Trong lúc Chung Niệm Nguyệt trên đường đi tới, trên bàn nàng ta bày không ít thứ.
"Tiểu thư tới rồi, ngài mau ngồi xuống đi." Lan cô cô đắc ý nở nụ cười, cầm lấy một cái khay từ trong tay cung nữ.
Trên cái khay đó đúng là có rất nhiều món điểm tâm.
Chung Niệm Nguyệt thật sự thèm tới muốn chảy nước miếng.
Không phải là do nàng chưa từng thấy qua, mà là sau khi từ huyện Thanh Thủy trở về Tấn Sóc Đế liên tục nhìn chằm chằm nàng mà ngay cả Vạn thị cũng vậy.
Những món như vậy, nàng chắc chắn không được đụng vào.
Nhưng cũng không tới mức Chung Niệm Nguyệt không nhịn được, nàng miễn cưỡng di chuyển tầm mắt nhìn về phía bình phong cách đó không xa.
Huệ phi bước ra từ phía sau bình phong, cười nói: "Nguyệt nhi tới rồi, a di vì con chuẩn bị không ít thức ăn."
Chung Niệm Nguyệt khẽ thở dài.
Nàng thật sự không cần.
Nàng ăn vào sẽ muốn nôn.
Huệ phi đi đến trước bàn Bát Tiên*, ngồi xuống bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, dường như người có sắc mặt khó coi mấy hôm trước không phải là nàng ta.
Nàng ta thấp giọng hỏi: "Nguyệt nhi cùng bệ hạ làm sao lại quen biết?"
Chung Niệm Nguyệt cười một cái: "Đương nhiên là do Thái Tử biểu ca nha."
Huệ phi nghẹn họng.
Vậy mà đúng là do nhi tử bệ đá đập chân nàng ta.
"Nguyệt nhi có biết sở thích của bệ hạ không?"
"Không biết."
Nụ cười trên mặt Huệ phi lại càng tươi hơn, đúng là hài tử không biết gì.
Đây là lúc mà nàng ta có tác dụng.
Về sau nếu Chung Niệm Nguyệt nhận được chút sủng ái từ bệ hạ, nhất định sẽ không dứt ra được, vậy chẳng phải nàng sẽ qua chỗ nàng ta mỗi ngày mỗi đêm để hỏi thăm sao?
Huệ phi chỉ mấy thứ trên bàn nói: "Không sao, con nghe ta nói...."
Huệ phi còn chưa nói xong, Chung Niệm Nguyệt liền lắc đầu nói: "Ta biết những điều này để làm gì?"
Huệ phi nghẹn ngào nói: "Nếu không biết, lỡ sau này đắc tội bệ hạ..."
Chung Niệm Nguyệt cắt ngang nàng ta: "A di sẽ đến cứu ta mà.
Người a di thương nhất là ta nha."
Huệ phi lại càng nghẹn hơn.
Lúc trước Chung Niệm Nguyệt không hề khó chơi như vậy.
Nàng ta có chút không hiểu, người khác hận không thể cầu nàng ta nói cho biết, mà nàng ta lại phải cầu xin Chung Niệm Nguyệt sao?
Chung Niệm Nguyệt: "Lần sau a di nên tới sớm hơn Trang phi."
Huệ phi: "..."
Khóe miệng Huệ phi run rẩy, nàng ta cảm thấy tim phổi đều đau: "Đương...nhiên."
Chung Niệm Nguyệt lại nói tiếp: "Từ trước tới nay ta rất ngưỡng mộ a di chính là bởi vì ta nghe lời a di nhất."
Nàng ta có nên lấy điều này làm kiêu ngạo?!
Huệ phi khiếp sợ mà nhìn Chung Niệm Nguyệt, nắm chặt bàn tay, đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng xuống.
Chung Niệm Nguyệt cầm lấy tách trà, nhập một ngụm, liếm liếm môi, nói tiếp: "Hiện tại a di nói đi."
Huệ phi cảm giác nàng ta bị Chung Niệm Nguyệt chơi.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt làm sao mà thông minh như vậy?
Nàng ta bình tĩnh lại, nghĩ thầm chỉ cần hôm nay đạt được mục đích thì nàng ta cần gì phải quan tâm đến Chung Niệm Nguyệt nữa?
"Bệ hạ viết chữ rất đẹp, đây là văn phong tứ bảo*, người khác đều chọn bút hay giấy nhưng bệ hạ lại rất kén chọn loại mực.
Mấy năm trước ta được Thái Hậu ban thưởng thỏi mực này.
Trong đó dùng rất nhiều nguyên liệu quý giá, còn được bọc bởi vàng lá....con lấy thứ này làm lễ tặng cho bệ hạ."
Huệ phi vừa nói vừa cảm thấy đau lòng nhưng lại có chút đắc ý.
Đơn giản là vì nàng ta cùng Trang phi nếu mà so sánh thì Thái Hậu lại yêu thích nàng ta hơn, cho nên nàng ta được Thái Hậu ban thưởng không ít thứ.
Không biết Chung Niệm Nguyệt có được bệ hạ ban thưởng gì không?
Chắc chắn là không nhiều bằng nàng ta.
Huệ phi nghĩ như vậy, liền giới thiệu hết những thứ đặt trên bàn, nàng ta muốn cho Chung Niệm Nguyệt biết a di của nàng ở trong cung không phải là không được sủng ái.
Nếu Chung Niệm Nguyệt muốn được sủng ái như vậy thì phải nghe lời nàng ta.
"Bệ hạ cũng rất am hiểu về trà và hương liệu."
"Con nhìn cái này, đây chính là ngọc Như Ý, dùng để đánh dấu sách."
"Còn đây là cái bình được làm bằng ngọc, dùng để uống rượu rất ngon."
"Đây là một bức tranh thêu mừng thọ hình chữ vạn." Đây mới chính là mục đích của nàng ta.
Cái này là do chính nàng ta tự thêu bằng phương pháp thêu hai mặt mà nàng ta học được từ tú nương ở Vạn gia.
Nàng ta không dám tranh sủng quá lộ liễu nên từ trước tới nay vẫn chưa từng mang ra.
Nếu có thể mượn tay Chung Niệm Nguyệt vậy thì không còn gì tốt hơn.
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, thu hết biểu tình của Huệ phi vào đáy mắt.
Một lúc sau, nàng mới ngọt ngào, giống như tò mò mà hỏi: "Chỗ a di nhiều đồ như vậy, là được ban thưởng sao?"
Huệ phi thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm cuối cùng Chung Niệm Nguyệt này cũng nói tiếng người rồi.
Nàng ta cười nói: "Đúng vậy."
Chung Niệm Nguyệt cảm thán nói: "A di được ban thưởng thật sự rất nhiều nha...."
Huệ phi mỉm cười không nói gì.
Chung Niệm Nguyêt: "Vậy cho ta hết đi."
Nụ cười của Huệ phi liền cứng lại.
Trăm ngàn lần nàng ta không nghĩ tới Chung Niệm Nguyệt lại nói như vậy.
"Làm hoàng đế thì có thứ tốt nào mà chưa từng thấy qua? Chỉ sợ một cái không đủ, dù sao a di cũng được ban thưởng nhiều như vậy, không bằng cho ta hết đi.
Chờ đến hôm sinh thần ta sẽ mang tất cả đến trước mặt bệ hạ."
Huệ phi thật sự không biết nên nói gì.
Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng: "Sao a di không trả lời? Là do ngài tiếc của sao?"
Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng thở dài nói: "Nếu không bỏ chút lợi nhỏ thì làm sao mà làm được đại sự?"
Đây là dạy lại cho nàng ta sao?!
Huệ phi trợn tròn mắt, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng nàng ta, miễn cưỡng cười nói: "Lời này là ai dạy Nguyệt nhi? A di không luyến tiếc nha.
Thiên hạ này đều là của bệ hạ thì đương nhiên tất cả mọi thứ đều là của bệ hạ."
"Là a di dạy ta, a di đã quên rồi à?" Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng nhắc lại.
Hình....hình như đã rất lâu rồi, khi đó Chung Niệm Nguyệt còn rất nhỏ.
Nàng cùng nữ nhi Cao gia không biết tại sao lại xảy ra tranh chấp với nhau, khi đó Cao đại học sĩ vừa mới làm lão sư của Thái Tử nên Huệ phi liền khuyên Chung Niệm Nguyệt đi tới Cao gia xin lỗi, đúng là đã nói những lời này.
Việc này đã lâu như vậy, Chung Niệm Nguyệt vẫn còn nhớ rõ sao?
Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng cười: "Vậy ta liền mang đi, đa tạ a di."
Tiếng cười của nàng làm Huệ phi bừng tỉnh.
Huệ phi lộ ra vẻ tươi cười nhưng lại không nói nổi lời nào.
Thôi.
Nàng ta khẽ cắn môi.
Nếu việc này tới tai bệ hạ thì ngài ấy sẽ không còn hoài nghi là nàng ta có thực sự cưng chiều Chung Niệm Nguyệt hay không.
Miễn cho bệ hạ nghĩ nàng ta là người dối trá.
Chung Niệm Nguyệt đứng dậy nói: "Trong điện này có chút buồn chán, ta ra ngoài đi dạo một lát."
"Thư Dung, thu hết tất cả lại."
Thư Dung có chút lo sợ nhưng nàng ta lại rất nghe lời Chung Niệm Nguyệt.
Cho dù bàn tay có hơi run rẩy nhưng vẫn cầm lấy hết tất cả nhét vào tay nải.
Các cung nhân trong điện vừa hâm mộ vừa ghen ghét, còn có cả ánh mắt không thể tin được, nàng ta ôm lấy tay nải vào trong ngực, một bước lại một bước đi theo Chung Niệm Nguyệt ra ngoài.
Lúc này Huệ phi đang tức điên cả người, cũng không có ý định cùng nàng đi dạo, liền chỉ Lan cô cô: "Ngươi đi cùng tiểu thư."
Lan cô cô nở một nụ cười khó coi, sợ tiểu tổ tông này lại lấy cớ gì đó lăn lộn chết bà ta.
Hiện tại Chung Niệm Nguyệt được bệ hạ coi trọng nên nàng càng thêm kiêu căng, không ai có thể trị được nàng.
Không biết tới khi nào Thái Tử điện hạ mới trở về? Chỉ cần Thái Tử nói chắc chắn nàng sẽ nghe lời.
Lan cô cô miễn cưỡng đi theo Chung Niệm Nguyệt ra cửa.
Chung Niệm Nguyệt vừa đi được hai bước thì Mạnh công công liền tiếp đón.
Ông cười nói: "Nô tài biết tiểu thư đang ở đây.
Sợ tiểu thư đói bụng nên chủ tử kêu nô tài tới đón tiểu thư đi dùng bữa."
Lan cô cô vừa nhìn thấy Mạnh công công thì cảm thấy vô cùng kinh hỉ: "Công công, bệ hạ..."
Mạnh công công nhàn nhạt nói: "Bệ hạ không tới."
Bả vai Lan cô cô sụp xuống, bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh công công đưa Chung Niệm Nguyệt đi.
Trong ngực Thư Dung ôm một bao tay nải lớn, liền được tiểu thái giám cầm lấy.
Mạnh công công hỏi: "Huệ phi đã chuẩn bị gì cho tiểu thư?"
Chung Niệm Nguyệt: "Đủ mọi loại điểm tâm."
Mạnh công công: "Vậy khẳng định là tiểu thư rất muốn ăn rồi."
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm còn không đúng sao.
Nếu không ra ngoài thì chắc chắn nàng không thể nhịn được nữa.
Mạnh công công bật cười, nói: "Bệ hạ đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho tiểu thư."
Chung Niệm Nguyệt ngồi vào cỗ kiệu, được nâng tới cung khác, nơi này so với cung của Huệ phi thì tráng lệ hơn nhiều.
Nơi này không phải Cần Chính Điện cũng không phải Võ Anh Điện.
"Tiểu thư mời." Mạnh công công vén màn lên, nói.
Bên ngoài cửa có rất nhiều thị vệ canh gác còn có không ít thị vệ đang tuần tra qua lại.
Có rất nhiều cung nhân khom người đứng trước cửa.
Bọn họ cẩn thận ngước mặt lên mà nhìn Chung Niệm Nguyệt, giống như muốn nhỡ kỹ khuôn mặt của vị 'quý nhân' này.
Nhưng khi nhìn thấy, bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Vị quý nhân này bọn họ chưa từng gặp qua!
Chung Niệm Nguyệt cũng không quá quan tâm đối với những ánh mắt đánh giá đó, nàng chậm rãi bước vào trong điện, đi vào bên trong liền nhìn thấy một cái bàn thật dài.
Trên bàn bày chút thức ăn đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt còn có trộn lẫn với mùi thuốc.
Tấn Sóc Đế đang ngồi ở đó, sống lưng thẳng tắp, khí chất điềm đạm tao nhã.
Tấn Sóc Đế nhìn lướt qua tiểu thái giám bên cạnh nàng.
Hắn gần như đã đoán được đó là gì.
Hành động của Huệ phi không thể nào mà qua mắt hắn được.
Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn thấp giọng hỏi: "Đó là gì?"
Mí mắt Chung Niệm Nguyệt cũng không chớp, nàng dõng dạc nói: "Cướp của có được...hôm nay vừa khéo gặp được bệ hạ, chắc là do ta và ngài có duyên phận.
Vậy không bằng ta chia một nửa cho ngài?"
Tấn Sóc Đế nghe thấy không nhịn được mà cười.
Nó vốn là của hắn.
Đi qua tay nàng một lần, hắn chỉ còn lại một nửa.
Tấn Sóc Đế có hơi tò mò.
Hắn rất muốn biết tới hôm sinh thần của hắn, nàng sẽ lấy cái nào tới làm lễ vật.
Chẳng lẽ là chọn một thứ từ trong đống đồ đó ra?
Tấn Sóc Đế không muốn bất kỳ thứ gì trong cung Huệ phi.
Nếu không phải do Chung Niệm Nguyệt tự tay chuẩn bị cho hắn thì còn ý nghĩa gì chứ? Chỉ là tiểu cô nương trước mặt tuổi còn nhỏ, nàng sẽ biết tự tay chuẩn bị lễ vật cho hắn sao?
Thôi.
Sinh thần mỗi năm, hắn đã nhận được không ít thứ.
Vô số người vì ngày này mà vắt óc suy nghĩ.
Chất đống ở đó cũng vậy, dù sao hắn cũng không có tâm trạng mà nhìn.
Đối với hắn lễ vật không quá quan trọng.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: "Ngươi cứ giữ lấy, trẫm không cần."
Sau khi Chung Niệm Nguyệt ngồi xuống, cung nhân nhẹ nhàng bày chén đĩa ra.
Tấn Sóc Đế bảo nàng động đũa.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt lại ngước mặt lên, cười ngọt ngào nói: "Vậy thì không được, ta cứ muốn chia đấy." Về sau Huệ phi có nhớ lại muốn tìm nàng gây phiền toái cũng không được.
Ai kêu bệ lại cùng nàng 'thông đồng làm bậy' chứ?
Nói xong Chung Niệm Nguyệt liền kêu Thư Dung mang tay nải lại đây, mở ra.
Nàng lấy đồ từ bên trong ra.
"Bệ hạ một cái, ta một cái."
"Bệ hạ một cái, ta một cái."
Nàng chia đồ 'cướp' được cực kỳ nghiêm túc.
Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút thú vị.
Hắn có ba nhi tử, tiền bạc và quyền lực của bọn họ đều lấy được từ hắn.
Nhưng chưa có ai muốn chia lại cho hắn một nửa những gì bọn họ có.
Ngược lại bọn họ lại mong muốn lấy thêm được nhiều thứ khác từ chỗ hắn.
Nhi tử cũng vậy, phi tần cũng vậy...mà ngay cả mẫu thân ruột thịt của hắn cũng vậy.
Bọn họ muốn thì cũng được đi nhưng miệng lại nói không muốn.
Trên miệng lúc nào cũng nói mấy câu 'tình phụ tử, tình mẫu tử'.
Lấy cái thứ gọi là tình cảm đó để làm cớ, những thứ đồ này với tình cảm của bọn họ đáng giá bao nhiêu tiền?
Không giống như Chung Niệm Nguyêt, nàng rất thẳng thắn.
Nàng muốn cái gì thì sẽ mở miệng nói muốn.
Thậm chí...
Tấn Sóc Đế rũ mắt xuống, nhìn vô số món đồ được đặt trước mặt hắn.
Chung Niệm Nguyệt là lấy những thứ này từ chỗ bọn họ tới chia cho hắn.
Tấn Sóc Đế cười khẽ.
Nhưng chỉ có một mình Mạnh công công nói thầm.
Hình như có chỗ nào đó không thích hợp....trước mặt bệ hạ là thỏi mực, trước mặt tiểu thư là ngọc Như Ý.
Trước mặt bệ hạ là tranh thêu, trước mặt tiểu thư là ngọc Tì Hưu.
Trước mặt bệ hạ là hộp hương liệu, trước mặt tiểu thư là bình ngọc....???.