“Tấn Sóc Đế để một nữ tử xuất đầu lộ diện, mà ta lại phải vụng trộm chạy trốn…” Tô Khuynh Nga nhỏ giọng nói.
Tướng công tử liếc mắt nhìn nàng ta: “Không thì sao? Ở lại chờ Tấn Sóc Đế bắt ngươi à?”
“Hắn dựa vào cái gì mà bắt ta? Không phải ngươi đã nói rồi sao?”
Tướng công tử không còn chút kiên nhẫn nào, hắn ta không hiểu tại sao nàng ta lại ngu xuẩn như vậy, hắn ta nói: “Lúc đó là do bá tánh ở huyện Giao Giang tôn sùng ngươi thành thần nữ, đương nhiên Tấn Sóc Đế sẽ không tùy tiện bắt ngươi.
Nhưng hôm nay…”
Tô Khuynh Nga im miệng lại.
Hiện tại, lương thực của bọn họ đã bị cướp, chỉ có thể đứng đó nhìn triều đình dùng lương thực của bọn họ phát cho bá tánh.
Đúng là làm công thay cho người khác!
“Tại sao chúng ta lại quay về huyện Vĩnh Thần? Mà không đi nơi khác cứu tế?” Tô Khuynh Nga vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nếu ban đầu nàng ta chỉ ghen tị và đề phòng Chung Niệm Nguyệt, thì bây giờ lại muốn phân cao thấp với nàng.
Tướng công tử nói: “Ta không tin ngươi.” “Ngươi đứng chung một chỗ với Chung Niệm Nguyệt, nàng đúng là thần nữ, còn ngươi, chỉ sợ là yêu nữ cũng không phải.”
Ngay cả yêu nữ cũng không bằng?!
Trong lòng Tô Khuynh Nga cảm thấy vô cùng tức giận, nàng ta chưa từng phải chịu nhục như vậy.
Nàng ta cắn đầu lưỡi, cố gắng đè sự tức giận xuống.
Tướng công tử thản nhiên nói: “Hơn nữa…”
“Cái gì?”
“Lũ lụt ở Thanh Châu, vốn là cơ hội tốt để lay động lòng người.
Chỉ là ta không ngờ tới, Tấn Sóc Đế lại hào phóng như vậy, có thể đưa quyền giám quốc cho Thái Tử còn chưa làm lễ đội mũ.
Cũng không màng long thể quý trọng, tự mình mang theo Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
Chỉ với điều này, đã có thể khiến cho cả Thanh Châu khâm phục hắn, không ai dám có suy nghĩ phản nghịch.
Từ xưa tới nay, có hoàng đế nào làm được điều này?”
Tô Khuynh Nga nghĩ thầm, đúng vậy.
Chỉ có Tấn Sóc Đế mới dám làm như vậy.
Tướng công tử lại nói: “Ngươi có biết Chung công tử là ai không?”
Tô Khuynh Nga kinh ngạc.
Ngươi khác không biết, nhưng nàng ta sao có thể không biết!
Chung Tùy An thực sự rất ngưỡng mộ nàng ta, chỉ là đời này nàng ta trở thành nghi phạm của việc hạ độc, hằng ngày phải bỏ trốn nên không có cơ hội tiếp xúc với Chung Tùy An.
Tô Khuynh Nga nói: “Tài năng xuất chúng, chính trực ngay thẳng, nhân trung long phượng.”
Là một trong những người theo đuổi nàng ta.
Tướng công tử nghe thấy nàng khen liên tục, ánh mắt càng u ám, hắn ta nói: “Hắn là trạng nguyên của kỳ thi đình năm nay, ta cũng không nghĩ tới, Tấn Sóc Đế lại mang hắn theo, còn để hắn đảm đương tự mình xử trí một huyện.
Người này rất có bản lĩnh, xử lý mọi việc vô cùng ổn thỏa đến nơi đến chốn.”
Ánh mắt Tô Khuynh Nga khẽ động.
