Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Bàn tay đang siết chặt eo nàng từ từ buông lỏng ra, thần sắc của hắn băng lạnh đi mấy độ.

Hắn nâng tay giữ chặt cằm nàng, bắt buộc nàng phải đối diện với gương mặt phẫn nộ của hắn, cất giọng lạnh lùng.

- Chuyện trước đây của nàng ta không thể quản, nhưng nàng nghe rõ cho ta.

Lần này là lần cuối cùng, nàng được suy nghĩ đến nam nhân khác.

Từ nay về sau nam nhân duy nhất trong lòng nàng, chính là Nhậm Thái Tuấn ta.

Nhậm Thái Tuấn nghiêm túc nói, nàng là ái phi của hắn, chỉ có hắn mới đủ tư cách chiếm lấy trái tim và suy nghĩ của nàng.

Không biết vì sao khi Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn nói ra những lời ngông cuồng này, nàng không hề tức giận ngược lại tâm trạng còn vui vẻ vô cùng.

Nhưng nàng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.

- Chàng lấy tư cách gì mà tước đoạt suy nghĩ trong đầu thiếp, cấm thiếp không được nghĩ đến nam nhân khác.

Không phải vừa rồi chàng cũng suy nghĩ đến, nữ nhân khác sao?

Chiêu Dương bày ra bộ mặt không vui nhìn sang chỗ khác nói, nghe nàng nói vậy trong lòng hắn vui sướng vô cùng.

Nhậm Thái Tuấn cúi xuống gương mặt tuấn lãnh ghé sát vào tai nàng, hơi thở nóng hổi phà vào cái cổ trắng nõn, khiến thân thể của nàng bất giác cứng đờ không còn sức lực để động đậy, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên.

- Ta suy nghĩ đến nữ nhân nào?

Nhậm Thái Tuấn cố tình trêu chọc nàng, nghe hắn nói vậy Chiêu Dương nộ khí xung thiên.

Nàng tức giận xoay mặt lại định nói gì đó, nhưng thật không ngờ vì hành động bất thình lình này của nàng, nên môi hai người chạm vào nhau.

Chiêu Dương đứng bất động mở to hai mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn hắn.

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng trong lòng vui vẻ, một tay hắn choàng qua eo kéo nàng sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tay còn lại giữ chặt gáy nàng.

Gương mặt đep trai phi thường của hắn tiến tới, môi hắn không do dự mút lấy mật ngọt thuộc về riêng nàng, đầu lưỡi ấm áp lưu lóat tiến sâu vào trong khoang miệng của Chiêu Dương, hiên ngang càng quét bên trong ẩm ướt mềm mại.

Hai người hôn nhau thật lâu đến khi hai gò má của Chiêu Dương đỏ hồng vì thiếu dưỡng khí, Nhậm Thái Tuấn mới lưu luyến buông nàng ra.

Chiêu Dương cúi đầu lẫn tránh ánh mắt trỗi lên dục vọng của hắn, nàng chỉ sợ ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong đôi mắt hắn sẽ thiêu cháy nàng bất cứ lúc nào.

- Nữ nhân nào?

Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy vẻ mặt ái ngại của nàng, hắn đột nhiên lập lại câu hỏi của vừa rồi.

Đầu óc Chiêu Dương còn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, nên không hiểu Nhậm Thái Tuấn đang nói gì.

- Hả?

Chàng nói gì?

Nhậm Thái Tuấn không còn kiên nhẫn để trêu đùa nàng, hắn thẳng thừng nhìn nàng nói.

- Vừa rồi nàng ghen với công chúa?

Thật ra Nhậm Thái Tuấn không phải hỏi nàng, lời nói của hắn là khẳng định.

Chiêu Dương xấu hổ, cái gì là ghen, nàng sẽ vì hắn mà ghen sao?

- Thiếp nào có!

Chiêu Dương xoay người lại nhìn sang chỗ khác, gương mặt nàng lúc này không hiểu vì sao lại nóng phừng phừng.

Nhậm Thái Tuấn xoay người Chiêu Dương lại, bày ra bộ mặt hết sức nghiêm túc nói.

- Không ghen thì tốt, vậy để ta nói với Hoàng thượng đồng ý với việc cầu thân này.

Nghe Nhậm Thái Tuấn đồng ý cưới Mã Kha Lam, Chiêu Dương đã không thể dằn xuống cơn phẫn nộ trong lòng.

Nàng nhìn Nhậm Thái Tuấn hung hăng nói.

- Chàng dám!

Chỉ cần chàng không giữ lời nạp thêm phi tử, thiếp sẽ biến mất trước mặt chàng ngay.

Chiêu Dương phùng mang trợn mắt, lời nói không còn kiên nể đến uy khí trên người Nhậm Thái Tuấn, vào giờ phút này dù hắn có là Hoàng đế nàng cũng sẽ nói vậy.

Cũng là lời hăm dọa này, nhưng thật đáng chết nó lại hữu hiệu hơn bất kỳ lời hăm doạ nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ không ở bên cạnh hắn, là tâm tình của hắn lập tức trở nên bất an.

- Không.....không nạp thiếp.

