Chú của Kỳ Hãn đưa áo khoác cho con gái của giáo sư Chung!
Trên diễn đàn đang bàn luận sổi nổi không ngừng.
[Hình như có người nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói chút nữa sẽ mượn áo khoác của chồng, vậy chẳng phải Kỳ tiên sinh là chồng sao?]
[Trâu bò thật…]
[Kỳ Hãn: Tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi nhưng cậu lại muốn làm dì của tôi.]
[Kỳ tiên sinh thực sự hấp dẫn hơn rất nhiều.]
[Hôm nay có vài người chị em nói, nếu sang năm Kỳ tiên sinh vẫn tự mình trao giải thì bọn họ sẽ cố gắng để lấy học bổng.
Kết quả vừa quay đầu sang nhìn thì Kỳ tiên sinh trở thành hoa đã có chủ rồi.]
[Ít ra người này vẫn thuộc về đàn em của khoa chúng ta không phải sao? Đây gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.]
[Nói rất có lý.]
Chung Niệm Nguyệt – nhân vật chính đang bị mọi người bàn tán, vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở quán cà phê, đối diện với cha mẹ của cô.
Vậy Kỳ Hoàn đâu?
Hắn đang đứng bên cạnh, ngay cả tư cách ngồi xuống cũng không có.
Ít nhất vẫn đỡ hơn Kỳ Hãn, nơi này ngay cả chỗ đứng cho hắn cũng không có, hắn đã bị vệ sĩ kéo đi rồi.
“Chú dì, thật xin lỗi, vì đã vội vàng gặp mặt như vậy.” Ngoài miệng thì kỳ Hoàn nói như vậy, nhưng rất nhanh thư ký của hắn đã mang quà đến, nhìn chỗ nào cũng không giống là vội vàng.
Vợ chồng giáo sư Chung không thèm nhìn tới quà hắn đưa tới dù chỉ là một chút.
Bà Vạn lạnh lùng nói: “Xin hỏi Kỳ tiên sinh quen biết Niệm Niệm bằng cách nào?”
Kỳ Hoàn còn đang suy nghĩ một lý do thích hợp.
Thì nghe thấy Chung Niệm Nguyệt thẳng thắn nói: “Xuyên sách nên quen ạ.”
Kỳ Hoàn cười không được khóc cũng không xong.
Nghĩ thầm, Niệm Niệm nói vậy thì sẽ không có ai tin cả.
Nhưng vợ chồng giáo sư Chung lại kinh ngạc nhìn bọn họ, vậy mà họ thật sự chấp nhận cái lý do kỳ lạ này của Chung Niệm Nguyệt.
Bọn họ cẩn thận nghe Chung Niệm Nguyệt kể những chuyện đã xảy ra ở Đại Tấn.
Chung Niệm Nguyệt cũng kể rõ về tiểu Tô.
Giáo sư Chung chần chờ một lát, sau đó đi mua quyển sách mà tiểu Tô kia viết ngay lập tức.
Cuối cùng hai vợ chồng bọn họ cũng đã tiếp nhận được chuyện này, tuy rằng nét mặt có chút phức tạp nhưng từ đầu tới cuối không hề nghĩ Chung Niệm Nguyệt bị điên hay cố ý lừa gặt họ.
Kỳ Hoàn thở dài.
Bởi vì có một đôi vợ chồng thật lòng yêu thương tin tưởng con gái của mình nên mới có thể nuôi dạy ra được một Niệm Niệm vừa đáng yêu vừa ngọt ngào như vậy.
Bất kỳ lúc nào hay ở đâu đi chăng nữa thì Niệm Niệm vẫn có thể sống rất thoải mái.
Bởi vì Chung Niệm Nguyệt đã kể rõ mọi chuyện.
Nên vợ chồng giáo sư Chung cũng không còn cảm thấy Kỳ Hoàn đáng ghét như trước nữa.
Bọn họ quan tâm đến những chuyện khác hơn.
“Hai đứa sẽ quay về Đại Tấn chứ?”
“Ở Đại Tấn đã có con chưa?”
“Nếu có thể thì…ở hiện đại cũng làm một hôn lễ đi.
Đây là mong ước của dì và ba Niệm Niệm.”
“Đương nhiên là tôi rất tin tưởng năng lực của Kỳ tiên sinh, cho dù ở bất cứ nơi nào thì cũng có thể bảo vệ được Niệm Niệm, cho con bé một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng tôi vẫn phải nói…nếu có một ngày hai đứa không còn tình cảm nữa thì chúng ta sẽ cố gắng tìm mọi cách để đưa Niệm Niệm trở về…”
“Có thể quay lại Đại Tấn hay không thì chúng con tạm thời không biết được.
Nhưng cho dù là ở bất kỳ nơi nào, thì con và Niệm Niệm sẽ không bao giờ rời xa.”
