Sau khi Chung Niệm Nguyệt bước xuống nhuyễn kiệu liền cảm thấy hối hận.
Hoàng cung lớn như vậy, với đôi chân này của nàng thì đi đến khi nào mới xong? Vẫn nên ngồi nhuyễn kiệu thôi.
Chung Niệm Nguyệt quay người trở lại.
Liền nghe thấy Tấn Sóc Đế ở phía sau bất đắc dĩ gọi ‘Niệm Niệm’, ngay sau đó Chung Niệm Nguyệt cảm thấy eo bị giữ lại.
Tấn Sóc Đế duỗi tay nắm lấy eo nàng.
Mũi chân của Chung Niệm Nguyệt còn chưa chạm được nhuyễn kiệu đâu, thì đã bị kéo trở về.
“Sao lại cảm thấy hối hận rồi à?” Tấn Sóc Đế hỏi.
“Ta ngồi cái gì?” Chung Niệm Nguyệt hỏi lại hắn.
Tấn Sóc Đế buồn cười mà chỉ tay: “Đương nhiên là cái này.”
Các cung nhân nghe thấy, không nhịn được mà lớn mật ngẩng đầu lên, lén lút nhìn về phía…đúng là không tin được…bệ hạ vậy mà chỉ vào ngự liễn!
Bệ hạ muốn…muốn ngồi cùng Chung tiểu thư sao?
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một lát, nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ là có chút không tốt?”
Tấn Sóc Đế hỏi nàng: “Từ hai năm trước, không phải Niệm Niệm đã ngồi qua rồi sao? Đồ vật của trẫm có cái gì mà Niệm Niệm chưa từng dùng chứ? Phải không?”
Chung Niệm Nguyệt đảo mắt vài cái, nhìn lướt ngang qua mặt các cung nhân.
Cho dù bọn họ dám nghe nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.
Nàng chép chép miệng nói: “Bệ hạ nói gì vậy? Thật ra còn rất nhiều thứ, ta chưa được dùng qua đó.”
Tấn Sóc Đế chỉ cười, không trả lời.
Chung Niệm Nguyệt tránh sang một bên, xoay người vô cùng thoải mái bước lên ngự liễn.
Lời thì ngài cũng đã nói ra.
Nếu ta không dùng thì chẳng phải lỗ rồi sao?
Lúc này Tấn Sóc Đế cũng bước lên ngự liễn.
Mạnh công nhìn thấy vậy liền cười nói: “Khởi hành!”
Ngay lập tức ngự liễn được nâng lên.
Ổn định vững chắc, thậm chí không bị rung một chút nào.
“Niệm Niệm, đây là còn đường phía đông của nội viện.” Tấn Sóc Đế chỉ còn đường ở dưới chân, nói với Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt đã vào cung rất nhiều lần, nhưng nào chưa từng để ý trong cung có bao nhiêu cung điện, có bao nhiêu con đường, có bao nhiêu cung nhân…
Tấn Sóc Đế lại nhớ rất rõ, hơn nữa còn chậm rãi nói cho nàng biết.
Cảm giác này đúng là rất tuyệt vời.
Thực sự rất giống với câu ‘Nhìn đi, đây là giang sơn mà trẫm dành lấy cho nàng’.
Tấn Sóc Đế thực sự rất cẩn thận mà đặt quyền lợi này vào trong tay nàng.
Chung Niệm Nguyệt mơ màng suy nghĩ một lát, bất tri bất giác, ngự liễn đã đi tới bên ngoài một cung điện nhỏ.
Tấn Sóc Đế nói: “Khi trẫm bảy tám tuổi, từng đây một khoảng thời gian.”
Chung Niệm Nguyệt ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy phía trên tấm bảng hiệu có ba chữ ‘Như Ý Các’.
Tuy đặt tên là như vậy, nhưng chưa chắc sẽ ‘như ý’ giống như vậy.
Con đường để đi tới chỗ này đúng là có chút hẻo lánh.
Tấn Sóc Đế: “Nơi này cũng không có gì tốt để nói.”
Mạnh công công lên giọng: “Khởi hành!”
Vì vậy các cung nhân lại nâng ngữ liễn lên đi tiếp về phía trước.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi: “Tại sao bệ hạ không mời ta vào xem một chút?”
Tấn Sóc Đế bật cười nói: “Niệm Niệm không kịp thời gian.”
“Có ý gì?”
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt liền hiểu ý này có nghĩa là gì.
Sau khi quẹo qua một khúc cua, rồi lại đi qua một cổng vòm.
Tấn Sóc Đế nói: “Trẫm từng ở đây ba tháng.”
Chung Niệm Nguyệt ngước mắt lên nhìn.
Cung điện trước mắt, tên là ‘Trai Nhân Điện’, so với cung điện lúc nãy thì cao hơn nhưng màu sơn thì có chút nặng nề.
Đi thêm một chút nữa.
Là một cung điện được xây theo cấu trúc điển hình, mặt khác còn có thêm hai phó điện.
Cung điện này được xây rất cao, tường hồng gạch đỏ.
Cửa cung ghi ba chữ ‘Trường Xương Cung’.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Khi trẫm mười mấy tuổi, từng ở đây.”
Khi tới đây, thì đã chuyển từ đường phía đông thành đường phía tây.
Ánh mắt Chung Niệm Nguyệt khẽ động.
Thì ra Tấn Sóc Đế từng đổi nhiều chỗ ở như vậy.
Ngay cả khi nàng chưa bước vào cung để nhìn kỹ thì nàng cũng có thể mơ hồ tưởng tượng ra được, Tấn Sóc Đế đang từng bước từng bước tiến vào trung tâm của hoàng cung.
Nàng thích Tấn Sóc Đế mang nàng đi xem khắp nơi như vậy.
Sự hiểu biết và nhận thức của nàng về Tấn Sóc Đế sẽ vì vậy mà nhiều hơn một chút.
Nó hoàn toàn khác với những gì mà quyển truyện nhạt nhẽo đó đã miêu tả.
Chỉ có khi thực sự thích một người thì bạn mới có thể từng chút một từng chút một chia sẻ mọi thứ với người kia.
Thay vì phải che dấu mọi thứ.
Chung Niệm Nguyệt thở dài.
Trong lòng nói thầm.
Đây có phải là một điểm tốt của nam nhân lớn tuổi không?
Rất nhanh.
Ngự liễn lại tiến về phía trước.
“Đây là Vĩnh Ninh Cung, khi Thái Hậu vẫn là phi tử thì đã ở phó điện của Vĩnh Ninh Cung.
Chủ điện lúc đó là dành cho sủng phi của tiên đế, Trân phi.”
“Trẫm cũng đã từng ở đây một thời gian ngắn ngủi.”
Chung Niệm Nguyệt muốn hỏi nhưng lại cảm thấy ở đây có quá nhiều người.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không nhịn được thắc mắc trong lòng, vì vậy kéo tay áo Tấn Sóc Đế lại, kéo hắn sát tới gần nàng, thì thầm vào lỗ tai của Tấn Sóc Đế, nói nhỏ: “Vì sao bệ hạ lại ở mỗi nơi thời gian rất ngắn?”
Theo nàng biết, Đại Tấn không hề giống với nhà Thanh trong lịch sử mà.
Thân thể Tấn Sóc Đề cứng đờ một lát.
Niệm Niệm quá gần với hắn.
Khi nói chuyện, giống như đang hôn lấy vành tai của hắn.
Tấn Sóc Đế duỗi tay ra, đè lấy đầu gối của nàng.
Chung Niệm Nguyệt cũng không phát hiện, bởi vì sự chú ý của nàng không đặt ở điều này.
Tay Tấn Sóc Đế hơi dùng lực một chút, dường như chỉ có thể như vậy mới có thể áp chế suy nghĩ rối loạn này.
Hắn nghiêng đầu sang.
Khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần hơn, dường như chỉ cần nhướng người lên một chút thì môi có thể chạm môi.
Hắn nói: “Sở dĩ Thái Hậu có thể đứng vững trong cung không ngã, không phải là vì bà ta được sủng ái.
Mà là vì bà ta đã sinh được sáu hài tử, sống sót tổng cổng có bốn.
Đây là điều cực kỳ hiếm có trong hậu cung của tiên đế.
Tiên đế vô cùng vui mừng, nên mới cho bà ta chuyển vào phó điện của Vĩnh Ninh Cung.
Trẫm là người được sinh ra cuối cùng.
