Huệ phi chen vào nói: “Hai ngươi phải trả lời thành thật, không thể hàm hồ nói cho xong việc, cũng không thể nói dối!”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Huệ phi.”
Ngay lập tức có vài cung nhân bước tới, giữ chặt lấy Huệ phi.
Huệ phi cúi đầu xuống nhìn, bàn của nàng ta đã bị lật đổ, trên mặt đất vô cùng hỗn loạn.
Có lẽ trong mắt người khác, bây giờ nàng ta vô cùng xấu hổ và nực cười.
Người của Đô Sát Viện ngay cả liếc mắt nhìn Huệ phi cũng không thèm, chỉ lạnh mặt rũ mắt, trầm giọng nói: “Cổ Lập.”
Để thẩm vấn cũng phải có kỹ xảo riêng.
Nếu hỏi câu thứ nhất, hắn ta nói dối thì đương nhiên câu thứ hai cũng là nói dối.
Nếu người đầu tiên quá sợ hãi không trả lời được thì người thứ hai cũng sẽ như vậy.
Cổ Lập chính là tướng thủ thành, cấp dưới của Võ Bình.
Khi ông ta bị gọi tên, không nhịn được mà run rẩy.
Sau khi ông ta nhìn thấy Võ Bình bị ngũ mã phanh thây, cấp dưới của Võ Bình, hoặc là rời khỏi quân doanh, hoặc là bị xử tử.
Hiếm khi có ai được giữ lại quân doanh, tiếp tục làm việc dưới trướng của Vạn gia.
Cổ Lập cứ mơ mơ màng màng mấy năm qua, đến hôm nay lại bị kéo tới Kim Loan Điện, ông ta liền nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước, buổi chiều mà hôm Võ Bình đã bị ngũ mã phanh thây…
Thật sự rất đáng sợ.
Cổ Lập ngồi xổm trên mặt đất, run rẩy nói: “Đúng là có một nữ tử đến từ Nam Giao Quốc, tên là A Y.”
Ông ta nói xong, liền dập đầu nói: “Tiểu nhân chỉ biết năm đó Lương Hổ thực sự đã đi theo Vạn lão tướng quân quay về.
Còn lại tiểu thân thực sự không biết! Tiểu nhân cũng không nhớ rõ…chỉ nghe thấy Diêu Kim Vinh từng nói, ông ta tận mắt nhìn thấy Lương Hổ bị quân lính Nam Giao Quốc đuổi theo nên tiểu nhân mới nói thêm vài câu kia, chứ thật ra tiểu nhân cũng không nhớ rõ…”
Diêu Kim Vinh chính là đồng liêu của Lương Hổ.
Người này vừa nghe xong liền cao giọng nói: “Cổ Lập! Lời ngươi nói ngươi lại không dám nhận? Còn muốn đẩy lên đầu ta?”
“Trước mặt bệ hạ, sao tới lượt ngươi lên tiếng trước?” Có người hừ lạnh, ngay lập tức ấn Diêu Kim Vinh xuống đất.
Diêu Kim Vinh đau đớn hét lên, mặt dán sát vào đất, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Tên Diêu Kim Vinh này lại thận trọng hơn, vừa run rẩy gào thét kêu đau, vừa cắn răng nói lời ông ta là sự thật, lời của ông ta nói là sự thật.
Huệ phi nhìn thấy vậy, sắc mặt cũng đã tốt hơn được một chút.
Nàng ta tức giận nhìn về phía Cổ Lập.
Nếu sớm biết kẻ này tới đây chỉ vì tiền thưởng thì nàng ta nên chuẩn bị trước phòng ngừa ông ta lật lọng.
May mà, năm đó phụ thân vẫn còn một người đồng liêu chính trực.
Huệ phi nghĩ thầm.
Nỗi lo sợ trong lòng nàng ta cũng vì vậy mà chậm rãi tan biến.
Cho đến giây tiếp theo, nàng ta nghe thấy giọng nói chậm rãi của Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt tò mò đặt câu hỏi: “Năm đó Diêu đại nhân và Lương Hổ có quan hệ rất tốt sao?”
“Không, không dám nhận là đại nhân.
Tuy là tiểu nhân và Lương ca có quan hệ tốt nhưng sẽ không vì chuyện tư mà bịa đặt lời nói dối!” Diêu Kim Vinh cao giọng nói.