“Chúng con vẫn chưa có con.
Niệm Niệm sợ đau.”
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt quay đầu sang.
Hửm?
Cô nói lời này hồi nào vậy?
À…hình như là từng nói rồi.
Khi mẹ của Chu Ấu Di bị bệnh nặng, cô rất lo bản thân cũng sẽ phải lấy chồng sớm như nữ nhân cổ đại, sẽ bị nhà chồng tra tấn.
Nên mới nghĩ rất nhiều lý do để nói với Tấn Sóc Đế.
“Chỉ cần có đủ thời gian, đương nhiên sẽ tổ chức một đám cưới khác dưới sự chứng kiến của hai vị.” Kỳ Hoàn nói.
Vì vậy hai bên vô cùng vui vẻ thỏa thuận về điều này.
Bức ảnh khi Kỳ Hoàn cởi áo khoác đưa cho Chung Niệm Nguyệt đã bị đăng lên diễn đàn.
Nên hắn quang minh chính đại đưa Chung Niệm Nguyệt đi học.
Trực tiếp ôm hết nhiệm vụ đưa đón hằng ngày của giáo sư Chung.
Sau khi hết tiết thì hắn lại chở Chung Niệm Nguyệt về nhà.
Mỗi khi tới nhà đều sẽ mang theo quà.
Bây giờ cả trường đại học đều biết, Chung Niệm Nguyệt đang yêu đương với chú của Kỳ Hãn.
Ngay cả hàng xóm cũng biết, bạn trai của Chung Niệm Nguyệt vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa có khí chất, hơn nữa xuất thân cũng rất tốt!
Rất nhanh nhiệm vụ của bà Vạn cũng bị Kỳ Hoàn cướp lấy.
Lột vỏ quả nho.
Lột vỏ tôm hùm.
Nhặt xương thịt cá.
Tất cả mọi việc Kỳ Hoàn đều làm hết.
Đến lúc này vợ chồng giáo sư Chung mới nhận ra được, nhưng điều mà Chung Niệm Nguyệt đã nói…
Hoàng đế của Đại Tấn đối xử với con rất tốt, như châu như ngọc.
Ăn, mặc, ở, đi lại của con, từng chút từng chút đều là hắn tự mình làm.
Con chỉ cần làm chuyện xấu mà thôi.
Đúng là rất khó để tưởng tượng ra được.
Hơn nữa khí chất của Kỳ Hoàn cũng rất ôn hòa, vậy mà lại là một đế vương xử phạt quyết đoán.
Hai vợ chồng ngơ ngác suy nghĩ.
Sau đó Kỳ Hãn không còn xuất hiện tại trường học nữa, nghe nói đã bị đưa đi xuất ngoại.
Chung Niệm Nguyệt ở đây cố gắng dùng hết thời gian để làm bạn bên cạnh ba mẹ.
Cho dù đột nhiên có phải quay về Đại Tấn thì cũng không khiến cô quá mức đau lòng.
Học đại học bốn năm.
Cuối cùng Chung Niệm Nguyệt và Kỳ Hoàn cũng đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn.
Một lễ cưới linh đình được tổ chức.
Một ngày nào đó sau nửa tháng kết hôn.
Khi Chung Niệm Nguyệt mở mắt ra.
Một cơn gió lạnh thổi vào mặt nàng.
Cánh quạt trên khối đá lạnh vẫn đang quay.
Tấn Sóc Đế đang ôm nàng cũng chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, bọn họ biết những việc đó không phải là một giấc mơ, mà thực sự bọn họ đã cùng nhau trải qua.
Chỉ là không biết vì sao bọn họ lại quay về Đại Tấn, giống như khi bọn họ rời đi, thời gian ở Đại Tấn vẫn không thay đổi gì.
“Ta không còn gì nuối tiếc nữa.” Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Cha nương của nàng đã tận mắt chứng kiến hôn lễ.
Khi đó nàng đã từng nghĩ.
Nếu một ngày nào đó nàng và Tấn Sóc Đế chết chung với nhau.
Nói không chừng sẽ được trở về hiện đại thì sao?
Sau đó bọn họ sẽ cùng nhau mà trải qua một đời.
Tấn Sóc Đế vươn tay, xoa mái tóc dài ướt át của nàng.
Đột nhiên hắn nói: “Đa tạ Niệm Niệm.”
“Tại sao lại đa tạ?”
“Đa tạ Niệm Niệm, cho dù đi tới bất cứ đâu cũng không quên ta.”
“Ta cũng muốn đa tạ, đa tạ phu quân A Hoàn chưa từng quên ta.” Ngay cả trong mơ, chàng cũng nhớ rõ ta.
Chung Niệm Nguyệt mỉm cười rồi cùng hắn ‘lăn giường’.