Khi đó Xa Xương Vương đã thành niên, Trưởng công chúa cũng đã làm lễ cập kê, còn Định Vương…”
Hắn ngừng lại một chút: “Là cha ruột của Tướng công tử.”
Đương nhiên Chung Niệm Nguyệt vẫn còn nhớ rõ Định Vương.
Lúc trước nàng bị trúng độc là do loạn đảng của Định Vương gây ra.
Tướng công tử là con của ông ta…vậy Tuyên Bình Hầu?
Còn có.
Nếu vậy chẳng phải Tướng công tử và Tấn Sóc Đế cũng có một chút huyết thống rồi.
Tấn Sóc Đế lại nói tiếp: “Khi đó Định Vương đã bộc lộ được tài năng, được tiên đế coi trọng.
Chưa đủ nhược quán đã phong vương, sau đó được ban phủ, ban nữ nhi Phạm gia cho ông ta làm chính phi.”
Chung Niệm Nguyệt nhớ lại.
Phát hiện trong kinh thành không có bất kỳ ai họ Phạm.
“Khi đó tiên đế có mấy lần ở trên triều, nói rằng Định Vương rất giống ông ấy.
Trong nhất thời, mọi người đều nghĩ rằng, Định Vương sẽ là người kế thừa ngôi vị.
Ngay lập tức Thái Hậu rất được chú ý, khi bà ta đang đắc ý thì có một cao tăng viết cho trẫm…”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được cau mày.
Tới rồi.
Trong phim truyền hình, đây là thủ đoạn được thấy nhiều nhất.
Tùy tiện tìm một cao tăng, nói ngươi khắc cha khắc nương khắc trời đất, hận không thể cổ vũ cho hoàng đế giết chết ngươi.
“Viết cái gì?” Chung Niệm Nguyệt bực bội hỏi.
Tấn Sóc Đế nghe ra được nàng đang tức giận, ánh mắt liền hiện lên ý cười.
Hắn nói: “Cốt Quan Âm, tâm la sát, đường tà ác, yểu mệnh.”
Cốt Quan Âm.
Nghe thì giống như đang khen.
Nhưng thật ra là đang nói hắn chỉ có thể đơn độc một mình.
Tâm la sát.
Chính là nói Tấn Sóc Đế có suy nghĩ xấu xa.
Đường tà ác.
Chính là nói còn đường mà tương lai Tấn Sóc Đế sẽ đi, không phải là con đường ngay thẳng.
Nhưng sao lại còn dám mắng ngươi sẽ chết sớm vậy?
“Đây còn không phải là nói bậy thì là gì?” Chung Niệm Nguyệt phản bác rất nhanh.
Ta sinh ra ở dưới lá cờ đỏ, tuyệt đối không tin những thứ mê tín này!
Nhổ vào!
“Sao Niệm Niệm biết những lời này là nói bậy?” Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Hiện tại không phải bệ hạ đang sống rất tốt sao? Làm gì yểu mệnh chứ?”
“Không ai nói trước được điều gì.” Tấn Sóc Đế nói.
Ban đầu khi nàng nghe thấy Tấn Sóc Đế nói qua, không cần trường sinh.
Chỉ là sau khi gặp nàng, thì mới biết được mùi vị của mì trường thọ.
Nghĩ như vậy, Chung Niệm Nguyệt càng cảm thấy đau lòng.
Khó trách Tấn Sóc Đế lại không cần trường sinh, sinh thần là một ngày hết sức tầm thường.
Nếu trách thì nên trách tên đầu trọc đó nói chuyện lung tung!
Chung Niệm Nguyệt nhanh tay che miệng hắn lại: “Ngưng ngưng ngưng! Coi như những lời vừa nãy chưa từng nói qua.”
Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn xuống cổ tay nàng, sau đó mới đưa tay lên nắm lấy.
Hắn thực sự rất muốn thu nhỏ nàng lại.
Để lúc nào cùng có thể mang nàng theo bên cạnh.
Chung Niệm Nguyệt vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tấn Sóc Đế cũng không thả tay nàng ra, chỉ cong môi nói: “Sau đó tiên đế chỉ cười khinh nói, ông ta là chân long thiên tử, cho dù nó la sát hay tà ám thì nhìn thấy ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Vì vậy trẫm trở thành người đầu tiên, được tiên đế nuôi dưỡng bên cạnh.”
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Ta đoán không ra đấy.
