Bất luận là huyện thành lớn hay nhỏ, theo quy chế của Đại Tấn, kho lúa sẽ luôn dự trữ lương thực, qua hai năm sẽ được đổi thành gạo mới.
Đây là chuẩn bị riêng để đề phòng thiên tai nhân họa(1).
(1)Thiên tai nhân họa: Thiên tai là hiểm họa của nhân loại.
Dùng để ứng phó cho những năm mất mùa, nạn sâu bệnh, động đất…đều rất hiệu quả.
Nhưng sợ nhất vẫn là lũ lụt.
Khi lũ lụt đến, nếu không kịp chuyển gạo thì tất cả đều sẽ bị ngập úng không dùng được nữa.
“May mà Thanh Châu gần với phía Nam, phía Nam lại là vùng đất ngư mễ chi hương(2), nếu có thể nhờ tri phủ bên cạnh giúp đỡ, hẳn là sẽ có đủ lương thực khẩn cấp phải không?” Chung Niệm Nguyệt dựa vào thành xe, nhỏ giọng nói.
(2)Ngư mễ chi hương: vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc; quê hương của cá và gạo.
Tấn Sóc Đế gật đầu: “Chỉ là Niệm Niệm, người làm quan thì có rất nhiều người không cần lập công mà họ chỉ hy vọng không phạm lỗi sai.
Cho dù các nơi khác có lương thực dự trữ thì cũng chưa chắc tình nguyện mà tiếp viện cho Thanh Châu.
Bọn họ chỉ sợ khi tới lượt chỗ bọn họ có thiên tai thì lại không có lương thực.”
Đây cũng là lý do hắn phải đích thân đi tới.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà thở dài, nghĩ thầm đúng là phiền toái.
Cứ có thiên tai thì cứu ngay lập tức, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Với suy nghĩ này, may mắn là Tấn Sóc Đế cũng không coi việc lũ lụt là do mất cân bằng Âm Dương mà bác bỏ nó.
Hắn đích thân đi tới, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Dường như từ đầu tới chân của người này đều vô cùng hoàn mỹ, không thể tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nào.
À, nếu mà…nếu mà không bắt nàng học nữa thì tốt rồi.
“Niệm Niệm nhìn trẫm làm gì?” Đột nhiên Tấn Sóc Đế quay đầu sang nhìn nàng.
Xưa nay Chung Niệm Nguyệt không hề biết đỏ mặt là gì.
Nàng thẳng thắn nói: “Ta là đang nhìn, tại sao trên đời này lại có người lợi hại như bệ hạ vậy?”
Tấn Sóc Đế cười xoa đầu nàng nói: “Miệng nhỏ của Niệm Niệm thật là ngọt.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy vậy, bất giác liếm nhẹ môi dưới.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng trên môi nàng.
Chỉ là không biết ngọt tới mức nào?
Tấn Sóc Đế nghĩ thầm.
Lạc Nương ở bên cạnh hầu hạ, nàng ấy cúi đầu rót trà, những lời này đều lọt vào tai nàng ấy.
Tấn Sóc Đế cũng không có ý muốn nàng ấy tránh đi.
Trong lòng Lạc Nương cũng biết, Tấn Sóc Đế không để nàng ấy vào trong mắt, chỉ nhỏ như một con kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.
Lạc Nương cũng không vì Tấn Sóc Đế coi thường mà cảm thấy bất mãn.
Lúc này nàng ấy chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nàng ấy chưa từng nhìn thấy, có nam tử nào chỉ dạy nhiều thứ với nữ tử như vậy.
Khi xưa nàng ấy vẫn còn ở trong nhà của phú hộ, người khác nói với nàng ấy nhiều nhất chính là lời sỉ nhục.
Xe ngựa của bọn họ đã đi đến gần huyện Giao Giang.
Bên ngoài huyện Giao Giang lại không nhìn thấy nạn dân nào, nhưng lại có rất nhiều nơi trú ẩn được dựng lên bằng cành cây và rơm.
“Thật là kỳ lạ.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Nét mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, hạ lệnh cho người đi điều tra.
Đoàn người bọn họ dừng ở đó không được bao lâu, thì quan tri huyện và người điều tra đã quay lại.
Xiêm y của quan tri huyện Giao Giang nhìn rất sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với đám quan huyện Cửu Giang.
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Tình hình trong huyện đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Thưa bệ hạ.” Nhưng khi các quan huyện diện thánh đều có cùng một dáng vẻ run rẩy như nhau, bọn họ nói: “Có đám người từ huyện Vĩnh Thần tới, nguyện ý quyên góp lương thực cứu tế Giao Giang.
Hôm nay còn đang phát cháo ở trong thành.”
Đã có người tới trước một bước?
Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Là phú thương Phong gia sao?”
“Thưa tiểu chủ tử, không phải như vậy…” Quan tri huyện khom lưng xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt quý nhân.
Dịch thừa đứng bên cạnh nói: “Người tới là một nữ nhi của gia tộc lớn, nói là khi nàng ta còn nhỏ đã có thể đọc kinh, nói chuyện thần Phật, có thất khiếu nhanh nhạy hoạt bát.
Vì vậy người trong nhà liền đưa nàng ta lên chùa sống thì sẽ nuôi dưỡng ra được một lòng từ bi.
Trước tháng năm, nàng ta nhìn lên bầu trời thấy có một ngọn lửa màu xanh bốc lên ở phía Thanh Châu, nên nàng ta suy đoán Thanh Châu sẽ gặp tai họa.
Vì vậy liền đẩy nhanh tốc độ đi đường, đi nhanh tới đây để trợ giúp một phần…”
Người này khi nói chuyện giọng điệu có chút tự hào.
Vì sao chứ?
Chỉ vì nữ tử này, không đi tới nơi khác mà lại đi thẳng đến huyện Giao Giang, cứu bọn họ khỏi vây khốn, mặc dù là nữ tử nhưng không phải không nhịn được.
Huống chi nàng ta đại biểu cho thần Phật, mà không phải là chính bản thân nàng ta.
Thái Hậu tin Phật.
Bọn họ tôn sùng nữ tử này thì cũng coi như là làm đúng ý Thái Hậu.
Với đủ loại lý do, bọn họ liền thuyết phục bản thân chấp nhận cho nữ tử này ở huyện Giao Giang quơ tay múa chân, dựng lều phát cháo.
“Nàng ta nói hai ngày nữa sẽ niệm kinh siêu độ cho các bá tánh chết vì lũ lụt…”
“Bệ hạ, hiện tại các bá tánh trong thành đã yên tâm hơn rất nhiều.”
Một số người lên tiếng.
Ngược lại quan tri huyện không biết nên mở miệng như thế nào.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Lợi hại như vậy sao?”
Nét mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, ra lệnh cho tất cả khởi hành, tiến vào trong thành.
Đám người quan huyện im lặng, đứng nép sang bên cạnh, đi theo sau xe ngựa.
Trên mặt bọn họ đều nở nụ cười.
Huyện Giao Giang là nơi đầu tiên xử trí tốt tình hình sau lũ lụt, hiện tại bệ hạ lại đích thân đi tới, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nghĩ thầm, bọn họ vô dụng không nên đắc tội những người này.
Rất nhanh đã tiến vào huyện Giao Giang.
Quan tri huyện để đám nha dịch nhanh chóng dọn dẹp lại phủ huyện, nghênh đón bọn họ vào nghỉ ngơi.
Phủ huyện ở nơi có địa thế cao, lũ lụt không thể ngập tới.
Phía bên này vẫn chưa sắp xếp xong, thì thấy người lảo đảo bước vào cửa, ngẩng mặt lên, khuôn mặt vàng gầy, đôi mắt thâm quầng, nhưng giọng điệu lại vô cùng vui mừng: “Đại nhân! Đại nhân! Tần tiểu thư phái ta tới hỏi ngài, hỏi trong huyện có bao nhiêu người bị ảnh hưởng, tốt nhất là đưa sổ con ra, như vậy mới dễ phát cháo…”
Mỗi khi xảy ra thiên tai, vì để báo tin với triều đình để xin lương thực cứu trợ.
Quan huyện sẽ phải lập sổ con, ghi lại từng người từng nhà vào trong giấy, nhà nào bị tổn thất ra sao đều phải ghi lại hết.
Huyện nào bị tổn thất nghiêm trọng thì sẽ được triều đình miễn thuế và được tiếp tế lương thực, tiền cứu trợ.
Chung Niệm Nguyệt đi theo Tấn Sóc Đế đương nhiên biết rất rõ ràng.
Sổ con này quan tri huyện Giao Giang đã làm xong từ sớm.
Huyện thừa quay lưng lại muốn đi lấy.
Quan tri huyện ho nhẹ một tiếng nói: “Bệ hạ ở đây, sao ngươi dám vô lễ tự ý như vậy?”
Chung Niệm Nguyệt nhìn những người khác, rồi lại nhìn sang quan tri huyện.
Nghĩ thầm, người này đúng là có chút khác biệt.
Những người còn lại kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vàng quỳ trước mặt Tấn Sóc Đế, đồng thanh hô: “Hạ thần không dám.” Mà người đi truyền lời liền ngẩn người.
Bệ…bệ hạ?
Vậy mà bệ hạ đích thân đến huyện Giao Giang!
Hai chân hắn ta mềm nhũn, quỳ sấp xuống.
Hắn ta cảm thấy truyền tin cho quan tri huyện là chuyện tốt, nói không chừng sẽ được các đại nhân ban thưởng.
Hắn ta nuốt nước miếng xuống, nghĩ thầm sớm biết như vậy, còn không bằng ở lại đó phát cháo.
Lúc này cổ họng hắn ta nóng rát giống như nuốt phải cát.
Tấn Sóc Đế nhìn quan huyện, chậm rãi nói: “Là tiến sĩ của năm thứ tư Tấn Sóc? Bàng gia?”
Quan tri huyện nghe thấy, lúc nãy trên khuôn mặt không biểu hiện điều gì, bây giờ lại vô cùng vui mừng.
Lập tức dập đầu nói: “Thưa bệ hạ, phải ạ.
Vậy mà bệ hạ biết được, biết được…” Hắn vẫn chưa nói hết lời nhưng lại vui mừng tới mức không nói tiếp được.
Không hỏi tới người khác lại chỉ nhắc tới họ của hắn.
Đây dường như là đang ám chỉ ân huệ.
Rõ ràng là quan tri huyện đã làm đúng việc gì đó.
Đoàn người rất nhanh liền khởi hành, rời khỏi quan phủ đi tới nơi phát cháo.
Tấn Sóc Đế thân phận tôn quý, đương nhiên vẫn ngồi trong xe ngựa, xung quanh đều là Cấm Vệ.
Lúc này bên ngoài xe ngựa, đám người huyện thừa sợ hãi mà hỏi quan tri huyện: “Vừa rồi ta có làm gì sai không?”
“Sao lại không sai.” Quan trị huyện lắc đầu nói: “Vô luận là Tần tiểu thư lợi hại tới mức nào, từ bi tới mức nào.
Sổ con đó là công văn triều đình, là thứ đưa lên cho bệ hạ xem.
Sao có thể rơi vào tay người khác?”
Chung Niệm Nguyệt ngồi trong xe ngựa nghe thấy, không nhịn được gật đầu hùa theo.
Nàng nhỏ giọng nói: “Nếu như người có suy nghĩ ác ý, thì có thể nhìn ra được rất nhiều thứ từ số con đó.
Tỷ như huyện thành này có bao nhiêu hộ, có bao nhiêu người.
Trong đó có bao nhiêu trai tráng, có bao nhiêu nữ tử cùng hài tử.
Mỗi nhà có bao nhiêu của cải…cái này giống như là lột sạch đồ trước mặt người khác.”
Giống như ở thời đại của nàng, không thể tùy tiện dùng máy bay không người lái để chụp hình.
Nếu tin tức rơi vào tay người thường thì không có gì đáng nói, nhưng sẽ luôn có người muốn lấy được nó.
“Niệm Niệm thật thông minh.” Tấn Sóc Đế nói.
Ngay cả Mạnh công công cũng kinh ngạc nhìn nàng.
Bên trong vừa mới dứt lời.
Xe ngựa cũng đã chạy tới lều phát cháo đầu tiên.
Trong lều đông nghịt người, có hai nam nhân vì tranh giành miếng ăn mà đánh nhau.
Chung Niệm Nguyệt có hơi tiếc nuối nói: “Người tới nhận cháo là nam tử.”
Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ.”
Một cỗ xe ngựa cũng dừng lại phía sau lều phát cháo.
Xe ngựa kia rất nhỏ, nhưng màn xe lại thêu hoa văn rất tinh xảo, ngay cả cửa sổ xe cũng chạm khắc hoa văn cẩn thận.
Trong xe ngựa, Tướng công tử nói: “Thất thần làm gì? Đây không phải là thời điểm thích hợp để ngươi biểu hiện sao? Đi ra ngoài, cản bọn họ lại đi.”
Nhưng thiếu nữ ngồi bên cạnh không nhịn được run rẩy cả người.
“Đó là xe ngựa của Tấn Sóc Đế.” Nàng ta run rẩy nói.
“Vậy cũng sợ? Không có cốt khí, không có can đảm, nếu tương lai ta cho ngươi làm thần nữ được cả triều tôn sùng, ngươi gánh nổi không?”
Nàng ta sợ.
Nhưng nàng ta cũng động tâm.
Đời trước cuộc sống nàng ta tốt tới mức nào, thì cũng chỉ là Thái Tử Phi.
Là một Thái Tử Phi lúc nào cũng phải chịu đựng sự khiêu khích đố kỵ của người khác.
Trong tay nàng ta không có bất kỳ quyền lực nào.
Nàng ta chỉ có thể dựa vào Thái Tử.
Nhưng nếu Tướng công tử để nàng ta làm thần nữ, vậy không phải thiên hạ này đều không dám làm gì nàng ta sao? Không phải là vì Thái Tử, đơn giản là vì nàng ta, nàng ta chính là thần nữ.
Nàng ta vén màn xe ra, bước xuống xe ngựa.
Xe ngựa đối diện cũng vén màn xe ra.
Nàng ta vừa bước một chân xuống, nhưng rất nhanh đã rụt lại vội vàng chui vào xe ngựa.
Tướng công tử lạnh lùng nói: “Sao nữa?”
“Chung…Chung Niệm Nguyệt…” Giọng nói nàng ta vô cùng sợ hãi.
Tướng công tử: “…”
Hắn ta cười nhạo nói: “Trên đời này vẫn còn người mà ngươi sợ sao?”
Trên mặt nàng ta lúc xanh lúc đỏ, không nói nên lời.
Nàng ta khàn giọng nói: “Tấn Sóc Đế và Chung Niệm Nguyệt đều biết mặt ta…”
“Nhận ra thì sao? Ngươi đã quên rồi? Ngươi là người phát cháo, ngươi siêu độ cho bá tánh, ngươi thương xót bá tánh.
Bọn họ có thể giết ngươi ở trước mặt bá tánh sao?”
“…Ừ.”
Nàng ta bình tĩnh trở lại, bước xuống xe ngựa.
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy nàng ta.
“Tô Khuynh Nga?”
“Hửm?” Tấn Sóc Đế quay đầu nhìn nàng.
Chung Niệm Nguyệt hơi nhướng mày.
Làm cá mặn nhiều năm, lúc này trong ánh mắt nàng mới lộ ra vẻ sắc bén.
Hào quang của nữ chính đúng là không thể khinh thường!
Không nhìn thấy nữ chính mấy năm, không phải vì nàng ta chết mà là vì muốn nàng ta kinh ngạc mà trở về, làm chói mắt một đám pháo hôi.
Đây chính là đoạn kinh điển không thể thiếu trong truyện.
Tần tiểu thư chính là nàng ta?
Đổi họ sao?
Rất nhanh Tấn Sóc Đế đã nhớ được khuôn mặt kia.
Việc xảy ra ở huyện Thanh Thủy, chính là một việc thay đổi cả cuộc đời của hắn.
Đương nhiên ký ức đã khắc sâu vào đầu hắn.
Niệm Niệm trong ký ức đó vừa ngoan ngoãn lại đáng thương, luôn dựa dẫm vào hắn.
Trong nhất thời sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn còn nhớ rõ khi đó Tô Khuynh Nga đối với Niệm Niệm có địch ý.
Mà lúc này bá tánh nhìn thấy nàng ta, lại hô to ‘Tần tiểu thư’ ‘Đa tạ Tần tiểu thư đã phát cháo’.
Tấn Sóc Đế cho rằng Chung Niệm Nguyệt không cao hứng.
Tô Khuynh Nga cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi ánh mắt của hai người dừng trên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, Chung Niệm Nguyệt chỉ cười nhẹ.
“Cấm vệ của bệ hạ, lợi hại tới mức nào?” Nàng nghiêng đầu hỏi Tấn Sóc Đế.
“Bắt được nàng ta rất dễ dàng.”
“Không được bắt nàng ta.
Lúc này bắt nàng ta quá dễ dàng.” Chung Niệm Nguyệt mím môi.
Nàng nói tiếp: “Lương thực ở vùng lân cận sẽ không đến nhanh được, mà nàng ta lại muốn làm Bồ Tát tái thế, nên tất nhiên đã chuẩn bị không ít lương thực.
Chúng ta phải đa tạ nàng ta đã giúp sức, bệ hạ phái người đưa lương thực trở về là được.
Không phải huyện Vĩnh Thần đã có sơn tặc từ lâu rồi sao, bởi vì quân lính ở đó không đủ, không thể tiêu diệt được hết, mỗi ngày đều phải đóng cửa thành khiến cho nạn dân không có chỗ trốn, không biết là mắc kẹt hay đã chết? Bệ hạ, hay là chúng ta cướp lương thực của bọn họ đi.”
Tấn Sóc Đế không nhúc nhích.
Hắn nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy hắn ngồi im, là hiểu ngay, nhất định là hắn muốn nàng cầu xin.
Vừa nắm lấy tay áo, lời hay cũng ra theo…
“Bệ hạ mau đồng ý ta đi mà.” Nàng nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt ngấn nước.
Lạc Nương thở dài.
Chung tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ có cái này không hiểu bằng nàng ấy.
Nàng ấy lập tức lên tiếng chỉ: “Nếu tiểu thư hôn bệ hạ một cái là được rồi.