Đoàn người của Chung Niệm Nguyệt không ở phủ huyện quá lâu, rất nhanh đã ra ngoài.
Cuối cùng nàng cũng không dùng tiền trong quốc khố của Tấn Sóc Đế.
Tùy ý lấy tiền của người khác để tạo danh tiếng cho bản thân, thì đúng là chẳng ra gì.
Quan tri huyện bước tới, đứng bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.
Tri huyện nói: “Chỗ Tần tiểu thư phát cháo rất nhỏ, không thì chúng ta tìm chỗ khác rộng hơn.”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Ta muốn chọc tức nàng ta, đi chỗ khác thì có gì ý nghĩa chứ?”
Tri huyện nghẹn họng, không bao giờ nghĩ tới vị tiểu thư này lại dám nói muốn gây khó dễ cho người khác ngay ở đây.
Ngài không sợ bệ hạ sẽ nghĩ ngài là người lòng dạ hẹp hòi sao?
Không lâu sau, xe ngựa đã chạy tới bãi đất trống đó.
Thì ra phía sau nơi Tô Khuynh Nga dựng lều phát cháo, chính là một ngôi chùa không còn mùi hương khói.
Cũng phải thôi, bá tánh còn khổ sở như vậy, thì ai còn có tâm trạng đi phụng dưỡng thần Phật chứ?
Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua, ngay cả mắt cũng không chớp.
Nếu nàng sợ Tô Khuynh Nga thì trước kia đã chạy nhanh đi ôm đùi nữ chính xin tha mạng.
Trước đây nàng đã không làm như vậy, thì đương nhiên sau này nàng cũng không sợ Tô Khuynh Nga.
Tô Khuynh Nga có vòng hào quang của nữ chính thì sao chứ?
Chung Niệm Nguyệt nói: “Đặt bàn, nâng rương lên, dán cáo thị.”
Tri huyện đáp lời: “Vâng.” Sau khi nói xong hắn mới nhớ ra, vị chủ nhân này thực sự không chút khách sáo nào, khi ra lệnh cho các quan huyện không chút lo lắng hay do dự nào.
Phía bên này, Tô Khuynh Nga vẫn chìm đắm trong những câu nói ‘Bồ Tát sống’ ‘Nữ Bồ Tát’.
Tâng bốc nhiều tới mức nàng ta cảm thấy lâng lâng, vừa ngước mắt lên, thì nhìn thấy xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt dừng lại.
Mấy tên nha dịch đứng xung quanh, quát to nói: “Quan tri huyện tới!”
So với vị hoàng đế cách xa một trời một vực, thì ở đây quan trị huyện lại như phụ mẫu của bọn họ, đương nhiên các bá tánh đều biết rất rõ.
Trong lòng bọn họ giật mình, tay cầm chén dừng lại, liên tiếp quay đầu sang nhìn.
Tất cả bọn họ đều vô thức mà rụt người lại, theo bản năng sợ hãi các quan huyện.
“Bởi vì Thanh Châu có lũ lụt, bệ hạ có lệnh, giảm thuế và lao dịch trong vòng ba năm cho các huyện Cửu Giang, Giao Giang, Diên Bình, Phúc Ninh.
Đối với các hộ nghèo, bệ hạ ban thưởng thêm 3000 văn tiền.” Quan tri huyện nghiêm mặt nói.
Giảm thuế và lao dịch ba năm!
Còn phát cả tiền cứu tế! Mỗi nhà 3000 văn tiền, tức là ba lượng bạc, nếu sống tiết kiệm một chút, thì có thể nuôi sống cả nhà trong một năm.
Bọn họ gặp đại nạn, hai ba ngày qua đều dựa vào cháo để sống qua ngày, nhưng tương lai vẫn phải sửa lại nhà, cày cấy ruộng đất…lúc đó, nếu không có tiền trong tay, vậy chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?
Trong nhất thời, trên mặt bọn họ đều vô cùng kích động, ánh mắt phát sáng, đội ngũ xếp hàng bắt đầu trở nên ồn ào.
Một chân bọn họ cắm rễ ở đó, chân còn lại bất giác mà đi về phía quan tri huyện.
Tô Khuynh Nga không nhịn được mà cau mày.
Hưởng thụ qua cảm giác được tôn sùng, thì sao có thể dễ dàng mà chịu được khi ánh mắt của bọn họ đều nhìn sang phía người khác?
Cho dù Tấn Sóc Đế có tấm lòng giúp đỡ nạn dân, hắn cũng sẽ không chọn chỗ đối diện với nàng ta.
Hắn là người chú ý tới quy củ, ngay cả trong miệng của các quan thần đều nói hắn yêu dân như con, thì sao hắn có thể cố tình khiến cho bá tánh rơi vào tình thế khó xử chứ?
Nếu lấy tiền thì bỏ lỡ cháo.
Nếu lấy cháo thì phải mất tiền.
Đương nhiên chính là Chung Niệm Nguyệt cố ý khiến cho nàng ta trở nên xấu hổ!
Đời trước nàng ta đã cảm thấy, Chung Niệm Nguyệt không phải là một người dễ đối phó, bởi vì nàng có một khuôn mặt xinh đẹp cao cao tại thượng, hơn nữa nàng lại biết dùng nhan sắc này để mê hoặc người khác.
Chỉ là…ngay cả Tấn Sóc Đế cũng bị nàng mê hoặc sao?
Sắc mặt Tô Khuynh Nga thay đổi.
Sau đó lại nghe thấy quan tri huyện nói: “Mỗi nhà chỉ được phép để nữ tử tới nhận tiền.”
Câu nói này khiến các bá tánh xôn xao hơn.
Chỉ vì trong đội ngũ xếp hàng của bọn họ không có bất kỳ nữ tử nào.
Tô Khuynh Nga cũng kinh ngạc mà nhìn về phía đó.
Bọn họ không phải…muốn tranh đoạt với nàng ta sao?
Bọn họ vậy mà chỉ cho nữ tử đi nhận tiền? Không sợ các bá tánh bất mãn sao?
Tô Khuynh Nga cẩn thận suy nghĩ, chỉ cảm thấy quy định này thật là nhảm nhí, không tốt chút nào.
Lúc này màn che xe ngựa được vén ra, mọi người nhìn thấy một thiếu nữ mảnh mai bước xuống, thiếu nữ ăn mặc giản dị, hoàn toàn không giống với ‘Tần tiểu thư’ cả người đầy trang sức.
Nàng đứng bên cạnh quan tri huyện.
Quan tri huyện còn mang ghế dựa tới cho nàng.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui.
Giống như tiên tử chỉ có trong thoại bản.
Quan tri huyện đã nói xong, hắn trầm mặt nói: “Người bên cạnh bản quan là quý nhân từ kinh thành tới, là một người có số mệnh may mắn, đã nhiều lần chắn tai họa cho bệ hạ, là món quà mà trời cao tặng cho Đại Tấn chúng ta.
Lại còn thường xuyên đi theo bên cạnh bệ hạ, dính được một chút vận khí của đế vương.
Hôm nay bệ hạ có lệnh, lệnh cho quý nhân chia vận khí này cho các bá tánh của Thanh Châu, mong muốn Thanh Châu từ nay về sau không còn gặp thiên tai nữa, bá tánh sẽ được mùa bội thu.”
Tô Khuynh Nga nghe xong thì ngây người.
Sao nàng lại không biết xấu hổ hơn cả nàng ta vậy?
Nàng ta chỉ bịa ra vài câu, từ nhỏ đã nói chuyện được với thần Phật, trong mơ gặp được Phật, đi ngàn dặm để cứu tế.
Nhưng tốt xấu gì nàng ta vẫn phát lương thực.
Nàng thì hay rồi, nàng lại trực tiếp bịa đặt nói là muốn chia vận khí này cho các bá tánh.
Ai mà tin thì chính là kẻ ngu! Tô Khuynh Nga hung dữ nói.
Nhưng nàng ta lại nhìn thấy trên mặt các bá tánh đều hiện lên vẻ thụ sủng nhược kinh, còn có người không chờ được mà chạy nhanh như bay: “Ta đi kêu nhi tức tới nhận tiền!”
“Uông thúc, Uông thúc đợi một chút! Thúc thay ta gọi a di của ta tới! Ta ở đây giữ chỗ cho thúc!”
