Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Mã Kha Lam và Chiêu Dương được hai tên binh sĩ hộ tống đến chuồng ngựa.

Nhậm Thái Tuấn với một bụng đầy lo âu, được khả hãn Mã Mộ Lam an bày nơi an tọa trước đấu trường.

Nhậm Thái Tuấn vừa ngồi xuống, nô tỳ do Mã Mộ Lam an bài từ trước để hầu hạ Nhậm Thái Tuấn, trên tay cầm tách tra Thiết Quan Âm cung kính bước tới.

Ả Nô tỳ cúi đầu hành lễ trước mặt hắn, dâng lên tách trà thơm ngon nóng hổi còn đang bóc khói.

Nhậm Thái Tuấn hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.

Ả nô tỳ trong lòng thấp thởm, vẫn cuối đầu hai tay run run cầm chặt tách trà trước mặt, chờ đợi hắn tiếp nhận tách trà.

Chỉ cần Nhậm Thái Tuấn không lên tiếng, dù tay ả có tê cứng cũng không dám đặt tách trà trên tay xuống.

Trương Vệ hiểu ý lập tức bước tới, nhìn ả nô tỳ nói.

- Để ta.

Trương Vệ nói xong vươn tay nhận lấy tách trà, đặt trên cái bàn gỗ bên cạnh Nhậm Thái Tuấn.

Sắc mặt của Mã Mộ Lam tối sầm lại, sao ông có thể thất sắc đến như vậy?

Ai nấy đều biết bên cạnh Nhậm Thái Tuấn từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện nữ nhân.

Mã Mộ Lam nhìn mấy nô tỳ bên cạnh, vẫy tay ra hiệu cho họ lui xuống.

Ông để ý Nhậm Thái Tuấn, hắn không hề đụng đến tách trà chỉ tiện tay đẩy tách trà sang một bên.

Mã Kha Lam vừa đến chuồng ngựa liền chọn cho mình Hắc Ly, con ngựa của nàng â.

Hắc Ly được Mã Kha Lam huấn luyện từ nhỏ, nên nàng và Hắc Ly phối hợp rất tuyệt vời.

Cuộc đấu này nàng không thể thua, không thể để bộ tộc Mã Cơ Hàn mất mặt, nhưng quan trọng hơn hết chính là Nhậm Thái Tuấn.

Sau ngày hôm nay, nàng sẽ là Vương Phi của hắn.

Chiêu Dương không hề gấp gáp, nàng tao nhã bước đi từ từ đến gần những con tuấn mã, lúc này đang nép mình về phía sau bày ra bộ dạng đề phòng, cặp mắt sắc bén nhìn bọn họ từ lúc họ vừa mới bước chân vào trong chuồng ngựa.

Chiêu Dương đi vòng vòng mấy con ngựa, nàng quan sát từng con một.

Từ cơ bắp rắn chắc cho đến thần thái rồi đến khí thế, Chiêu Dương đều để ý rất kỹ.

Một con ngựa dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng nếu cặp mắt không có thần, cũng không phải là một con ngựa chiến.

Chiêu Dương nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén quét ngang từng con một.

Cuối cùng đôi mắt tuy lãnh đạm nhưng lại tàn ẩn sự nguy hiểm của Chiêu Dương dừng lại trên con tuấn mã màu đỏ rực, đang mở to mắt nhìn nàng.

Chiêu Dương nhìn thấy con ngựa mà không một ai có thể thuần phục được, nàng lập tức bước đến bên cạnh nó.

Nàng chậm rãi nâng tay vuốt ve phần cổ của con ngựa, bàn tay mềm mại với những ngón tay thon dài luồn vào những sợi lông ngắn màu đỏ mịn màng như lụa của nó.

Nhìn thấy con tuấn mã không kháng cự hay có những cử chỉ bài xích, Chiêu Dương chậm rãi ghé sát vào mặt con tuấn mã, thì thầm vào tai nó.

- Ngựa ngoan, ta là chủ nhân của nhà ngươi.

Từ nay về sau ngươi chỉ được phục tùng theo mệnh lệnh của Vương Gia và ta.

Ta ban cho ngươi cái tên ngựa Kim Long, nếu ngươi chịu thuần phục Vương Gia và ta, hãy kêu lên ba tiếng.

Nhìn thấy con tuấn mã, không biết vì sao Chiêu Dương lại nghĩ đến tổ chức Kim Long của mình.

Dù nàng có ở thời đại nào đi chăng nữa, cái tên Kim Long này cũng đã in sâu vào tận xương tủy của nàng, như một phần quan trọng trên cơ thể dù nàng có muốn vứt bỏ cũng không được.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Mã Kha Lam, con tuấn mã ngóc đầu oai vệ kêu lên ba tiếng.

"Hí.....hí.....hí....."

Con tuấn mã trong lòng phấn khởi vơ hai chân lên khỏi mặt đất, như muốn chào đón chủ nhân của mình.

Chiêu Dương cầm chặt dây cương kéo Kim Long lại, nàng hài lòng đôi môi khiêu gợi bất giác cong lên.

