận thì Khương Uyển Ngưng càng cúi thấp đầu hơn, nàng không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng bản thân đang kìm nén nước mắt.
Nàng thực biết bản thân dựa vào dung túng của Triệu Hoằng mà tác oai tác quái, cũng vì biết Triệu Hoằng không chịu được điều gì nhất, bản thân khi giận dỗi mới muốn dùng điều đó đề đâm trả chàng.
Khương Uyển Ngưng nàng đúng là một đứa trẻ hư, được chiều quá sinh hư.
Triệu Hoằng đối với người ngoại lạnh lùng vô tình cỡ nào lẽ nào nàng lại không biết? Chàng đối với người khác lòng phủ đầy gai nhọn, cảnh giác đề phòng không dám ngơi nghỉ, chỉ khi ở trước mặt nàng, trong phủ đệ của bọn họ, chàng mới gỡ bỏ chiếc mặt nạ sắc bén đó, trở thành một vị phu quân bình phàm, sẽ cùng nàng trải qua khói lửa nhân gian, sẽ lo lắng nếu nàng về trễ, sẽ một bên khiển trách những tính xấu của nàng, một bên lại nuông chiều cho nàng hết mực, chỉ cần nàng vui vẻ khỏẻ mạnh là được.
Vậy mà nàng, lúc vui vẻ thì cùng Triệu Hoằng thân mật quấn quít, lúc giận dỗi thì lại lạnh nhạt thờ ơ, không hề nghe chàng giải thích, cũng không hề nghĩ tới chàng sẽ nghĩ thế nào, nàng chỉ đơn thuần là ích kỷ, chỉ biết nương theo cảm xúc của mình để làm khổ người khác.
Khương Uyển Ngưng muốn lau nước mắt, thế nhưng có lau thế nào cũng không hết.
Rốt cuộc, nàng oà khóc lớn.
"Phu quân, thiếp sai rồi! "
Triệu Hoằng nghiêm khắc mím môi, chàng đã đoán trước được điều này, nhưng chàng không thể mủi lòng thương xót, chàng phải khiến Khương Uyển Ngưng nhớ thật kĩ.
"Nàng sai ở đâu?"
"Thiếp! Thiếp nhìn thấy bức tranh thì nên hỏi phu quân, không nên tự suy nghĩ lung tung rồi tức giận với chàng! "
"Con gi nนa?"
Khương Uyển Ngưng nhớ đến tối hôm qua, Triệu Hoằng bị nàng phũ phàng gạt ra, chưa bao giờ hai người đi ngủ mà không ôm nhau cả, chắc hẳn chàng đã rất khó chịu.
Hồi sáng nàng ngâm chân mới nghe Lăng Chi nói chuyện, biết được sau khi trở về nhà, chính Triệu Hoằng đã chu đáo sắp xếp nước ngâm thảo dược này để giúp nàng tránh lạnh, chỉ vì nàng không thèm nói chuyện với chàng nên mới không biết.
Khương Uyển Ngưng tội lỗi càng thêm chồng chất, rũ mắt sụt sịt.
"Thiếp không nên bảo phu quân đắp chăn khác.
"
"Thiếp cũng không nên vì chuyện dịch bệnh mà hoài nghi phu quân không yêu thiếp.
"
Cuối cùng, Khương Uyển Ngưng dụi dụi đôi mắt hoe đỏ, thể thốt chốt hạ.
"Thiếp hứa sẽ không tái phạm đầu ạ.
"
Xem ra nàng còn nhớ rất kỹ những lần giận dỗi chàng, Triệu Hoằng hơi hơi thả lỏng, giọng nói mang tính đe doạ vang lên.
"Thật sự?"
Khương Uyển Ngưng gật đầu như gà mổ thóc.
"Sau này nếu nàng có gì không biết thì sao?"
"Thì thiếp sẽ hỏi phu quân, sẽ không nghi ngờ phu quân đầu ạ.
"
"Nếu nàng giận dỗi ta thì sao?"
"Thì thiếp sẽ cho phu quân đắp chung chăn ạ.
"
"Đây là chuyện cái chăn sao?"
Khương Uyển Ngưng nghẹn, nhưng mà ngoài cái chăn thì đâu còn chuyện của cái gì nha! ? Nàng dù giận dỗi đến đâu vẫn cho Triệu Hoằng cơm no rượu say, y phục tươm tất, nào có cắt xén phần nào nữa?
"Vậy! là chuyện cái gì ạ?"
Triệu Hoằng cuối cùng cũng không lạnh mặt nổi trước gương mặt ngơ ngác của nàng, chàng tiến tới, bàn tay đặt trên eo của Khương Uyển Ngưng kéo về phía mình.
"Phu quân với nàng, tình vững hơn núi, không cho phép tổn thương, nàng mà dám thử lần nữa thì ta cắt cơm.
"
"Nhớ chưa?"
Khương Uyển Ngưng nghe chàng thổ lộ thì gương mặt nong nóng, nàng rúc vào ngực nam nhân, giống như con mèo con làm nũng mà dụi dụi.
"Nhớ rồi, phu quân.
"