Còn có người lẩm bẩm nói: “Nếu có thể được bệ hạ phù hộ, thì nhất định mẹ của ta sẽ vượt qua khỏi đại nạn, vậy chẳng phải về sau nhà họ Từ của ta sẽ không gặp khó khăn nào nữa đúng không?”
Sau khi Tô Khuynh Nga nghe thấy thì tức giận tới mức muốn ngất xỉu.
Vậy mà bọn họ lại tin?
Đúng là trước đây đã có tiền lệ.
Có cái gì mà bọn họ không tin chứ?
Tô Khuynh Nga cảm thấy hai đời này, nàng ta đã nếm không ít đau khổ, nhưng nếu so với đám bá tánh này thì đúng là gặp sư phụ, cho nên cũng có thể hiểu rõ bọn họ sẽ vì một miếng ăn, một đồng tiền mà cảm động tới mức rớt nước mắt, bôn ba khổ cực, cũng không dám bỏ lỡ dù chỉ là một ít.
Có nhiều ông lão sáu mươi, cảm động tới mức quỳ xuống dập đầu, nước mắt giàn dụa: “Đa tạ bệ hạ! Bệ hạ long ân! Cầu mong từ nay về sau Thanh Châu không còn gặp thiên tai nữa…”
“Cầu mong từ nay về sau Thanh Châu không còn thiên tai nữa!” Giọng điệu của bọn họ vô cùng tha thiết và thành khẩn.
Thiên tai mỗi năm, khiến không ít bá tánh phải chết.
Tấn Sóc Đế là người nghiêm minh, nên trong triều không bao giờ có nhân họa(1).
Vì vậy bọn họ chỉ có thiên tai.
(1)Nhân họa: họa do người gây ra.
Không còn thiên tai nữa thì đây chính là cuộc sống mà bọn họ hy vọng.
Vì vậy, mỗi năm bọn họ luôn cúng đầu heo cho thần nước.
Bọn họ còn cúng máu gà ở ngoài đồng.
Còn dâng cả lễ vật cho thần núi và trời…
Đây cũng là điều mà Tô Khuynh Nga không bao giờ hiểu được.
Trong suy nghĩ của nàng ta, những lời mà Chung Niệm Nguyệt bịa ra đều không thể so với nàng ta, chỉ toàn nói những lời nhảm nhí…
Chỉ có đám dân ngu mới tin.
Nhưng nàng lại có Tấn Sóc Đế chống lưng, còn có cả quan tri huyện mở miệng nói thay cho nàng.
Bên trong xe ngựa, Mạnh công công không nhịn được nói: “Bệ hạ, tiểu thư bịa như vậy…”
“Cứ để cho nàng thoải mái.” Tấn Sóc Đế cười nói: “Chỉ là tính tình của tiểu hài tử mà thôi.”
Chuyện lớn như vậy, nhưng trong miệng ngài lại chỉ là ‘tính tình của tiểu hài tử’.
Mạnh công công cảm thán trong lòng.
Tấn Sóc Đế ngừng một chút rồi nói: “Nhưng mà Niệm Niệm nói cũng không sai, cầu mong Thanh Châu không còn thiên tai, được mùa bội thu.”
Chỉ một câu nói đã chạm vào tim của các nạn dân.
Mạnh công công nghe thấy, ngây người nói: “Đúng vậy.”
Phía bên kia, Tô Khuynh Nga vẫn còn đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy có người thấp giọng nói: “Nữ Bồ Tát, nữ Bồ Tát, ta quỳ xuống cầu xin ngài, ngài có thể cho ta nhiều thêm một chén cháo không?”
Tô Khuynh Nga cau mày.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy đám người này lòng tham không đáy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là thêm một chén cháo mà thôi, vì vậy nàng ta khẽ mỉm cười, kêu người múc thêm một chén.
Cái gì mà vận khí may mắn, nàng ta đưa cháo mới là minh chứng tốt nhất, những người này nuốt vào trong bụng rồi, chẳng lẽ còn không biết cảm kích sao?
Những người còn lại thấy vậy, cũng bắt chước làm theo.
“Bồ Tát sống, cứu ta với, ta sắp chết đói rồi, cho ta thêm một chén nữa đi!”
“Nhà ta có cha già, cho ta thêm một chén, thêm một chén là được.”
Chỉ là nhiều thêm một chén mà thôi.
Có người mở đầu, phía sau liền rối loạn.
Đây là điều mà Tô Khuynh Nga chưa từng nghĩ tới.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt cảm thấy việc này rất bình thường.
Từ xưa đến nay, bá tánh là người chịu khổ nhiều nhất, trong một con người luôn có cái thiện và cái ác.
Bọn họ vừa đáng thương cũng vừa đáng giận.
Với những người sống trong hoàn cảnh như vậy, ích kỷ và chiếm đoạt đều là bản năng của bọn họ.
Bọn họ chỉ là vì sống sót và tồn tại.
Nếu không có quy củ thì rất dễ dàng bị mất khống chế.
Ngươi trông cậy vào việc dùng lòng tốt để bắt bọn họ tuân theo quy củ sao? Chỉ có nằm mơ mới thấy.
Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu nói với Cấm Vệ bên cạnh: “Ta ra lệnh cho ngươi, ngươi có nghe theo không?”
Cấm Vệ kia khom lưng nói: “Bệ hạ phân phó, tiểu thư nói bất kỳ điều gì cũng phải nghe theo.”
“Vậy chút nữa các nạn dân mất khống chế, thì ngươi đi tới cứu Tần tiểu thư kia ra.” Nàng thở dài một hơi, nói: “Dù sao cũng chỉ là một cô nương.”
Tô Khuynh Nga chết hay không đều không liên quan tới nàng.
Chết đi thì càng tốt.
Nhưng không thể vì đi cứu tế mà lại bỏ mạng ở đây.
Cấm vệ đáp lời, ánh mắt khẽ động, nhìn thoáng qua Chung Niệm Nguyệt.
Không nghĩ tới là nàng đã dự tính trước được chuyện nguy hiểm này.
Phía bên kia thực sự đã trở thành một đống hỗn lộn.
Phía bên này, các nữ tử đã xếp thành một hàng dài.
Hầu hết, tất cả các nữ tử này đều co rúm lại, ánh mắt chết lặng.
Đứng xếp hàng, không ai dám tranh đoạt, đều rất trật tự và yên tĩnh.
Chỉ sau khi nhận được tiền, mới kích động mà nhìn Chung Niệm Nguyệt, bước lại gần nàng, hy vọng có thể dính chút vận khí của quý nhân, sau đó mới hài lòng rời đi.
Hai bên cực kỳ đối lập với nhau.
Không biết đã có bao nhiêu nữ tử rời đi.
Thì có một phụ nhân đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt, bà ấy gầy tới mức nhìn thấy xương, khi cầm lấy xâu tiền, ngón tay không nhịn được mà run rẩy.
Ánh mắt bà ấy rung động, đôi mắt thâm quầng mở to, hỏi: “Quý nhân, quý nhân có thể cho ta một câu nói được không?”
Trong ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Chung Niệm Nguyệt không biết nên nói cái gì thì tốt.
Với hoàn cảnh khó khăn của người khác, nói một hai câu an ủi thì có thể giúp ít được gì chứ?
Còn hai câu ‘cầu mong không còn thiên tai, trồng trọt bội thu’, với một phụ nhân có thân hình gầy yếu thì đúng là một hy vọng xa vời.
Chung Niệm Nguyệt chỉ nói: “Nhớ ăn nhiều thêm hai miếng cơm.”
Phụ nhân nở nụ cười, dường như cảm thấy lời này đã dính phúc khí của quý nhân, nên mới hài lòng quay đầu rời đi.
Đi được một chút, bà ấy dừng bước, quay trở lại, nhìn Chung Niệm Nguyệt quỳ xuống dập đầu nói: “Đa tạ lời nói của quý nhân, cầu mong quý nhân có thể tìm được vị phu quân tốt nhất trên thiên hạ này, hy vọng ngài sống thật hạnh phúc.”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: “Ta đã nhớ.”
Quan tri huyện không nhịn được quay đầu sang nhìn nàng.
Dường như vị chủ tử này trả lời rất nghiêm túc.
Ngay lúc này tiếng hét chói tai vang lên.
Tô Khuynh Nga thực sự không chịu nổi những yêu cầu vô lý của đám người này, nàng ta nhấc làn váy, tức giận quay lại xe ngựa.
Nàng ta cắn môi, không dám ra ngoài lần nữa, nói: “Sớm biết như vậy, tại sao chúng ta phải phát cháo? Thà giống như nàng, chỉ cần mang vận khí chia cho bá tánh còn hơn.”
“Nàng có hoàng đế, ngươi có gì?” Tướng công tử cười nhạo nói.
Chung Niệm Nguyệt không nghĩ tới Tô Khuynh Nga lại chạy trốn nhanh như vậy.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy sắc trời đã gần tối, thì cũng đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Ngày mai sẽ còn nhiều nữ tử tới xếp hàng nữa.
Đúng là vừa khéo.
Không chỉ có thể khiến bá tánh không bán thê và giết thê nữa, mà còn khiến những nam tử đã giết thê đó, hiện tại không thể sống tốt được, đương nhiên vào thời điểm này, những nhà không có nữ tử thì sẽ không dễ dàng thoát khỏi cuộc sống khổ sở này.
“Sao rồi?” Tấn Sóc Đế ngồi ở đó, lên tiếng hỏi Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Không có gì cả.”
“Nhưng trẫm lại cảm thấy, Niệm Niệm rất có phong độ của đại tướng.”
“Bệ hạ trêu ta? Rõ ràng là quan trị huyện áp chế.”
Quan tri huyện nghe thấy lời này, liền đứng trước xe ngựa khom lưng, vội vàng xua tay chối bỏ công lao.
Mạnh công công nghe thấy liền bật cười.
Tiểu thư đang coi nhẹ bản thân thôi.
Ông có thể nhìn ra, tiểu thư chỉ cần nói vài ba câu đã có thể khiến cho Tam hoàng tử tức giận, nhưng cũng chỉ cần vài ba câu đã có thể đổi được thiện cảm từ người khác…dường như đây là thiên phú đã có từ trong xương.
Nhìn đi, vị quan tri huyện kia không phải đang rất vui đấy sao?
Tấn Sóc Đế lại nói: “Hôm nay dùng danh nghĩa của trẫm có tốt không?”
“Rất tốt.”
“Ngươi nói chắn tai họa trẫm mấy lần, ở đâu ra mà mấy lần?”
“Bệ hạ không thích ăn, ta ăn cho bệ hạ.
Bệ hạ không thích chơi, ta chơi thay bệ hạ.
Bệ hạ cảm thấy món đồ đó thô tục khó coi, ta giữ dùm bệ hạ.
Thì cứ coi như là chắn tai họa đi.”
“…” Tấn Sóc Đế tức giận bật cười, nói: “Ngươi lại nói thường ở bên cạnh trẫm nên dính chút vận khí của đế vương? Dính ở đâu? Cho trẫm xem một chút.”
Chung Niệm Nguyệt mệt mỏi, dựa lưng vào thành xe, vươn tay áo về phía hắn: “Bệ hạ tự mình ngửi đi.”
Tấn Sóc Đế nheo mắt lại, chậm rãi bình tĩnh cúi đầu xuống, thực sự ngửi tay áo của nàng.
“Có phải là có mùi hương của tiền đúng không?” Chung Niệm Nguyệt hỏi.
Giọng nói Tấn Sóc Đế khàn khàn nói: “Không phải, là hương thơm.” “Giống như quả đào vừa lột ra lớp vỏ mềm mại, chỉ cần hít một hơi là có thể ngửi được hương thơm này.”
Người này còn có thể miêu tả sống động như vậy?
Giống như hắn thực sự đang lột một lớp áo của nàng ra vậy.
Chung Niệm Nguyệt theo bản năng rụt tay lại: “…Vậy sao?”
Tấn Sóc Đế: “Ừ.”
Hắn nói: “Nhưng trên đó không thấy vận khí của trẫm.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, đó còn không phải là do nàng bịa đặt lung tung ra sao? Nói như vậy mới có thể chọc tức Tô Khuynh Nga.
Dù sao nữ chính cũng không làm người, nàng cũng chẳng muốn làm người!
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Trẫm đã nghĩ cho ngươi một biện pháp, ngươi ôm xiêm y của trẫm, ngủ một đêm, thì chẳng phải sẽ dính được vận khí của trẫm rồi sao.”
Ta cảm thấy ngài đang lừa ta.
Được thôi.
Vậy ta đây sẽ thử lại ngài.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Xiêm y là vật chết, thì có thể dính được gì? Còn không bằng ta ôm bệ hạ ngủ một đêm.”
Tấn Sóc Đế: “Được.”
Chung Niệm Nguyệt nghẹn họng.
Sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?
Không phải nên mắng nàng to gan sao?
Chung Niệm Nguyệt nói bậy xong, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Mạnh công công ngồi bên cạnh, khóe miệng run rẩy, nghĩ thầm ông đã nhìn thấu rồi.
Từ sớm bệ hạ đã nhìn ra tiểu thư tính tình tiểu hài tử, mượn danh của bệ hạ, bệ hạ liền từ đó để kiếm cớ chiếm tiện nghi của tiểu thư.
Khi phụ nhân kia về đến nhà.
Cái gọi là nhà thì cũng chỉ là dựng cành cây đắp cỏ lên.
Trượng phu của bà ấy bưng theo hai chén cháo trở về, đang chia cháo cho công công(2) của bà ấy.
(2)Công công: Cha chồng.
Nhìn thấy bà ấy trở về, hai người liền đưa tay ra: “Tiền đâu?”
Bà ấy không mở miệng.
Chỉ bước lên một bước, làm một chuyện mà từ xưa tới nay bà không dám làm, bưng chén cháo lên, ngửa đầu đổ vào miệng.
Một ngụm lại một ngụm, để cháo dính cả trên mặt.
Ăn nhiều thêm hai miếng.
Phải ăn nhiều thêm hai miếng.
Bà ấy nấc một cái, cười nói: “Chỉ có một xâu, phải đợi nữa, ngày mai ta sẽ đi nhận tiếp.
Chỉ có một mình ta mới có thể nhận.”
Nhi tử của bà ấy ở bên cạnh khóc lớn.
Bà ấy nấc thêm một cái, cười nghĩ thầm, thì ra chỉ cần ăn thêm hai miếng là có thể thêm chút sức lực, con phải chờ đến khi mẹ khỏe mới được!
Phía bên này, mọi người đã trở lại phủ huyện.
Chung Niệm Nguyệt ở trên xe ngựa im lặng không nói gì nữa, chỉ đợi cung nhân hầu hạ Tấn Sóc Đế thay xiêm y, nàng liền lén lút đi tới trước bình phong, sau đó cầm theo áo ngoài của hắn rời đi.
Chỉ có thể dùng hành động này để nói…ta chỉ cần xiêm y của ngài, còn cái khác thì khỏi đi.
Tấn Sóc Đế thông minh như vậy, đương nhiên là hiểu rõ.
Các cung nhân run rẩy mà nhìn nàng cầm xiêm y của bệ hạ rời đi.
Tấn Sóc Đế đứng phía sau bình phong một lúc, rồi mới đi ra ngoài, hỏi: “Đi rồi?”
“Thưa bệ hạ, tiểu thư đã rời đi.”
Tấn Sóc Đế đáp lời.
Hắn lại ngồi xuống xử lý công văn, đọc sách, một lúc sau hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng của Chung Niệm Nguyệt.
Hôm nay Chung Niệm Nguyệt đã mệt không ít, đã nghỉ ngơi từ sớm, ngay cả cơm canh cũng chỉ ăn hai miếng.
Tấn Sóc Đế lại gần, ngồi xuống đầu giường của nàng, chỉnh lại chăn bông cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt ngủ mơ màng nghe thấy có người nói: “Niệm Niệm lấy đi một bộ xiêm y của trẫm, trẫm cũng lấy của Niệm Niệm một bộ xiêm y, sẽ không quá phận đúng chứ?”
Mạnh công công: “…”
Vẫn là bệ hạ cao tay.
Vừa mới bắt đầu đã muốn lấy xiêm y của người ta rồi?