Chung Niệm Nguyệt: “Vậy năm đó khi Lương Hổ chạy trốn, chẳng lẽ ông ta không mang theo vài huynh đệ tốt của mình, chẳng hạn như là ngươi sao?”
Diêu Kim Vinh ngẩng người.
Sau đó lại hét to nói: “Không! Không thể nào!”
Đám người Đô Sát Viện quay đầu nhìn nhau.
Vấn đề nằm ở đây.
Đại vương tử của Nam Giao Quốc nhìn ra được, nếu lúc này hắn ta không đứng ra nữa, chỉ sợ việc này sẽ hỏng.
Hắn ta bước tới một bước.
“Thưa bệ hạ, ta có thể đứng ra làm chứng.
Ngày giao chiến ở Ngu Thành hôm đó, ông ta thật sự không chớp mắt chém chết đại tướng của ta.”
Huệ phi vô cùng vui mừng.
Nhận ra được nàng ta đã có thêm một trợ lực khác nữa.
Lúc này chỉ có Thái Tử nhắm mắt lại, không biết là không muốn xem tiếp nữa, hay là đang mượn hành động này để che đi sự lạnh lẽo và thất vọng trong ánh mắt.
Mẫu thân của hắn vẫn không hiểu được Tấn Sóc Đế.
Có lẽ hắn vẫn đang chờ Đại vương tử của Nam Giao Quốc đứng ra làm chứng.
Không…
Có lẽ ngay từ lúc đầu khi hắn nhắc tới Đại vương tử của Nam Giao Quốc, thì đã ám chỉ bọn họ có thông đồng với nước khác rồi.
Nếu hôm nay chứng thực được ngoại tổ phụ hắn là một kẻ đào ngũ.
Mẫu thân của hắn sẽ trở thành kẻ vong ơn phụ nghĩa, chính là thế hệ sau của kẻ đào ngũ đáng xấu hổ.
Nhưng cái này thì có gì chứ?
Điều này không quan trọng.
(EbookTruyen.Net)
Quan trọng hơn chính là, Đại vương tử của Nam Giao Quốc đứng ra làm chứng cho lời nói dối của nhân chứng.
Nếu như vậy thì tại sao Đại vương tử của Nam Giao Quốc lại có thể đứng ra làm chứng cho lời khai giả?
Chẳng phải là minh chứng cho việc Huệ phi thông đồng với nước khác sao?
Nhưng Huệ phi chỉ là một phi tử chốn hậu cung, thì làm gì có bản lĩnh như vậy?
Cuối cùng, cái nồi này sẽ vô cùng vững chắc mà nằm trên đầu Thái Tử.
Cấu kết với địch bán nước, bôi nhọ tướng quân, có âm mưa khiến cho các cho các gia tộc gây sự với nhau.
Mấy cái nồi liên tiếp chạy tới.
Thì đã có thể phế đi Thái Tử.
Thái Tử mở to mắt, đột nhiên chen vào nói: “Không cần.
Đây là việc của Đại Tấn, sao có thể để cho Đại vương tử như ngươi làm chứng?”
Huệ phi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Ngay lập tức có một cơn bão xuất hiện trong lòng nàng ta.
Đã đi tới bước này mà Thái Tử vẫn không muốn giúp người nhà của hắn! Vì cái gì? Là vì Chung Niệm Nguyệt sao? Chẳng lẽ hắn còn trông đợi vào việc Chung Niệm Nguyệt sẽ cho hắn một chút tình cảm vì điều này sao?
Huệ phi vô cùng tức giận, hận không thể bóp chặt cổ Thái Tử, che miệng hắn lại không cho hắn nói chuyện.
Lúc này Đại vương tử của Nam Giao Quốc kinh ngạc chớp mắt một cái.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thái Tử, rồi lại nhìn sang Huệ phi, cuối cùng cho rằng Thái Tử vẫn còn trẻ tuổi, có lẽ đang cảm thấy hoảng sợ.
Việc này thì có gì để sợ chứ…
Đại vương tử của Nam Giao Quốc khom lưng nói: “Đại Tấn là thượng quốc.
Nếu Đại Tấn cần ta giúp đỡ thì đương nhiên ta có thể ra tay, đây là bổn phận…”
Thái Tử rũ mắt nói: “Dù sao cũng chỉ là nước khác.
Còn từng giao chiến với Đại Tấn của ta.
Đã có vô số bá tánh, tướng sĩ chết trong tay các ngươi…”
“Thái Tử nói chuyện cẩn thận!” Huệ phi không nhịn được nói.
