Đây là điều mà nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới.
Lạc Nương kinh ngạc chớp chớp mắt.
Nhưng rất nhanh Lạc Nương đã bình tĩnh trở lại.
Tiểu thư hỏi nàng ấy, thì sao nàng ấy có thế không trả lời được chứ? Nếu nghĩ kỹ thì chắc chắn vẫn còn biện pháp khác…
Lạc Nương nói: “Vẫn còn một biện pháp nữa.”
“Là gì?”
“Chỉ cần là nam nhân trên thiên hạ này, thì ghét nhất chính là người khác tác oai tác oái lên đầu hắn…”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, đâu chỉ có nam nhân ngay cả nữ nhân cũng ghét đó chứ.
Nhưng Tấn Sóc Đế là người tôn quý nhất thiên hạ này, ai có thể dẫm được lên đầu hắn?
Lạc Nương lại nói tiếp: “Đương nhiên là không thể dẫm lên đầu bệ hạ, chỉ sợ biến khéo thành vụng…nhưng có thể cưỡi lên người bên hạ, hay là như vậy đi…”
Lạc Nương hạ thấp giọng nói, lẩm bẩm dạy cho Chung Niệm Nguyệt cách khác.
Chung Niệm Nguyệt nghe xong, cảm thấy hơi nghi ngờ hỏi: “Cái này sẽ được sao?”
Lạc Nương nói: “Chắc chắn.”
Khi Lạc Nương tuổi còn nhỏ, lúc đó chỉ mới mười sáu mười bảy, có một nam nhân lớn tuổi nói yêu nàng ấy, nàng ấy cũng cho rằng là thật, nghĩ là có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ.
Khi nàng ấy đang đắc ý, đã làm ra một hành động thân mật là gác chân lên lưng nam nhân đó.
Nhưng nam nhân đó lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đẩy nàng ấy ngã xuống giường, lạnh giọng mắng nàng ấy: “Thân phận thấp hèn như ngươi, sao lại dám không biết lớn nhỏ như vậy?”
Tới ngày hôm sau.
Nam nhân đó đã tìm được một người khác trong phủ.
Từ đó về sau nàng ấy thất sủng.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Ta đã nhớ kỹ, cũng không biết tới khi nào mới dùng được cách này.”
Lạc Nương gật đầu, hỏi: “Vậy tiểu thư còn muốn quay lại yến tiệc không?”
Quay lại?
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt cảm thấy, những vũ cơ trong đó múa cũng chẳng đẹp chút nào.
Một đám người chỉ một lòng muốn leo lên cây đại thụ Tấn Sóc Đế, nhảy thôi cũng không nhảy được, còn lại bày trò té ngã.
Không quay lại?
Vậy chẳng phải nàng đang tỏ vẻ bản thân chột dạ sao?
Lúc này Hương Đào đã chạy ra ngoài, thở hồng hộc nói: “Có phải tiểu thư tức giận không ạ?”
Nhìn thấy nàng ta mang vẻ mặt ‘ta với tiểu thư có chung kẻ địch’, Chung Niệm Nguyệt chỉ buồn cười nói: “Tại sao ta phải tức giận?” Nàng nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta quay lại.”
Hương Đào thắc mắc nhìn nàng, không dám nói thêm gì nữa.
Hiện tại tiểu thư rất xem thường Thái Tử, nhưng lại rất thân cận với bệ hạ.
Thật ra nàng ta cũng cảm thấy bệ hạ tốt hơn nhiều, chỉ có cái đầu gỗ Thư Dung kia mới cảm thấy bệ hạ đáng sợ.
Nhưng lại có quá nhiều người thích bệ hạ…mấy vũ cơ hôm nay, nghĩ tới mà phát bực! Khi nàng ta chạy ra ngoài tìm tiểu thư, có một vũ cơ hành lễ, nhỏ nhẹ nói: “Thiếp sinh ra ở vùng sông nước Hưng Châu, có thể múa điệu Trường Tụ Vũ, còn có thể thổi sáo…”
Hương Đào nghe thấy tức giận tới phát điên.
