Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng


Trong phủ Thành vương tại Kim Châu lúc này cũng không hề yên ổn.

Triệu Thanh đọc xong mật thư từ Tây Lương thì nổi giận đùng đùng đập vỡ chén trà.

“Đừng mơ bổn vương đầu hàng Tam ca!”
Mưu sĩ của Thành vương dường như đã quen với sự nóng nảy của hắn.

“Vương gia xin hãy bớt giận.

Lần này Tĩnh vương đã nắm trong tay bằng chứng giao thiệp của chúng ta và bọn nổi loạn ở Tây Lương, còn có tên Đường Tam là nhân chứng sống, nếu không nhượng bộ thì chỉ e sẽ mất cả chì lẫn chài.


Trán của Thành vương nổi gân xanh, gian nan mở miệng.

“Nhưng nếu vậy thì công sức bao lâu nay của bổn vương…”
Mưu sĩ kia thở dài.

“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nếu bị hoàng thượng tra tới Kim Châu thì lúc đó chúng ta sẽ gánh tội cấu kết mưu phản, chính là trọng tội phải chu di ---“
“Vương gia vốn đã định nhận chuyện giấu giếm dịch bệnh rồi mà, chẳng qua là sớm hơn chút thôi.


Hoàng thượng có trách cứ cũng chỉ vài ngày rồi qua, chẳng lẽ lại bỏ mặc Vương gia không lo?”
Thành vương lung lay ngã xuống ghế.

“Không, bổn vương phải lật đổ Tam ca, bổn vương không thể bị phụ hoàng thất sủng được.


Mưu sĩ kia chỉ sợ Thành vương nóng đầu lên làm hỏng việc, vội khuyên lơn.

“Vương gia, trước mắt không phải chuyện thất sủng hay không, quan trọng là Đường Tam còn trong tay Tĩnh vương một ngày thì chúng ta còn phập phùng lo sợ một ngày, nhất định phải giết đi để trừ hậu hoạn.


“Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, thọ số còn dài, còn sống thì còn có cơ hội gỡ gạc lại chuyện ngày hôm nay.


Thành vương từ nhỏ đã cùng Tĩnh vương tranh đấu, nhưng Tĩnh vương thông minh hơn người, tài năng trác tuyệt, hắn dù trầy da tróc vảy cũng chưa từng vượt lên trước chàng được một lần.

Thành vương lấy chuyện này làm oán hận, mà càng hận bao nhiêu thì càng khát khao ngôi thái tử bấy nhiêu.

Tại sao tất cả chỗ tốt đều phải rơi vào tay Triệu Hoằng chứ? Hắn ta không phục.

Thành vương gắng sức trấn định lại.

“Phải, phải, bổn vương phải giết Đường Tam trước đã, sau đó, sau đó mới…”
Nghĩ tới lời mà Triệu Hoằng gửi tới, hắn lại nổi điên.

“Tam ca hắn! Hắn muốn bổn vương nhận chuyện giấu dịch bệnh thì thôi, còn muốn bổn vương dùng tiền túi góp lương thảo thuốc men cho tướng sĩ của hắn, hắn nghĩ bổn vương hiền lành thật à!”
Tên mưu sĩ thấy nhức nhức cái đầu.

Tĩnh vương hiện đang nắm trong tay chứng cứ Thành vương cấu kết với quân địch, ý đồ dùng trận chiến và dịch bệnh đẩy Tĩnh vương vào chỗ chết, bây giờ hắn chỉ yêu cầu như vậy đã là hết sức khoan dung rồi.

“Vương gia, làm như vậy không phải cũng rất tốt sao? Tiếng hiền bấy lâu nay của người qua lần này sẽ càng lớn hơn trước.


Quan trọng nhất là làm vậy mới không triệt để cắt đi cơ hội tranh ngôi thái tử của hắn --
Chỉ là mưu sĩ không dám chọc thẳng vào tổ kiến lửa mà nói như vậy.


Thấy Thành vương ủ rũ gục xuống, mưu sĩ chỉ sợ hắn lại đột ngột lên cơn, vội vàng cáo lui.

“Vậy thần đi sắp xếp chuyện này ngay đây.







Ở trong kinh dạo này cũng không mấy yên ả.

Khương Uyển Ngưng tuy không ra ngoài nhưng tin tức biết được cũng không ít.

Đầu tiên là Thủ lĩnh Cấm vệ quân Trác Ngôn bày trận lớn, công khai hai mươi sáu tội của Nguyễn Thuỳ và Giang Tí Trung ở Kim Châu, hoàng thượng đại nộ, quyết định trảm lập tức hai kẻ này, toàn bộ người hai họ Nguyễn, Giang bị lưu đày Ninh Cổ Tháp, đời đời không được tham gia khoa cử nữa.

Hai tên này vốn theo phe ủng hộ Thành vương, chuyện này hẳn đã tổn thương nguyên khí của hắn không ít.

Chính bản thân Triệu Thanh cũng bị triệu vào cung để răn dạy chuyện che giấu dịch bệnh, cuối cùng thì hoả khí công tâm, đổ bệnh không gượng dậy nổi.

Nghe Vương Tích Trân trong lúc buôn chuyện nhắc qua, Khương Uyển Ngưng còn hay tin Gia Quý phi – mẹ đẻ Thành vương, cũng đã bị hoàng thượng thất sủng, phạt chép kinh cầu bình an trong 100 ngày.

Thứ hai là trận đại dịch từ Kim Châu vẫn lan rộng, may sao tình hình không mất kiểm soát như kiếp trước, các thái y cũng rất nhanh được cử đi để cứu tế.

Thuốc thang, lương thực Khương Uyển Ngưng chuẩn bị trước đây bèn lấy danh nghĩa Tĩnh Vương phủ chuyển tới vùng dịch giúp sức.


Chỉ qua hơn một tháng, nhờ có phương thuốc kia của Khương Uyển Ngưng, các thái y không tốn chút sức nào đã dẹp yên dịch bệnh, rất nhanh được trở về cung.

Thứ ba là chiến sự Tây Lương đã đại công cáo thành, Tĩnh vương Triệu Hoằng sắp sửa áo gấm hồi hương.







Mấy ngày này Khương Uyển Ngưng liên tục xoay xở mọi chuyện, cuối cùng cũng thành công biến đại nạn kiếp trước thành một trận lo bóng lo gió.

Nghe tin chàng sắp bình an trở về, rốt cuộc sợi dây siết chặt trái tim nàng bấy lâu nay cũng đã nhẹ nhàng giãn ra.

Tâm tình vừa thả lỏng thì thân thể gầy yếu đã chịu dày vò vài tháng này cũng không còn chống đỡ nổi nữa --
Khương Uyển Ngưng lập tức đổ bệnh, mê man không dứt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận