“Thưa bệ hạ, khi nào ngài mới hồi kinh ạ?” Sử Thành quỳ trên mặt đất lên tiếng hỏi.
Ông là người duy nhất bị đẩy tới, can đảm hỏi bệ hạ câu này.
Ông từng làm cận vệ cho Tấn Sóc Đế, về sau lại được đề cử lên làm thủ lĩnh cấm vệ.
Nên giao tình của ông với bệ hạ so với người khác thân cận hơn một chút.
Khi Chung Niệm Nguyệt bị bắt cóc, ông cũng là người đầu tiên được Tấn Sóc Đế gọi tới.
Tấn Sóc Đế nghe thấy, chỉ liếc mắt nhìn ông một cái.
Sử Thành hít sâu một hơi, bởi vì ông có quan hệ thân cận với bệ hạ nên cũng không hề che giấu mà nói thẳng: “Thái Tử đã gần thành niên, hiện tại còn được nắm quyền giám quốc, bệ hạ lại tự mình đi Thanh Châu một chuyến, tuy đã giúp đỡ được cho các bá tánh nhưng bệ hạ cũng đã rời khỏi triều đình mấy tháng, thần sợ rằng…sợ rằng Thái Tử…”
Sẽ sinh ra suy nghĩ không nên có.
Bệ hạ ở bên ngoài càng lâu, thì Thái Tử lại càng có thêm khả năng khống chế triều đình thêm một chút.
Không chỉ có một mình Sử Thành, mà tất cả những đại thần đi theo đều nghĩ như vậy.
Bọn họ đều vô cùng kiên định ủng hộ Tấn Sóc Đế, đương nhiên trong lòng cũng suy nghĩ vì Tấn Sóc Đế, cho dù là người thân, nhi tử hay lão thần tử thì bọn họ đều phải đề phòng thay cho Tấn Sóc Đế.
Mạnh công công ho khụ khụ vài tiếng, lộ ra vẻ mặt xấu hổ nói: “Sử đại nhân không cần lo lắng, đương nhiên bệ hạ đã tính toán từ trước.
Việc này…nói đi nói lại, cũng là do lão nô.”
Ông biết tâm tư của bệ hạ, cho dù kinh sợ nhưng vẫn một lòng một dạ mà nghĩ cách thay cho bệ hạ, cho dù có bị thương một chân, nhưng vẫn cố hết sức suy nghĩ cho bệ hạ!
Nhưng ai mà biết được, lần đầu ông bày kế giúp bệ hạ lại thành ra như vậy!
Hơn nữa cũng không có ai dám nghĩ tới, ngay dưới chân thiên tử, lại có kẻ dám làm ra chuyện như vậy…
Thực sự đã dạy cho bọn họ một bài học rất lớn!
Mạnh công công thực sự muốn đập đầu chết cho rồi.
Người nào nói Tấn Sóc Đế cũng không trả lời, hắn chỉ thấp giọng hỏi: “Đã truyền tin cho các huyện khác chưa?”
Lúc này mới có người bước ra khỏi hàng truyền lời: “Hạ thần đã truyền tin, ngay cả Chung công tử cũng đã nhận được tin.”
Tấn Sóc Đế thở dài nói: “Sợ là Chung gia đang rất sốt ruột.” Tuy hắn nói như vậy nhưng trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì.
Rất ít khi Sử Thành nghe thấy giọng điệu này của Tấn Sóc Đế, vì vậy ông cúi thấp đầu xuống không nói gì.
Nếu ông còn tiếp tục thuyết phục bệ hạ hồi kinh, sợ lại giống như đang cầm dao đâm vào tim bệ hạ một nhát.
Chỉ có Mạnh công công thắc mắc hỏi: “Bệ hạ, nếu truyền tin khắp nơi, vậy chẳng phải là tất cả người trong thiên hạ đều biết tiểu thư có địa vị như thế nào trong lòng bệ hạ sao, nếu như vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho tiểu thư sao?”
“Mạnh Thắng, ngươi nên biết trên đời này có rất nhiều kẻ ngu xuẩn.”
“Kẻ ngu xuẩn rất dễ dàng bị xúc động, nếu không biết thân phận thì bọn họ sẽ ra tay với Niệm Niệm, thậm chí là giết nàng.
Đối với loại người này, trong mắt bọn chúng chỉ có lợi ích trước mắt, chỉ khi biết được thân phận của nàng thì sẽ cố gắng nhịn xuống, tận tâm mà che chở cho con tin.”
“Mà nếu càng có nhiều người biết nàng quan trọng, thì mới không có ai dám hành động nông nỗi, chỉ hy vọng có thể đổi được lợi ích lớn hơn từ trên người nàng.” Tấn Sóc Đế chậm rãi nói.
Giọng điệu của hắn khi nói chuyện vẫn bình tĩnh như thường ngày.
Mạnh công công ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong ánh mắt bệ hạ có một tia nôn nóng không dễ dàng nhìn ra được.
Bệ hạ…đang lo lắng.
Tướng công tử cõng Chung Niệm Nguyệt vượt núi băng đèo, từ khu vực săn bắn ở ngoại ô, rồi tiến vào hành cung xa hoa của tiên đế xây để ở mỗi khi đi săn bắn, cứ như vậy một đường đi thẳng vào trong kinh thành.
Ở trên đường đi Chung Niệm Nguyệt ngủ mê man hai lần, vì vậy khi nào đi vào khu vực săn bắn, hay làm cách nào để vào được hành cung, hai nơi quan trọng như vậy mà nàng hồn nhiên không biết chút gì.
Tướng công tử đúng là có chút thủ đoạn.
Hắn ta vậy mà biết rõ mật đạo của hoàng thất…Định Vương hình như lớn hơn Tấn Sóc Đế mười tuổi, nên chắc chắn hắn ta không phải Định Vương.
Chẳng lẽ hắn ta ngay cả Tuyên Bình thế tử cũng không phải? Mà chính là nhi tử của Định Vương?
Lúc trước Chung Niệm Nguyệt đã xem không ít tiểu thuyết cẩu huyết, trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ khác nhau.
“Sau này chúng ta sẽ ở đây.” Tướng công tử cười nói.
Chung Niệm Nguyệt quay đầu lại đánh giá.
Ở đây là am ni cô, bên trong có một tượng Quan Âm cao bốn mét, Quan Âm hơi cúi người xuống, che đi hết ánh nắng mặt trời, xung quanh chỉ còn một mảnh bóng râm ở phía dưới.
Lại nhìn sang trái sang phải.
Xung quanh không có bất kỳ bố trí dư thừa nào, chỉ có ở đằng trước phát ra tiếng người nói chuyện ồn ào.
“Đó là những người tới bái Quan Âm.” Tướng công nói, không để ý mà nói điều này với nàng.
Hắn ta không sợ nàng chạy trốn.
“Cầu con sao?” Chung Niệm Nguyệt hỏi.
“Phải.
Người trên đời này có rất nhiều con nối dõi nhưng những người thực sự yêu con của mình thì không được bao nhiêu.” Tướng công tử lãnh đạm nói.
Nghe ngươi nói như vậy, chắc là gia đình đã mang đến bóng ma thời ấu thơ cho ngươi không ít nhỉ?
Nhưng Chung Niệm Nguyệt cũng không có khả năng chữa trị bóng ma.
Nếu nói tiếp, thật ra nàng cảm thấy quá trình trưởng thành của Tấn Sóc Đế còn gian nan hơn nhiều.
Mỗi khi tới sinh thần của hắn, Thái Hậu đều cáo ốm không tham gia, ngay cả yến tiệc trong cung, cũng không thể nhìn thấy bà ta.
Người đời đều khen Tấn Sóc Đế là một vị hoàng đế tốt đó!
Chung Niệm Nguyệt nghĩ tới đây, không nhịn được chép chép miệng.
Đang tốt, tại sao lại nghĩ tới Tấn Sóc Đế chứ?
Đúng là kỳ lạ.
Dường như chỉ cần hắn không ở trước mặt nàng, thì nàng sẽ bất tri bất giác mà nghĩ tới hắn nhiều hơn một chút.
Để có thể đè lại suy nghĩ kia, Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu cười nói: “Vẫn là ta quá tốt rồi.”
Tướng công tử: “Sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Không cần bái Quan Âm, mà cũng có được một nhi tử lớn như vậy!”
Tướng công tử: “…”
Mấy ngày qua đám thuộc hạ của Tướng công tử đều bị nàng tra tấn tới mức không muốn mở miệng nữa.
Những nữ tử được Tướng công tử nhận làm ‘mẹ’, ai mà không tỏ vẻ ngượng ngùng từ chối, nhưng Chung Niệm Nguyệt này tuy còn nhỏ tuổi lại vô cùng thẳng thắn lấy bối phận ra nói chuyện!
Đột nhiên Tướng công tử bật cười nói: “Nghe ý của ngươi nói, là đang muốn khen ta ‘tốt’ sao?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Người này có bệnh sao?
Một câu như vậy lại chỉ nghe thấy được một chữ ‘tốt’?
Tướng công tử tự mình đưa Chung Niệm Nguyệt tới phòng mà nàng sẽ ở, trong tương lai nàng sẽ phải ở lại đây một thời gian dài.
Trước khi hắn ta đóng cửa lại, Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Ngươi giữ ta lại chỗ này thì có ích gì chứ? Không sợ không nuôi nổi ta sao?”
“Sự hữu ích của ngươi vượt ngoài trí tưởng tượng của ta, khi cần tới ta sẽ dùng ngươi để uy hiếp Tấn Sóc Đế.” Hắn ta thẳng thắn nói.
“Ngươi có bệnh sao? Chờ mười ngày nửa tháng, người khác sao còn nhớ tới ta.
Chờ thêm nửa năm, một năm, rồi lại ba bốn năm, thì ai còn nhớ rõ ta chứ? Mỹ nhân trên thiên hạ này rất nhiều…”
Còn chưa đợi Chung Niệm Nguyệt nói xong thì Tướng công tử đã bình tĩnh ngắt lời của nàng: “Sao có thể? Ai sẽ quên? Nếu là ta, thì cho cả đời cũng không thể nào quên.”
Chung Niệm Nguyệt: “Vậy đúng là nên cảm ơn ngươi, cả đời này đều nhớ thương vì đã bắt cóc ta.
Nếu tương lai ngươi có xuống âm phủ, thì nhớ uống thêm hai chén canh Mạnh Bà nhé.”
“…” Lời nói của Tướng công tử còn chưa kịp kéo bầu không khí lên cao thì đã bị Chung Niệm Nguyệt không chút thương tiếc dập tắt.
Tướng công tử đứng bên cạnh tức giận tới ngứa răng, không nhịn được mà nghĩ, một viên ngọc sáng chói động lòng người như vậy sẽ bị ai thu vào tay, ai có thể ôm nàng vào trong ngực được đây?
Cánh cửa đóng lại, hiếm khi Chung Niệm Nguyệt không bắt bẻ chút nào, bước tới nằm xuống giường.
Trong đầu nàng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung…con người chính là như vậy, khi còn nhỏ sẽ có bằng hữu tốt nhất, sẽ có món đồ chơi yêu thích nhất, nhưng tất cả đều sẽ chậm rãi phai nhạt đi.
Sẽ luôn có những người tốt hơn, những món đồ thú vị hơn.
Ba năm, năm năm trôi qua chẳng phải đều sẽ quên hết sao?
Chung ca ca cũng sẽ quên nàng sao?
Vạn thị cũng sẽ quên nàng sao?
Còn có Cẩm Sơn Hầu, Tần Tụng, rất nhiều rất rất nhiều người khác…
Nàng rời khỏi thế giới kia được bao lâu rồi? Vậy ở thế giới kia, nhưng bằng hữu và người thân của nàng…có phải đã bắt đầu quên nàng rồi không?
Chung Niệm Nguyệt buồn bực nhắm mắt lại.
Tướng công tử lại khơi lên suy nghĩ này…đúng là đáng ghét!
Tấn Sóc Đế ngủ chưa được hai canh giờ thì đột nhiên ngồi dậy.
Cung nhân gác đêm kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống đất hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó sao ạ?”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lạnh băng nhìn lướt qua cung nhân.
Vẫn là Mạnh Thắng thông minh hơn.
Bốn phía xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, cung nhân không chịu nổi bầu không khí này, hai đầu gối đã mềm nhũn từ sớm, đột nhiên nàng ấy nhớ lại lúc trước có một cung nhân đã nói với nàng ấy, ở trước mặt bệ hạ thì phải biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ cần nhắc tới Chung tiểu thư thì chắc chắn đúng, Mạnh công công luôn làm như vậy!
Cung nhân hít sâu một hơi, cả gan lên tiếng nói: “Bệ hạ là…mơ thấy Chung tiểu thư sao?”
Tấn Sóc Đế không trả lời.
Không phải ai cũng có thể nói chuyện với hắn về Niệm Niệm.
Cung nhân do dự một lát, cả gan nói tiếp: “Có phải trong mơ tiểu thư đang phàn nàn về việc đọc sách không?” Nàng ấy nói: “Sách đặt trên bàn của bệ hạ, đã phủ một lớp bụi rồi.”
Nghe thấy giọng nói của nàng ấy có vài phần thật lòng cùng buồn bã, lúc này Tấn Sóc Đế mới rủ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Trẫm mơ thấy nàng khóc.”
—
Sau khi Chung Niệm Nguyệt thức dậy, hai mắt có hơi sưng lên.
Nàng đi tới đẩy cửa thì phát hiện đã có người khóa cửa phòng nàng lại.
Nàng chớp chớp mắt, đầu tiên nàng đặt ghế lên bàn, rồi lại chồng ghế lên ghế, cứ như vậy cho tới khi có thể chạm được xà nhà, chạm được vào miếng ngói.
Vài miếng ngói bị nàng đẩy ra lăn xuống đất, vang lên một tiếng vỡ rất to.
Không lâu sau thì có thuộc hạ của Tướng công tử chạy đến, vội vàng mở cửa ra, vô cùng chật vật mà nhìn nàng, hắn ta vừa bị Tướng công tử giáo huấn, vì vậy cũng không dám khóa cửa nhốt nàng lại, chỉ sợ tiểu tổ tông này nghĩ quẩn trong lòng mà làm ra chuyện không nên.
Chung Niệm Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ, lười biếng ngáp một cái, bắt đầu sai sử thuộc hạ của Tướng công tử.
Nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu đã quên vậy thì quên đi, nếu người trong kinh thành đều quên nàng, vậy chẳng phải nàng đã thoát khỏi Thái Tử và nữ chính rồi sao? Ai cũng không nhớ nàng, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không vì nàng mà gây phiền toái cho Chung gia nữa.
Bị nhốt thật tốt, quá là tuyệt!
Ở đây vừa được ăn lại được uống, nói không chừng sẽ tăng thêm được mười ký thịt!
Sau khi Tướng công tử cõng Chung Niệm Nguyệt xong, ngày hôm sau liền ngã bệnh, Chung Niệm Nguyệt bắt đầu ở địa bàn của hắn ta mà quang minh chính đại tác oai tác oái.
Có bản lĩnh thì giam ta cả đời!
Đến thời điểm này, còn bảy ngày nữa thì sẽ tới ngày cập kê của Chung Niệm Nguyệt.
Sau khi Tướng công tử khỏi bệnh, ra ngoài cửa tìm Chung Niệm Nguyệt thì nhìn thấy mấy thuộc hạ của hắn ta đang ngồi xung quanh nàng, bồi bà cô nhỏ này ngồi nghe các người hành hương tới giải bày nỗi khổ mấy năm qua.
Còn nghe rất là hăng say.
Tướng công tử không còn lời nào để nói.
Hắn ta đi tới trước, ho nhẹ một tiếng, những người đó nghe thấy tiếng động liền đứng thẳng lưng dậy.
Chung Niệm Nguyệt không cử động, chỉ vươn tay tới nói: “Ta muốn ăn đào.”
Bất tri bất giác đã tới mùa hè, Chung Niệm Nguyệt cũng đổi thành xiêm y mỏng hơn, vươn tay ra liền lộ ra một phần cánh tay trắng như tuyết, trên cổ tay mang hai chiếc vòng vàng, kêu leng keng leng keng hai tiếng, vô cùng xinh đẹp.
Bất giác Tướng công tử ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ liếc mắt một cái đã ngạc nhiên tới mức không nói lên lời.
Nàng giống như một đóa hoa quý hiếm sắp nở, đang từng chút từng chút xòe cánh hoa, chỉ cần chờ thời khắc lộng lẫy đó tới.
Đột nhiên Tướng công tử nảy sinh ra một suy nghĩ, hắn ta nói: “Chung tiểu thư sắp phải làm lễ cập kê…” Không thì ta thay tiểu thư tổ chức một lễ cập kê?
Chỉ là câu sau hắn ta vẫn chưa nói ra được thì đã nghe thấy Chung Niệm Nguyệt sắc mặt kỳ lạ nói: “Ừ, ta trưởng thành rồi.”
Nhưng rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã thở dài, thuận miệng nói: “Ta có thể sinh thêm cho ngươi một đệ đệ rồi.”
Vẻ mặt Tướng công tử cứng đờ.
Sinh với ai?
Tấn Sóc Đế sao?
Nếu tính như vậy, chẳng phải Tấn Sóc Đế cũng đang chiếm tiện nghi của hắn ta sao?