Cũng không biết khi tiểu thư quay lại, sẽ phải nghe vũ cơ nào nói nữa.
Khi Hương Đào đang lo lắng suy nghĩ.
Chung Niệm Nguyệt đã đi tới trước.
Khi các nàng quay trở lại bên ngoài hoa viên tổ chức yến tiệc, tiếng nhạc bên trong đã ngừng lại, thậm chí không nghe thấy bất kỳ giọng nói nào, tất cả đều yên tĩnh, khác hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt vui mừng lúc nãy.
Hương Đào ngơ ngác nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chung Niệm Nguyệt cũng không biết.
Nàng đi ba bước cũng thành hai bước, nhanh chóng bước vào hoa viên.
Bên trong hoa viên có rất nhiều người đang quỳ trên mặt đất, cấm vệ cũng đã rút kiếm ra hết.
Những vũ cơ lúc nãy đều nằm sấp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đại hoàng tử lạnh mặt nhìn những người phía dưới, một chân dẫm lên lưng quan tri huyện Vĩnh Thần.
Hương Đào vừa bước vào, hoảng sợ lắp bắp nói: “Người…đầu người sao?”
Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy hơi giật mình, nhưng thật ra nàng cũng không thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy một người mặc xiêm y của huyện thừa nằm sấp trên mặt đất.
Nàng di chuyển ánh mắt lên phía trên.
Lúc này Đại hoàng tử cũng nhìn thấy các nàng.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, ánh mắt vô tình lướt ngang qua người Lạc Nương, sau đó mới nhìn sang người đang bên cạnh nàng ấy, hắn hơi chuyển người sang một bên, che đi người đang ngã dưới chân hắn.
Hắn đúng là coi thường tiểu bạch kiểm này!
Ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Đại hoàng tử thấp giọng nói: “Phụ hoàng, Tuyên Bình thế tử đã quay lại.”
Tấn Sóc Đế đang đứng quay người lại nghe thấy, ngay lập tức xoay người nhìn lại.
Hắn đưa tay lên lau đi vết máu trên kiếm, rồi đưa khăn tay cho Mạnh công công.
Sau đó hắn bước xuống bậc thêm, đưa cây kiếm không phù hợp với khí chất của hắn cho Đại hoàng tử cầm.
Ánh mắt hắn dừng trên người Chung Niệm Nguyệt, cười nói: “Niệm Niệm đã trở lại rồi sao?”
Hương Đào bị dọa sợ tới mức muốn ngất xỉu.
Nàng ta sẽ không bao giờ không tin tưởng Thư Dung nữa!
Những vũ cơ đó cũng không còn một câu thiếp hai câu thiếp nữa, dường như các nàng đã bị dọa tới mức sắp ngất xỉu.
Chung Niệm Nguyệt hơi ngẩn người, dường như biết Tấn Sóc Đế đã lấy những vũ cơ này làm cớ để xử lý đám quan huyện này.
Nàng nhỏ giọng nói: “Đã lấy được đồ muốn lấy, đương nhiên là phải quay trở lại.”
Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ.”
Hắn đưa tay về phía nàng: “Lại đây, cho trẫm xem một chút, Niệm Niệm đi lấy thứ gì?”
Bên trong hoa viên yên tĩnh không một tiếng động, mọi người giống như bị siết chặt cổ, dao cầu đặt cạnh cổ.
Chỉ có Chung Niệm Nguyệt giống như đang ở một nơi khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng này.
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một lát, mới chuyển động bước chân.
Hoa viên của hành cung, hai bên đều trồng rất nhiều cây và bụi hoa.
Cây lựu và một mảnh rừng trúc nhỏ nương tựa vào nhau, dưới chân là bóng cây đan xen chiếu xuống đường đá xanh.
Nàng không nhịn được nghĩ thầm, tại sao tiên đế lại thích bố trí như vậy? Không sợ có thích khách ẩn núp trong đó sao?
Chung Niệm Nguyệt vẫn đang suy nghĩ, thì nghe thấy Tấn Sóc Đế lên tiếng trước: “Thôi, Niệm Niệm đứng ở đó đợi trẫm là được.
Đèn đường đã bị cây che khuất, có hơi tối.”
Hắn dứt lời, lập tức bước xuống bậc thềm, Mạnh công công và các cấm vệ theo sát phía sau.
Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua phía bóng cây lựu.
Đúng là có hơi tối.
Chỉ là cảm giác trong lòng nàng có hơi kỳ lạ, không thể diễn tả thành lời.
Có rất nhiều người đang quỳ trên mặt đất, bóng cây kia lại giống với vết máu hơn, giường như nó đã thấm vào các phiến đá.
Các Cấm Vệ đều lộ ra vẻ mặt hung dữ, Đại hoàng tử vẫn nghiêm túc hung dữ như cũ.
Tấn Sóc Đế vẫn còn nhớ rõ bóng cây trên đường này thực sự không phải chỉ là bóng cây.
Thân hình Tấn Sóc Đế cao lớn, hai ba bước đã đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chung Niệm Nguyệt, dắt nàng đi về phía chủ vị.
Chung Niệm Nguyệt cũng mặc kệ hắn kéo nàng đi, chậm rãi đi về phía đó.
Hôm nay Tấn Sóc Đế mặc xiêm y màu trắng, dường như đã bị bóng tối xung quanh bào trùm thành màu đen.
Không xấu nhưng lại khiến cho hắn lộ ra vài phần sắc bén.
Sau khi đi tới chủ vị.
Tấn Sóc Đế hỏi nàng đã lấy gì.
Căn bản Chung Niệm Nguyệt cũng không lấy gì, nhưng lời nói đã ra tới miệng, chỉ có thể tùy tiện cởi lắc tay nói: “Lấy nó.”
Tấn Sóc Đế duỗi tay cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, cười nói: “Chỉ là một món đồ nho nhỏ cũng có thể khiến cho Niệm Niệm phải quay lại? Ngày khác trẫm sẽ tìm cái khác đưa tới cho ngươi.”
Dứt lời, hắn nắm chặt trong lòng bàn tay không trả lại cho Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt:?
Còn có người như vậy sao?
Đại hoàng tử cũng nghe thấy những lời nói này, không nhịn được mà nhìn sang Chung Niệm Nguyệt.
Nếu hắn vẫn không phát hiện ra thì chính là quá ngu xuẩn rồi!
Tên tiểu bạch kiểm này căn bản không phải là Tuyên Bình thế tử.
Không…ngay cả tiểu bạch kiểm cũng không phải!
Đây là tiểu cô nương!
Đại hoàng tử nhớ lại mấy năm về trước…chẳng lẽ là ở huyện Thanh Thủy sao? Là người được phụ hoàng bế lên cỗ kiệu sao?
Những người còn lại đã sớm nhận ra Chung Niệm Nguyệt là nữ tử.
Cho dù là nhận ra nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.
Bọn họ chỉ nghe thấy Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói với ‘Tuyên Bình thế tử’: “Mấy vũ cơ này là do huyện thừa dâng lên, bá tánh đang gặp nạn nhưng hắn ta chỉ biết ham mê nữ sắc.
Đại hoàng tử lên tiếng mắng nhưng hắn ta lại dám làm phản, móc chủy thủ từ tay áo ra.
Thì ra, sơn tặc của huyện Vĩnh Thần mãi không thể diệt hết là do bên trong quan huyện có kẻ làm nội ứng.”
Hắn ngừng lại hỏi: “Niệm Niệm đã học được những gì?”
Lúc này mà vẫn còn khảo giáo được.
Đúng là chỉ có mình ngươi.
Lúc này Đại hoàng tử cũng đang tự hỏi bản thân.
Học được cái gì?
Đương nhiên là phải lấy bá tánh làm trọng, không thể ham mê hưởng lạc, độc hữu đông tử cốt(1), chu môn tửu nhục xú.
(1)Độc hữu đông tử cốt, chu môn tửu nhục xú: Bên trong cánh cửa sơn mài đỏ của tầng lớp quý tộc tỏa ra hương thơm của thịt và rượu, bên ngoài thì lại có xương đông cứng.
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Chung Niệm Nguyệt mím môi, nhỏ giọng nói: “Khi muốn xử trí một người nào đó, thì phải để hắn ta phạm một lỗi nhỏ thì mới có thể bắt đầu xử trí hắn ta.”
Giọng nói của nàng chỉ có Mạnh công công và Đại hoàng tử đứng gần đó nghe thấy, những người khác cũng không nghe được rõ ràng.
Đại hoàng tử:?
Đáp án này khác xa với đáp án của hắn!
Cả hai không hề giống nhau dù chỉ là một chút!
Đột nhiên Tấn Sóc Đế cười nói: “Ừ, Niệm Niệm thật là thông minh.” Hắn hỏi: “Nhưng nếu những kẻ này giấu kiếm đi, không chịu đền tội thì phải làm sao?”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, thì chẳng phải sẽ giống như bệ hạ sao, cầm kiếm giết kẻ đó sao?
Tấn Sóc Đế nắm chặt cổ tay của nàng, hơi nâng cổ tay nàng lên.
Hắn ngắm nghía các ngón tay của nàng một chút, bên trong động tác thân mật này lại lộ ra ba phần cường thế.
Hắn nói: “Trẫm sẽ rút kiếm thay cho Niệm Niệm.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, hơi nghiêng đầu về hướng khác, ban đêm gió lạnh thổi tới nhưng ngược lại nàng cảm thấy mặt có hơi nóng.
Tấn Sóc Đế là người không nhiễm chút bụi phàm lại nói ra những lời nói như vậy.
Giống như lời nói âu yếm.
Tấn Sóc Đế không nhanh không chậm nói: “Đôi tay này của Niệm Niệm rất là tôn quý, chỉ có thể cầm trân bảo không nên dính vào máu.
Kiếm của trẫm cũng chính là kiếm của Niệm Niệm.
Thiên hạ này có rất nhiều người, đều có thể làm kiếm của Niệm Niệm.
Niệm Niệm đã học được điều này thì phải nhớ kỹ trong lòng.”
Mọi người đều kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Chỉ một vài câu nói nhưng lại lộ ra nhiều tin tức như Hạn Hãi(2).
(2)Hạn Hãi: Sa mạc Gobi, sa mạc lớn của Mông Cổ.
Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Chung Niệm Nguyệt cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Căn bản Tấn Sóc Đế không quan tâm tới đám vũ cơ kia, những vũ cơ đó có nhan sắc như thế nào thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn chỉ quan tâm nàng có học tập tốt hay không, à không, hắn chỉ quan tâm tới việc thu dọn tình hình hỗn loạn của huyện Vĩnh Thần…nhưng hắn lại đứng ở trước mặt tất cả mọi người, vì nàng mà nói ra những lời đó, từng câu từng chữ vừa nhẹ nhàng lại mạnh mẽ khảm vào tim nàng.
Hắn nói thẳng ra mọi thứ, dường như đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể nhưng nàng lại rất thích những lời đó.
Một người chỉ như vậy khi thực sự thích ai đó.
Có thể nói ra được nhưng lời này thì có mấy ai nói được chứ?
Trong lòng Chung Niệm Nguyệt vô cùng mơ hồ.
“Thu dọn đi.” Tấn Sóc Đế nói.
Lúc này mới có người dám di chuyển.
Sau đó hắn cũng không đưa Chung Niệm Nguyệt về ngay lập tức, hắn để nàng ngồi bên cạnh, nhìn hắn xử trí mọi việc này như thế nào.
Hai ba câu đã có thể khiến cho quan tri huyện Vĩnh Thần khai hết mọi thứ.
Đại hoàng tử đứng bên cạnh, lúc này vẫn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy, chẳng lẽ ta không thông minh bằng một nữ tử sao? Ánh mắt của ta quá nông cạn sao? Vậy mà lại không thể nhìn ra được ý đồ ẩn sâu bên trong?
Khó trách…khó trách phụ hoàng lại thương nàng như vậy.
Vinh sủng của bệ hạ cũng không bằng một phần nàng?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Đại hoàng tử đã cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Hắn và Thái Tử không hợp nhau.
Nghĩ đến Thái Tử cũng không bằng nàng nên hắn cũng cao hứng hơn nhiều.
Thật ra huyện Vĩnh Thần chẳng có sơn tặc gì, chỉ là đám loạn đảng và quan tri huyện liên hợp với nhau thôi.
Đám loạn đảng muốn Thanh Châu bị mất không chế, tạo ra tình cảnh bá tánh phẫn nộ, nên đã để huyện Vĩnh Thần ngăn các nạn dân lại, ngay cả những người đưa tin cho triều đình cũng bị chặn lại.
Vì vậy, bọn họ đã lấy cớ là có sơn tặc làm loạn.
Bọn họ luôn miệng nói có sơn tặc, Tấn Sóc Đế cũng không đâm thủng, chỉ sau khi hỏi ra mới ra lệnh cho Đại hoàng tử mang quân đi diệt bọn thổ phỉ này.
Nếu như đám thổ phỉ bị dọn dẹp sạch sẽ, thì trong miệng thế nhân cũng chỉ là tiêu diệt một vài tên thổ phỉ mà thôi.
Sau khi phái Đại hoàng tử đi, Tấn Sóc Đế dắt Chung Niệm Nguyệt, chậm rãi bước ra khỏi hoa viên kia.
Mấy người Lạc Nương đi theo phía xa.
Hương Đào và Thư Dung vô cùng sợ hãi, tới tận lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Tâm trạng Lạc Nương cũng có chút phức tạp.
Nàng ấy không nhịn được mà suy nghĩ, những việc mà hôm nay bệ hạ làm có phải là giết gà dọa khỉ không? Cứ như vậy thì sao tiểu thư còn suy nghĩ muốn trốn đi chứ?
Ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy hoảng sợ.
—
Tới ngày hôm sau.
Bọn họ khởi hành về kinh thành.
Vốn dĩ Chung Niệm Nguyệt có suy nghĩ muốn tạo khoảng cách với Tấn Sóc Đế, ai mà biết được Hương Đào và Thư Dung bị dọa sợ tới mức phát bệnh, chẳng còn ai hầu hạ nàng, nếu nàng muốn có cung nhân hầu hạ thì chỉ có thể ngồi xe ngựa chung Tấn Sóc Đế.
Nàng vừa lên xe đã ngủ, đôi mắt nhắm nghiền ngủ rất sâu.
Tấn Sóc Đế nhìn lắc tay trong lòng bàn tay.
Phía trên đó vẫn còn sót lại chút hương thơm của Niệm Niệm.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Lá gan lớn quá đúng là không tốt chút nào, ngay cả nằm mơ thấy ác mộng cũng không có.”
Nhưng dù sao hắn cũng đã lừa được cái lắc tay này của nàng.
—
Xe ngựa chưa đi được bao xa.
Thì có người chạy tới báo đã bắt được Tướng công tử, ngoài ra còn phát hiện một quý nhân đang bị Tướng công tử giam cầm.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy, mơ mơ màng màng mà mở mắt, ngồi thẳng dậy.
Tấn Sóc Đế vén rèm ra, liếc mắt một cái đã nói: “Không phải hắn ta.”
Chung Niệm Nguyệt mở to mắt nhìn ra bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi môi hồng răng trắng mặt trắng, chật vật bị Cấm Vệ giữ lấy.
Không lâu sau, có một vài cung nhân mang một một cái ghế dựa tới, khiên một thiếu niên gầy gò, ốm yếu, giống như bị đã bị đói bụng vài ngày tới trước xe ngựa.
Cấm vệ nói: “Đã phát hiện ra người này trong địa lao, hắn ta tự xưng là quý nhân của kinh thành, chỉ là hạ thần không thể xác định được thân phận của hắn ta.”
Thiếu niên kia lộ ra vẻ mặt kích động, nắm chặt tay vịn của ghế dựa, cao giọng nói: “Bệ hạ! Ta là đường đề của ngài Tuyên Bình thế tử!”
Chung Niệm Nguyệt:?
Đúng là vừa khéo.
Hàng giả gặp hàng thật sao?