Đời trước nàng ta chỉ biết Chung Tùy An thăng chức rất nhanh, là một nhân vật cực kỳ xuất sắc.
Nhưng hơn phân nửa thời gian hắn đều đấu với Thái Tử, là vì nàng ta…
Nhưng hôm nay, đều là nhờ vào Chung Niệm Nguyệt! Trở thành trở ngại của nàng ta!
“Nhưng người khiến cho ngươi không thể tưởng tượng được chính là Tam hoàng tử.” Tướng công tử lạnh lùng nói: “Hay là tất cả đều nhìn lầm hắn ta?”
“Tam hoàng tử thì sao?” (EbookTruyen.Net)
“Hiện tại hắn ta tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại được Tấn Sóc Đế phân phó đi cứu tế một mình…tình hình ở đó đã ổn thỏa hơn rất nhiều, không có một bá tánh nào bất mãn.”
“Không có khả năng!” Tô Khuynh Nga buột miệng nói.
Sao có thể chứ?
Nhìn cả hai đời, Tam hoàng tử trước sau vẫn như vậy, âm trầm tâm tư độc ác, còn bị Trang phi cưng chiều tới mức ngu xuẩn, ngay cả giả vờ cũng không muốn, chứ đừng nói là thật tâm đi cứu tế!
Trong mắt hắn ta, mạng người nhỏ như kiến!
Tô Khuynh Nga nhớ tới hắn ta, vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy ghê tởm.
“Có phải là do các bá tánh tức giận nhưng không dám nói gì không?”
“Không.” Tướng công tử lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ thuộc hạ của ta, thăm dò thông tin sai?”
Tô Khuynh Nga cắn môi, vẫn không dám tin như cũ.
Chẳng lẽ…Chung Niệm Nguyệt cũng sống lại? Là nàng thay đổi hết mọi thứ? Không, không có khả năng, nàng đã từng đánh nhau với Tam hoàng tử, có thể nói là thâm cừu đại hận, thì sao có thể thay đổi Tam hoàng tử chứ?
Vẫn đang suy nghĩ thì đột nhiên xe ngựa dừng lại.
Tướng công tử thấp giọng nói: “Có chuyện gì?”
Bên ngoài có người nói nhỏ: “Ở cửa thành có thủ vệ.”
Tô Khuynh Nga không nhịn được nhìn Tướng công tử.
Nàng ta biết huyện Vĩnh Thần đã bị hắn ta không chế, không biết vì sao các quan huyện rất nghe lời hắn ta, bọn họ trở lại đây giống như là quay lại đại bản doanh, sao có thể có thủ vệ đứng canh giữ?
Tô Khuynh Nga vội vàng vén một góc màn lên.
Ở trên cửa thành đúng là có thủ vệ canh giữ!
So với thủ vệ của huyện thành khác hoàn toàn, những người này…giống như là được điều động từ nơi khác, bọn họ mặc xiêm y của huyện khác, hình như có hơi giống xiêm y của kinh thành.
Ánh mắt Tô Khuynh Nga lóe lên, ngay lập tức nàng ta nhìn thấy Đại hoàng tử.
“Vậy mà Tấn Sóc Đế để Đại hoàng tử ở đây canh gác!” Tô Khuynh Nga kinh ngạc nói.
Dường như Tướng công tử đã đoán được từ trước.
Những người khác đi nơi nào, thủ hạ của hắn ta đều báo cáo rất kỹ càng, chỉ còn sót lại duy nhất một mình Đại hoàng tử.
“Rốt cuộc Tấn Sóc Đế…đang suy nghĩ gì?” Hắn ta trầm giọng nói.
Tấn Sóc Đế ủy quyền cho nhi tử, mặc dù không quá nhiều nhưng hắn vẫn đang ở tuổi tráng niên, lại là một đế vương uy nghiêm thượng võ.
Hắn đối với nhi tử không quan tâm lắm, đứa này không làm được thì hắn sẽ đổi sang đứa khác.
Đây là thái độ bình thường của đế vương từ xưa tới nay.
Dù sao hắn muốn có bao nhiêu đứa con mà không được.
Chẳng lẽ…Tấn Sóc Đế bị thương ở chỗ đó, không thể có con được nữa?
Nét mặt Tướng công tử kỳ lạ, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ khác nhau.
Nếu đúng là như vậy…thì hắn ta mới có cơ hội lật ngược tình thế.
Tại sao Tam hoàng tử lại thay đổi nhiều như vậy.
Chỉ là nếu Tam hoàng tử và Đại hoàng tử đều bỏ mạng ở Thanh Châu, chỉ còn sót lại một mình Thái Tử.
Con nối dõi của hoàng đế lại vô cùng ít, làm gì còn khả năng mà kéo dài được nữa chứ?
Tướng công tử rũ mắt nói: “Trước tiên không chạy vào thành, sai người truyền khẩu lệnh cho quan tri huyện, tìm vài mỹ nhân đưa đến yến tiệc của Tấn Sóc Đế.”
Người bên ngoài hỏi: “Muốn mỹ nhân như thế nào ạ?”
Trong lòng Tướng công tử biết Lạc Nương đã thất bại.
Hắn ta nói: “Thanh tú, xinh đẹp ngây thơ, diễm lệ như hoa mẫu đơn, đều tìm hết…”
Tô Khuynh Nga cắn chặt răng.
Cho dù nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Tìm một người giống với Chung Niệm Nguyệt.”
Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Tấn Sóc Đế yêu thích.
Nếu không, sao Tấn Sóc Đế có thể đối xử đặc biệt với Chung Niệm Nguyệt như vậy.
Mà kỳ lạ là, đời trước chưa từng thấy qua!
Tướng công tử ngừng lại, nhớ lại dáng vẻ của Chung tiểu thư ngày hôm đó.
Hắn ta nói: “Không dễ gì tìm được một người giống như vậy.”
Tô Khuynh Nga nghe xong thì nín thở.
Không nhịn được nhớ lại phong thơ của Lạc Nương, thế gian khó gặp.
Tướng công tử phân phó xong thì bước xuống xe ngựa.
Tô Khuynh Nga còn tưởng hắn ta muốn làm gì khác, chỉ là nhìn theo bóng lưng của hắn ta một lát mới phát hiện…hắn ta bỏ nàng ta lại rồi!
Có phải là Tấn Sóc Đế sẽ đuổi theo phải không?
Tô Khuynh Nga hoảng hốt, muốn rời đi nhưng bị ngăn lại.
Đoàn người Chung Niệm Nguyệt, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng đã tới huyện Vĩnh Thần.
Bởi vì đi đường rất vội vàng, nên hằng ngày Tấn Sóc Đế đều nhìn bắt nàng phải đọc sách, ngoại trừ có một vài hành động ám muội, Chung Niệm Nguyệt đều cố gắng mắt nhắm mắt mở lo làm cho xong việc của mình.
Đến khi tới huyện Vĩnh Thần, nàng thở dài nói: “Ta không còn chút sức lực nào nữa…”
Mạnh công công cười nói: “Có nhiều người như vậy, tiểu thư cứ chọn một người là được.”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu.
Mạnh công công không nhịn được nói: “Tiểu thư trưởng thành rồi, lúc đầu ngài đi đâu cũng muốn có người cõng.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy ông nói ‘trưởng thành’ là lại nhớ tới hai chữ ‘cập kê’ của Tấn Sóc Đế.
Cả người nàng căng cứng, mím môi nói: “Cũng không quá trưởng thành đâu.”
Mạnh công công nói: “Đi đường vội vàng là vì bệ hạ lo lắng sẽ không kịp tới lễ cập kê của tiểu thư.
Ngày quan trọng như vậy, không nên tổ chức qua loa ở bên ngoài.”
Chung Niệm Nguyệt giật mình.
Trước đây nàng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng hôm nay khi nghe người khác nhắc tới Tấn Sóc Đế đã đối xử với nàng tốt như thế nào, vì nàng mà suy nghĩ mọi thứ, khiến cho nàng không biết phải nói gì.
Nàng vội vàng đáp lời.
Xe ngựa của bọn họ dừng ở trước cửa hành cung của huyện Vĩnh Thần, không lâu sau Đại hoàng tử cũng tử cửa thành đi tới.
Dù là nam hay nữ, trong tay có quyền lực thì khuôn mặt lúc nào cũng sẽ rạng rỡ.
Hiện tại Đại hoàng tử cũng giống như vậy.
Đại hoàng tử kích động hành lễ, không chờ nỗi mà muốn báo cáo tình hình của huyện Vĩnh Thần.
Sau khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn dừng trên người Lạc Nương một chút, không nhịn được mà hơi ngây người.
Lạc Nương có dáng vẻ nhu nhược, dung mạo như Tây Thi.
Một cái hành lễ thôi cũng vô cùng quyến rũ.
Thật ra Tướng công tử kỳ vọng cao ở nàng ấy cũng không sai, chỉ là trong mắt Tấn Sóc Đế không có nàng ấy mà thôi.
“Phụ hoàng…đây là…”
Chung Niệm Nguyệt hơi nhướng mày.
Hiện tại nàng đã thay lại nam trang, to giọng nói: “Đây là nha hoàn mới của ta.”
Chung Niệm Nguyệt dứt lời, rồi vung tay áo đi tới phía trước.
Tấn Sóc Đế đã bị bỏ lại phía sau.
Đúng là không biết quy củ!
Đại hoàng tử nghĩ thầm.
Nhìn đi, phía sau người này có tận ba nha hoàn, còn có cung nhân không xa không gần đi theo, nói là chúng tinh phủng nguyệt(1) cũng không phải là nói quá.
(1)Chúng tinh phủng nguyệt: phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng A: all the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core).
Đại hoàng tử bất giác nhìn chằm chằm theo phía sau một lát rồi mới thay đổi tầm mắt.
Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói: “Mấy ngày qua thật là hạnh phúc, có nhiều người hầu hạ như vậy…”
Lạc Nương bật cười nói: “Chỉ cần tiểu thư muốn, tương lai sẽ có hàng chục người.”
Chung Niệm Nguyệt biết nàng ấy đang ám chỉ gì đó.
Nàng tưởng tượng.
…Hay thật, đúng là còn tôn quý hơn làm lão bà của Tấn Sóc Đế.
Nhưng lão bà của hoàng để chỉ có một, còn tiểu thiếp thì lại có vô số.
Chung Niệm Nguyệt chép miệng.
Ta không muốn làm tiểu thiếp cho người khác đâu.
Sau khi vào hành cung, Lạc Nương vội vàng hầu hạ nàng thay tắm gội, thay xiêm y, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy trời đã tối, Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ một chút muốn đi hỏi thử đã bắt được Tô Khuynh Nga chưa, thì lại có cung nhân tới mời nàng đi dự yến tiệc.
“Quan tri huyện Vĩnh Thần tổ chức yến tiệc, nghênh đón bệ hạ trở về.” Cung nhân biết nàng thích nên nói: “Bữa tiệc còn có vũ cơ đang nhảy múa.”
“Cái này được.” Chung Niệm Nguyệt vui vẻ nói.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt tới, yến tiệc đã bắt đầu, vũ cơ cũng vừa nhảy xong một bài, vòng eo mềm mại đung đưa…té ngã?
Vũ cơ kia vội vàng bò dậy, quỳ gối trước mặt Tấn Sóc Đế, ngẩng đầu lên, lo sợ nói: “Tiện thiếp thất…thất thố.”
Lạc Nương:?
Kịch bản này có hơi quen mắt.
Vũ cơ này đúng là không tệ chút nào.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà nhớ lại một đoạn có trong nguyên tác, khi Thái Tử và nữ chính cãi nhau, vì để cho nữ chính ghen tuông mà Thái Tử cố ý khen thị thiếp trước mặt nàng ta.
Sau đó nữ chính ghen tới mức rơi lệ, hai người lôi lôi kéo kéo, ngươi đẩy ta nằm, tình cảm lại thăng tiến.
Tấn Sóc Đế cũng như vậy sao?
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế lại đang nhìn nàng.
Tấn Sóc đế híp mắt lại, thấp giọng hỏi: “Lúc nãy Niệm Niệm nhìn nàng ta, nhìn cái gì vậy? Bởi vì nàng ta đẹp? Đẹp hơn Lạc Nương sao?”
Lạc Nương giật mình.
Bệ hạ ghen tuông thì tại sao phải kéo ta xuống nước.
Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc.
Không nghĩ tới Tấn Sóc Đế lại hỏi nàng.
Tại sao lại hỏi nàng, bệ hạ à, ngài nhìn đi, nữ tử này không đẹp sao?
Chung Niệm Nguyệt liếm môi.
Trong nhất thời không thể chịu đựng được ánh mắt của Tấn Sóc Đế.
Ánh mắt của hắn vừa âm trầm lại u ám, dường như muốn ăn nàng vào trong bụng.
Ánh mắt Chung Niệm Nguyệt khẽ động, chỉ cần ta càn quấy trước, thì người thua sẽ không phải là ta!
Nàng chỉ vào vũ cơ kia nói: “Bệ hạ nói xem, ta đẹp hay nàng ta đẹp?”
Vũ cơ nhìn ‘tiểu công tử’ trước mặt, nét mặt cứng đờ.
Ai lại đi so sánh nam nhân với nữ nhân chứ?
Lúc này nét mặt của nàng ta cứng đờ.
Tấn Sóc Đế trầm giọng nói: “Niệm Niệm đẹp hơn.”
Chung Niệm Nguyệt giật giật khóe môi.
Người này đúng là thẳng thắn, không thèm che dấu bất cứ điều gì.
Nàng đứng ở đó một lúc.
Vũ cơ không thấy quý nhân trả lời lại, chỉ có thể tiếp tục quỳ ở đó.
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt: “Đột nhiên ta nhớ ra đã để quên đồ, ta quay lại lấy.”
Tấn Sóc Đế nhìn nàng đi ra ngoài, không ngăn nàng lại.
Niệm Niệm mềm lòng rồi.
Nếu nàng có ý chí sắt đá thì sẽ đứng ở nơi này không quan tâm.
Nếu nàng rời đi là do nàng động tâm rồi.
Lạc Nương vội vàng đuổi theo Chung Niệm Nguyệt.
“Tiểu thư, tiểu thư để quên cái gì? Ta đi lấy cho tiểu thư là được.”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu hỏi nàng ấy: “Nếu muốn một người không thích mình nữa thì nên làm cái gì?”
Từ xưa tới nay nàng ấy đều tìm cách để ngươi khác thích mình, làm gì có bao giờ nghĩ tới những việc này.
Chỉ cần làm ngược lại thôi đúng không?
Lạc Nương do dự nói: “Mỗi ngày sai khiến hắn, đưa ra những yêu cầu vô lý, đòi đồ vật từ chỗ hắn, càng quý càng tốt…tiểu thư không muốn bệ hạ thích nữa sao?”
Nàng ấy không biết tại sao tiểu thư lại làm như vậy.
Nhưng tiểu thư tốt như vậy, có suy nghĩ của bản thân, nàng ấy là người phàm đương nhiên không hiểu được.
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Thật đáng giận!
Chung Niệm Nguyệt: “Những việc mà ngươi nói, từ lúc ta mười hai tuổi đã bắt đầu làm với Tấn Sóc Đế rồi.”
Lạc Nương: “…”