Lúc này dường như Tấn Sóc Đế đã xem diễn tuồng đủ rồi.
Hắn nói: “Ngươi mau viết lời khai xuống, rồi trình lên.”
Thái Tử lạnh mặt ngồi đó, rũ mắt xuống, che đi nét âm u trong đáy mắt.
Đôi tay hắn nắm thành quyền, giấu xuống dưới bàn.
…Cuối cùng vẫn quá muộn rồi.
Sau khi Đại vương tử viết lời khai xong.
Và Diêu Kim Vinh cũng một lần nữa nói lại lời khai, còn ấn cả dấu tay.
Tiểu thái giám đi tới cầm lấy lời khai, khi đứng dậy còn cười nói: “Nếu nói dối thì cũng không tới mức bị ngũ mã phanh thây…”
Không tới mức bị ngũ mã phanh thây nhưng vẫn còn nhiều cái khác.
Ngay lập tức Diêu Kim Vinh sợ tới mức run rẩy.
Cũng chính vào lúc này, Vạn lão tứ mới khom lưng trình lên, nói: “Thần cũng có chứng cứ, đây là tín vật mà phụ thân của thần đã để lại.
Lời cháu gái của thần nói không phải là không có lý.
Năm đó phụ thân đã từng nói, thật sự đã kẻ đào ngũ khỏi Ngu Thành.
Chỉ là danh sách này vẫn chưa tổng hợp được đủ, đến năm ngoái mới tìm được một vài nhân chứng mấu chốt, cũng đúng lúc này thì Diêu Kim Vinh và Huệ phi cho người tới cáo trạng.
Bọn họ sợ bị nói ra chuyện đào ngũ, nên đã bôi nhọ Vạn gia trước, sau đó lại bịa đặt ra chuyện Lương Hổ báo tin mới cứu được Ngu Thành, để bọn họ có thể thoát khỏi tội danh đào ngũ…”
“Chém chết đại tướng cũng là lời nói không có căn cứ.
Khi Lương Hổ chết, trong tay ông ta chỉ cầm một con dao ngắn.
Đây là để khi ông ta đào ngũ có thể chạy thoát dễ dàng nên hành trang trên người vô cùng gọn nhẹ.
Thử hỏi với thứ đó thì sao có thể chém được đầu người chứ? Ngay cả chuyện này Đại vương tử cũng không nhớ rõ sao? Ngươi có nhân chứng thì ta cũng có nhân chứng…”
Diêu Kim Vinh không dám nghe tiếp nữa.
Vẻ mặt thất thần, quỳ rạp trên mặt đất, giống như một vũng bùn nhão.
Thì ra Vạn lão tướng quân đã chuẩn bị từ sớm…
Lương Hổ chắn thay mũi tên cho ông là thật.
Lúc đó kết cục của Lương Hổ đã được định sẵn, nên chỉ có thể liều chết mạo hiểm.
Cũng vì nguyên nhân này mà Vạn lão tướng quân bảo toàn thanh danh cho ông ta và nhận nuôi thê nhi của ông ta.
Rốt cuộc Vạn lão tướng quân vẫn nhớ ông ta đã cứu mình, nhưng lại sợ sau khi ông chết việc này sẽ bị lôi ra.
Ông là lão tướng đã thấy nhiều việc đời, kinh nghiệm đối nhân xử thế vô cùng phong phú, chính vì vậy đã để lại rất nhiều chứng cứ, không chút sơ hở nào.
Nếu đời sau không ngại thì sẽ chôn giấu, nhưng nếu hậu nhân của Lương gia coi Vạn gia là kẻ thù thì bọn họ sẽ lấy chứng cứ ra, nói rõ mọi chuyện.
Hơn nữa những kẻ chạy trốn cùng với Lương Hổ, cũng vì Lương Hổ đã chết nên không làm chứng được, nên cũng sẽ không ai đứng ra khai tên bọn họ.
Bọn họ cũng vì vậy mà tránh được một kiếp.
Chạy trốn trên chiến trường, khiến cho bá tánh bỏ mạng, chính là tội lỗi không thể tha thứ.
Xét nhà, chém đầu, thê nhi lưu đày, tất cả đều có khả năng xảy ra.
Đến hôm nay.
Khi Chung Niệm Nguyệt đặt câu hỏi.
Vô cùng thẳng thắn trước mặt mọi người.
Mọi người liền ồ lên.
Sau khi nghe Vạn lão tứ nói xong, ai cũng cảm thấy, Huệ phi nương nương chính là kẻ vong ơn bội nghĩa!
Còn kẻ Diêu Kim Vinh kia là một kẻ hèn nhát!
Huệ phi thực sự không nghĩ tới Vạn lão tướng quân đã chuẩn bị trước mọi thứ.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ, có thể thấy được từ lúc đầu, Vạn gia chưa từng coi bọn họ là người nhà…lúc nào cũng phòng bị nàng ta…thì sao có thể trách nàng ta vô tình được chứ?
Phụ thân nàng ta vì Vạn gia mà chết!
Nàng ta sao ở chỗ nào chứ?
Sai chính là do Vạn gia lạnh tình!
Lúc này Tấn Sóc Đế chậm rãi lật vài trang lời khai trước mặt.
Hắn cười khẽ nói: “Đúng là thú vị.”
“Một kẻ đào ngũ tham sống sợ chết tự mình bịa đặt mọi thứ, một vương tử lại không nhớ rõ đại tướng dưới trướng của mình bị ai chém chết, lại có là vương tử của nước khác đứng ra làm chứng cho phi tử trong cung.”
Huệ phi nghe tới đây liền giật mình.
Đột nhiên nàng ta mới nhận ra được, lời này là đang nói nàng ta thông đồng với địch bán nước!
Đó là tội lớn!
Ngay lập tức Huệ phi quỳ xuống, nàng ta khóc lóc nói: “Thần thiếp chỉ là nữ nhân, khi nghe thấy phụ thân phải chịu oan, bị người khác cướp công, nên mới cảm thấy tức giận…”
Lúc này nàng ta mới nhận ra được.
Nàng ta bị lừa.
Phụ thân nàng ta chẳng phải đại anh hùng gì cả.
Mà tất cả tất cả, đều là do Diêu Kim Vinh đang quỳ trên mặt đất kia, sợ bị lộ ra việc đào ngũ nên mới mượn danh Huệ phi và Thái Tử, để chứng minh Lương Hổ có cứu thành, để tẩy trắng cho bản thân mà bịa đặt ra mọi chuyện.
Buồn cười nhất là Huệ phi lại coi ông ta trở thành con át chủ bài.
Tự cho là nàng ta nhẫn nhịn một ngày lại một ngày.
Thì có thể nhìn thấy được Vạn gia sụp đổ, nhìn thấy Chung gia đứng ngồi không yên…
Lúc này Tấn Sóc Đế vẫn dửng dưng nói: “Trong lòng ngươi tức giận nhưng vì vậy mà không nhớ tới ơn nuôi dưỡng của Vạn gia, muốn cho trên dưới Vạn gia chết sạch? Cũng vì vậy mà thông đồng với Nam Giao Quốc?”
“Không, không, thần thiếp không hề có suy nghĩ này, thần thiếp chỉ muốn lấy lại công bằng…”
Tấn Sóc Đế không nhìn nàng ta, mà nhìn về phía Đại vương tử của Nam Giao Quốc.
“Đại hôn của trẫm, không cần có những kẻ như ngươi.”
“Ngươi tới, bắt lấy sứ thần của Nam Giao Quốc.”
Đại Vương tử của Nam Giao Quốc kinh ngạc.
Thực sự không nghĩ tới Tấn Sóc Đế lại không lưu tình như vậy, nói muốn giam liền giam lại.
Còn chưa đợi hắn ta mở miệng, thì cấm vệ đã kéo người đi.
Những sứ thần của các tiểu quốc còn lại thấy vậy, vô cùng hoài nghi là Đại Tấn đang diễn cảnh giết gà dọa khỉ cho bọn họ xem.
Tấn Sóc Đế cầm lấy tờ giấy, đột nhiên quay đầu hỏi: “Thái Tử cũng biết việc này?”
Biết?
Không biết?
Thái Tử đứng ở đó.
Lòng dạ của Tấn Sóc Đế, thủ đoạn của hắn, vượt xa ngoài trí tưởng tượng của Thái Tử.
Kinh nghiệm của hắn không bằng một phần mười của Tấn Sóc Đế.
Lúc này Tấn Sóc Đế lại thở dài một tiếng.
Hắn nói: “Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ ngày hôm nay, hạ nhân trong phủ Thái Tử không được tự ý ra vào.”
Nét mặt Huệ phi cứng đờ.
Thái Tử!
Mục tiêu mà Tấn Sóc Đế muốn xuống tay chính là Thái Tử!
Huệ phi quỳ xuống bên chân Tấn Sóc Đế: “Không, bệ hạ! Việc này không có liên quan đến Thái Tử! Bệ hạ! Hắn thật sự không biết…không phải bệ hạ cũng nghe thấy sao? Mới vừa nãy Thái Tử còn kêu người của Nam Giao Quốc im lặng!”
Rất nhanh nàng ta đã bị cấm vệ bắt lấy.
Ma ma đứng bên cạnh còn che kín miệng nàng ta.
Trong chớp mắt, Huệ phi cảm thấy ánh mắt bình tĩnh hờ hững của hắn, giống như là đang nhìn một món đồ chơi.
Nàng ta run rẩy, mồ hôi lạnh ướt toàn thân.
Vừa tức giận lại vừa hoảng sở, còn cảm thấy không cam lòng.
Nàng ta nghĩ.
Đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất của một phi tử.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy…
Lớp vỏ bọc của nàng ta đã bị xé sạch.
Nhưng ngược lại, ở yến tiệc hôm nay Chung Niệm Nguyệt lại vô cùng nổi bật.
Nhất thời Huệ phi cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hoa mắt, cổ họng dường như muốn nôn ra máu.
Nàng ta đã đau rất nhiều ngày qua.
Nàng ta còn cho rằng hôm nay sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời…
“Tạm thời giam giữ Huệ phi tại Kiêm Gia Cung.” Nàng ta nghe thấy Tấn Sóc Đế nói.
Tuy Kim Gia là một cái tên đẹp, còn từng là nơi sủng phi của tiên đế ở.
Nhưng sau khi sủng phi đó nhảy giếng tự tử thì nơi đó đã biến thành lãnh cung.
Trong đầu Huệ phi vô cùng hỗn loạn.
…Nàng ta sẽ phải chết sao?
Lúc này Tấn Sóc Đế đứng dậy, vung tay áo nói: “Đô Sát Viện ghi mọi chuyện lại thật rõ ràng rồi trình lên cho trẫm, trẫm muốn biết rõ trong Đại Tấn còn kẻ nào vì tư lợi bản thân mà không màng tới an nguy của đất nước, hay còn kẻ nào thông đồng với nước khác hay không?”
Hắn xoay người rời đi.
Các đại thần cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng khom lưng cung tiễn.
Tiệc mừng thọ của Thái Hậu cứ như vậy mà kết thúc.
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt.
Vậy là…muốn phế Thái Tử sao?
Nam chính cứ như vậy…mà biến mất à?
Chung Niệm Nguyệt đi theo Vạn thị trở về phủ.
Những chuyện xảy ra trong yến tiệc, rất nhanh đã được lan truyền khắp thiên hạ.
Huệ phi vô tình vô nghĩa.
Không khác gì với phụ thân nàng ta, bỏ rơi bá tánh để chạy trốn, đúng là đáng giận!
Không biết Thái Tử…
Còn không đợi bọn họ suy đoán Thái Tử sẽ ra sao.
Thì ngày hôm sau đã có một thánh chỉ ban xuống, khiển trách Thái Tử lộng quyền, bất trung bất hiếu bất nghĩa.
Thậm chí còn khiển trách hắn không nhân từ được như huynh đệ của mình.
Khi hoàng huynh hoàng đệ của hắn ở Thanh Châu cứu nạn.
Thì hắn lại cùng mẫu thân thông đồng với địch.
Phế Thái Tử.
Thánh chỉ thứ hai.
Mắng Huệ phi vì ham muốn cá nhân, thông đồng với địch, chỉ biết oán hận, không biết dạy con…
Ban chết.
Tất cả mọi người chưa từng nghĩ tới, Thái Tử đại hôn chưa được bao lâu thì lại có nhiều biến chuyển như vậy.
Có người suy đoán, có lẽ là muốn lót đường cho tân hậu.
Nhưng cũng nhờ việc này, bọn họ mới biết tất cả mọi chuyện đều do Huệ phi tự mình đứng sau, không liên quan gì tới tân hậu.
Vì vậy suy nghĩ này cũng dần biến mất.
Trong nhất thời, lại càng có nhiều người tò mò, tại sao Chung thị nữ lại quen biết với nhiều thế gia như vậy? Hơn nữa những lời nàng đã nói ở yến tiệc, là ai đã dạy cho nàng có được tư thái như ngày hôm nay?