Chiêu Dương nhìn Mã Kha Lam cất giọng hân hoan.

- Ta chọn nó.

Mã Kha Lam kinh ngạc, nữ nhân này muốn đâm đầu vào chỗ chết hay sao?Chẳng lẽ nàng ta không biết con ngựa này là một con ngựa chứng, không dễ gì bị người khác thuần phục.

Nhưng mặc kệ, đó là do nàng ta tự chuốc lấy.

- Được, Vương Phi muốn chọn con ngựa nào thì tuỳ Vương Phi.

Nói xong Mã Kha Lam liền ra hiệu cho tên binh sĩ đang đứng bên cạnh, dẫn hai con ngựa ra ngoài.

Mã Kha Lam và Chiêu Dương sau khi chọn ngựa xong, liền quay trở lại đấu trường.

Chiêu Dương và Mã Kha Lam đi trước, hai con ngựa được binh sĩ dẫn theo phía sau.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhất là Mã Đà Lam, khi nhìn thấy con ngựa cao lớn đỏ rực phía sau Chiêu Dương.

Mã Đà Lam quá hiểu về con ngựa Chiêu Dương đã chọn.

Trong lòng vừa vui mừng vì hắn biết chắc tiểu muội của mình sẽ trở thành Vương Phi của Tống Quốc.

Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng hiện lên cảm giác hoang mang, hắn lo lắng lỡ Vương Phi bị thương không biết phản ứng của Nhậm Thái Tuấn sẽ ra sao.

Sắc mặt khả hãn Mã Mộ Lam tối đen như mực, con ngựa này........

Mã Mộ Lam lập tức nhìn đứa con trai của mình, hàm ý của phụ hãn Mã Đà Lam hiểu rất rõ.

Mã Đà Lam biết cân nhắc sự nặng nhẹ trong việc này, hắn liền bước tới chặn bước chân của Chiêu Dương lại.

- Vương Phi, con ngựa này là một con ngựa cuồng dã, chưa được thuần hoá. Tại hạ chỉ sợ nó sẽ trỗi lên thú tính khiến người bị thương.

Nhậm Thái Tuấn nghe Mã Đà Lam nói

vậy trong lòng không yên, một con ngựa không được huấn luyện đàng hoàng có thể gây cho người cưỡi nó, nhẹ thì tàn phế nặng thì tử vong.

Bàn tay đang đặt trên thành ghế gỗ của Nhậm Thái Tuấn bất giác siết chặt hơn, sự bất an trong lòng hắn càng lúc càng gia tăng.

Nhậm Thái Tuấn không quan tâm

đến tập tục vớ vẫn của bọn họ, hắn đứng lên muốn ngăn lại cuộc thi đấu này.

Nhưng hành động của hắn bị lời nói của Chiêu Dương chặn lại.

- Thái tử đừng quá lo ngại, ta thích con ngựa này.

Chiêu Dương nói xong liền chuyển tầm mắt của mình, lên người của Nhậm Thái Tuấn.

- Vương Gia, thiếp sẽ không khiến Vương Gia thất vọng.

Nhậm Thái Tuấn mím chặt đôi môi mỏng, hắn trầm mặc trong giây lát rồi phun ra từng chữ một.

- Nàng hãy cẩn thận cho ta!

Nói xong hắn lại an tọa, mặc dùng bề ngoài gương mặt của Nhậm Thái Tuấn thần sắc băng lãnh nhưng hiện tại trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Mã Kha Lam và Chiêu Dương đi đến địa điểm nơi thi đấu, hai tên binh sĩ liền bước tới.

Trên tay hai tên binh sĩ cầm hai cây cung bằng gỗ được điêu khắc hình con chim Ưng oai hùng, nhìn thật rắn chắc mạnh mẽ.

Họ khom người cung kính đưa cho Mã Kha Lam và Chiêu Dương.

Mã Kha Lam cười tươi nhận lấy cây cung, gương mặt lộ rõ sự sung sướng vì nàng ta lớn lên ngồi trên lưng ngựa tay thì cầm cung.

Việc bắn vào trọng tâm của mấy cái bia trước mặt là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chiêu Dương nhận lấy cây cung từ trên tay tên binh sĩ, cảm giác quen thuộc khi nàng chạm vào cây cung khiến Chiêu Dương đột nhiên nhớ đến khẩu súng Truy Hồn tuỳ thân, do thủ lĩnh tặng cho nàng khi nàng chấp hành nhiệm vụ lần đầu tiên.

Chiêu Dương vuốt ve cây cung, muốn làm quen với nó, nàng tự nhủ với lòng chỉ cần mình xem nó y như khẩu súng Truy Hồn thì sẽ điều khiển được nó.

Nàng của trước đây là một trong những sát thủ hàng đầu của tổ chức Kim Long, nên tài bắn súng của nàng so với Hồ Điệp không hơn không kém.

Ngoài tài bắn súng nàng cũng là một cao thủ trong lĩnh vực chế tạo vũ khí, vì có một thời gian nàng đã theo bên cạnh Đường Tam học hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui