Đáng thương
Sắc mặt Tấn Sóc Đế trầm xuống, dường như muốn bóp chặt cằm Chung Niệm Nguyệt, muốn ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi lại nàng, nàng có biết bản thân đang nói gì không?
Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn cố gắng nhịn xuống.
Trên mặt cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì khác.
Hắn chỉ nhìn về phía Mạnh công công, nói: "Mạnh Thắng, phái người đi xem thử.
"
Mạnh công công đáp lại.
Ý của bệ hạ chính là muốn đích thân hỏi chuyện của Chu gia.
Mạnh công công cẩn thận rời khỏi xe ngựa, để lại không gian cho hai người Chung Niệm Nguyệt.
Rất nhiều người không dám nhìn thẳng thánh nhan, vì vậy thành ra khuôn mặt của Mạnh công công lại được nhiều người nhớ tới hơn.
Ông vừa bước tới, ngay lập tức những người phụ trách dập lửa liền nhận ra ông.
"Mạnh công công?"
Bọn họ kinh ngạc mà nhìn về xe ngựa phía sau, nghĩ thầm, hèn gì vừa nãy có người quỳ xuống hành lễ kêu 'bệ hạ.
'
Trong nhất thời, những người dập lửa lại càng ra sức cố gắng dập lửa.
Những xe ngựa chở nước lấp kín xung quanh Chu gia.
Thời gian chờ đợi luôn luôn dài.
Chung Niệm Nguyệt tỉnh lại lúc nửa đêm, nên cũng không thể ngủ lại được nữa, chỉ có thể dựa vào thành xe ngựa cho đỡ mệt mỏi.
Chỉ là thành xe ngựa vô cùng cứng, khi dựa vào thực sự rất đau.
Chung Niệm Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, còn đang nghĩ muốn đổi lại tư thế ngồi thì Tấn Sóc Đế đã vươn tay ra đỡ sau đầu nàng, nói: "Tới vội như vậy? Ngay cả tóc cũng chưa búi.
"
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy lời này liền sửng sốt, bây giờ nàng mới đột nhiên nhớ ra.
Nàng quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế, không nhịn được cầm lấy vạt áo Tấn Sóc Đế, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ cũng vội sao?"
Cho nên vạt áo vẫn chưa được cột lại gọn gàng.
Tấn Sóc Đế rũ mắt, nhìn thoáng qua bàn tay nàng: "Ừ.
"
"Tại sao?".