Dây thần kinh của cha ngài bị chạm mạch à?
Sau khi nghe xong những lời như vậy, phản ứng đầu tiên lại là lão tử muốn dùng chân long tiên khí để áp đi tà ám này sao!
Trong đầu nàng đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sau những lời nói đó, Tấn Sóc Đế sẽ bị đuổi khỏi Vĩnh Ninh Cung, rồi sẽ bị cung nhân bắt nạt, huynh đệ tỷ muội cười nhạo, cha nương không quan tâm, không được ăn uống đầy đủ, phải trải qua rất nhiều năm thì mới được chú ý.
…Kết quả là ngài lại nói cho ta, căn bản không có chuyện này!
Chung Niệm Nguyệt hơi trừng mắt nhìn Tấn Sóc Đế.
Uổng công đau lòng.
Tấn Sóc Đế bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, không nhịn được mà vuốt nhẹ cổ tay nàng: “Niệm Niệm có biết như vậy có nghĩa là gì không?”
“Sao?” Chung Niệm Nguyệt theo thói quen buột miệng nói ra, nhưng ngay lập tức nàng đã mơ hồ đoán được: “Bởi vì được lớn lên dưới mắt tiên đế, bệ hạ cũng đã mưa dầm thấm đất, học được rất nhiều thứ.
Mặc kệ bệ hạ có hay không thì người bên ngoài đều nghĩ như vậy phải không?”
Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ.”
Kết quả này là điều hiển nhiên.
Tấn Sóc Đế được nuôi dưỡng ở chỗ tiên đế, cùng mẫu thân và huynh trưởng tỷ tỷ, đương nhiên là sẽ có khoảng cách.
Thái Hậu tốn rất nhiều tâm tư trên người Định Vương, người đời cũng cho rằng ông ta sẽ là người kế vị, khi đó Xa Xương Vương và Trưởng công chúa cũng hết lòng hỗ trợ ông ta.
Nhưng lại đột nhiên xuất hiện Tấn Sóc Đế.
Cho dù là có quan hệ huyết thống, thì cũng không nhịn được mà nghi ngờ, đề phòng, thậm chí trực tiếp coi hắn là kẻ thù.
Chung Niệm Nguyệt khó chịu ngồi ở đó.
Nàng hơi cong lưng lại, dựa vào người Tấn Sóc Đế.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Vì vậy từ đó về sau, bệ hạ không còn mẫu thân, cũng không còn huynh trưởng tỷ tỷ nữa phải không?”
Tấn Sóc Đế không nhịn được mà xoa đầu nàng.
Hắn đáp lời: “Ừ.”
Xoa xoa.
Ngón tay Tấn Sóc Đế dừng ở vành tai Chung Niệm Nguyệt.
Hắn bóp nhẹ, nhìn vô cùng chăm chú, ánh mắt có chút phiếm hồng, rồi mới nói tiếp: “Niệm Niệm, huynh đệ tỷ muội chưa từng thương trẫm, mẫu thân chưa từng thương trẫm, trong lòng tiên đế chỉ có vô số mỹ nhân.
Trẫm chưa từng tin sẽ có một người thật lòng thương trẫm.”
Chung Niệm Nguyệt há hốc miệng.
Nàng nắm chặt lấy xiêm y của Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế nhẹ giọng hỏi: “Niệm Niệm, nếu gặp Thái Hậu…”
Chung Niệm Nguyệt chôn mặt vào đầu gối của hắn.
Nàng nghẹn ngào nói: “Đợi đi, ta sẽ cho Thái Hậu mở rộng tầm mắt!”
Tấn Sóc Đế cười nhẹ một tiếng.
“Ừ, trẫm đợi.”
Hắn che đi sự u ám trong đáy mắt.
Khi còn là thiếu niên, có lẽ hắn sẽ khát vọng tình thương của phụ mẫu, tình huynh đệ.
Nhưng hắn đã làm hoàng đế nhiều năm.
Hắn tự tay giết chết Định Vương, lạnh lùng nhìn tiên đế chết trên giường bệnh, vì ăn quá nhiều nhân sâm mà xanh cả mặt, thống khổ hoăng thệ.
Thì sao hắn còn cảm thấy canh cánh trong lòng nữa chứ?
Nhưng Niệm Niệm lại tin.
Niệm Niệm tốt của hắn.