Nàng có hài lòng chưa?

Nhậm Thái Tuấn nhìn Chiêu Dương nhẹ giọng nói, lời nói mang theo ngữ điệu thoả hiệp hoàn toàn.

Chiêu Dương biết Nhậm Thái Tuấn nói ra được thì sẽ làm được, giống như hắn sinh ra là để làm chủ Thiên hạ, lời nói như đinh đóng cột.

Trước sự kinh ngạc của Nhậm Thái Tuấn, Chiêu Dương đột nhiên xoay qua, đôi tay mềm mại như lụa thản nhiên quấn lấy eo hắn. Cô ôm chặt Nhậm Thái Tuấn vào lòng, gương mặt xinh đẹp nép sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Cô nhắm mắt lại cảm nhận nhịp tim đập loạn cùng với mùi trầm hương tỏa ra từ trên người hắn, lúc này Chiêu Dương mới biết mình đã thật sự động lòng với nam nhân này.

Nàng tự nhủ với lòng, mình nên trân quý giây phút ở bên cạnh chàng, vì

Chiêu Dương biết hiện tại những gì nàng có được chỉ là giấc mơ.

Một giấc mơ dài, nhưng đến khi nàng tỉnh giấc mọi thứ trước mặt đều sẽ biến mất, Hạ Gia, Tống Quốc, còn có chàng..... vốn dĩ không hề tồn tại.

Cuối cùng chỉ còn lại một Chiêu Dương cô độc, một sát thủ với đôi tay nhuộm đầy máu tươi.

Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ đối phương.

Ánh hoàng hôn màu vàng cam trên bầu trời rọi thẳng xuống vùng đất màu tím phía dưới, càng khiến phong cảnh lãng mạn trở nên huyền ảo mộng mơ, như họ đang lạc vào chốn bồng lai thiên cảnh*.

*bồng lai thiên cảnh có nghĩa là: nơi tiên ở, cảnh tượng đẹp như trong mơ.

Ngày hôm sau Nhậm Thái Tuấn cùng với khả hãn bàn về chiến lược công đánh Bộ Tộc Khắc Thiệp, Chiêu Dương buồn chán một mình đi dạo.

Nhìn thấy một con ngựa được buộc vào cây cột bằng gỗ trong chuồng ngựa, Chiêu Dương vui mừng bước tới.

Chiêu Dương đứng cách con ngựa một thước, ánh mắt sắc bén có phần thích thú quan sát con tuấn mã.

Con ngựa này sao giống y như con ngựa Xích Thố của Lữ Bố trong chuyện Tam quốc chí, con ngựa dài một trượng cao tám thước, màu đỏ rực như lửa khác xa với những con ngựa bình thường.

Đúng thật là một con chiến mã.

Chiêu Dương định bước tới sờ vào con ngựa, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của một nam nhân.

- Vương Phi, xin người cẩn thận.

Tên binh sĩ của Mã Mộ Lam vội vàng chạy tới, chặn hành động nguy hiểm của Chiêu Dương lại.

Vương Phi là người Nhậm Tướng Quân sủng ái, nếu vì sự sơ sót của hắn nên khiến Vương Phi bị tổn thương, hắn chỉ sợ khi Nhậm Tướng Quân trách tội, dù hắn có mười cái mạng cũng không gánh nổi.

Chiêu Dương bất ngờ nhìn hắn, trong lòng không biết vì sao hắn lại lo lắng đến như vậy.

- Chuyện gì?

Nghe Chiêu Dương hỏi vậy, tên binh sĩ khom người cung kính giải thích.

- Bẫm Vương Phi, trong dịp tình cờ khả hãn tìm thấy con ngựa này đi lạc trên thảo nguyên cách đây hai dặm.

Khả hãn cho người đưa con ngựa về, nhưng thật không ngờ con ngựa này là một con ngựa chứng.

Ai cưỡi nó cũng bị nó khiến cho ngã ngựa, bị trọng thương.

Chiêu Dương nghe tên binh sĩ nói vậy trong lòng càng thêm hiếu kỳ, ngựa càng chứng thì sẽ càng dũng mãnh.

Chỉ cần có người thuần phục được nó thì một con ngựa hoang sẽ biến thành một con chiến mã, bách chiến bách thắng.

Nhìn thấy Chiêu Dương nhìn chằm chằm vào con ngựa, Mã Kha Lam cùng với nô tỳ tuỳ thân từ phía sau bước tới.

- Vương Phi, người muốn có được con tuấn mã này không?

Chiêu Dương bất ngờ xoay đầu nhìn vào nữ nhân thốt ra lời này, nhìn thấy Mã Kha Lam trong lòng Chiêu Dương cảm thấy chán ghét vô cùng.

Tâm tình khoan khoái của vừa rồi, cũng bị nữ nhân này quấy rối.

Chiêu Dương không quan tâm đến Mã Kha Lam, nàng xoay lại ánh mắt sắc bén mang theo sự tính toán quan sát con tuấn mã.

Quả thật rất tốt khí thế oai hùng, nếu Nhậm Thái Tuấn có được nó, chẳng phải sẽ như hổ mộc thêm cánh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui