Bọn họ nhanh chóng lên đường, khi về tới kinh thành thì trời đã tờ mờ sáng.
Mạnh công công càng đứng ngồi không yên.
Ông là người được bệ hạ trọng dụng, mấy năm qua xử lý mọi việc vô cùng ổn thỏa, dường như không có gì là làm khó được ông.
Ngay cả khi hoàng tử nhìn thấy ông, trong lòng cũng sẽ cảm thấy ông là một người khó lường.
Nhưng bây giờ…
“Ngày mai là đã tới lễ cập kê của tiểu thư rồi.” Mạnh công công lẩm bẩm nói, bất giác trọng cổ họng cảm thấy có chút nghẹn ngào.
Thực sự mà nói, thời gian ông ở bên cạnh Chung Niệm Nguyệt so với các vị hoàng tử còn nhiều hơn.
Việc ngoài ý muốn lần này lại là do lỗi của ông.
Trái tim giống như đang bị dày xéo.
Tấn Sóc Đế không trả lời ông.
Hắn phong trần mệt mỏi trở lại hoàng cung, vẫn chưa tắm gội thay xiêm y, thì đã truyền lệnh xuống, gọi Xa Xương Vương tiến cung, còn có thêm hai vị đại nhân họ Cố và họ Tất.
Ánh mặt Mạnh công công khẽ động, trong lòng biết những đại nhân này đều là những người có quan hệ tốt với Định Vương ngày xưa.
Nếu tên Tuyên Bình thế tử giả kia muốn bắt Chung tiểu thư rồi lấy cớ là giải cứu, thì cách để hắn ta tìm chỗ đứng ở kinh thành nhanh nhất chính là tìm manh mối từ chỗ bọn họ.
Mạnh công công lớn mật ngẩng đẩu, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Tấn Sóc Đế.
Nét mặt bệ hạ vô cùng bình tĩnh…
Ông không nên hoài nghi, chắc chắn tiểu thư có thể trở về!
“Ngươi nói bệ hạ hồi cung rồi?” Trang phi vui mừng nói.
Nàng ta vừa vui mừng đứng lên, nhưng rất nhanh đã ngồi xuống: “Thôi, chắc lúc này bệ hạ cũng không có tâm trạng gì.” Nàng ta càng không dám đi quấy rầy.
Tam hoàng tử hồi cung thăm nàng ta, cũng đủ cho nàng ta cảm thấy vui rồi.
Phía bên kia, Huệ phi cũng hỏi một câu giống vậy.
“Bệ hạ hồi cung rồi sao?”
Hạ nhân đáp lời.
Huệ phi chớp mắt nói: “Cháu gái của bổn cung vẫn chưa tìm được sao?”
“Thưa nương nương, vẫn chưa có chút tin tức nào.”
Huệ phi cầm lấy kéo, cắt đi nụ hoa vẫn chưa chớm nở, nói: “Đúng là vẫn không đủ quan trọng.”
Ngày xưa nàng ta cũng từng căm hận, cũng từng cảm thấy mất mát vì Tấn Sóc Đế hờ hững.
Nhưng hôm nay lại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, bệ hạ đối xử với tất cả đều giống nhau mà thôi, Chung Niệm Nguyệt cùng lắm chỉ có được ba năm ân sủng.
Huệ phi cho rằng bệ hạ hồi kinh, chính là từ bỏ Chung Niệm Nguyệt.
Ngay cả Chung phủ cũng nghĩ như vậy.
Chung đại nhân tạm thời trấn an Vạn thị, sau đó vội vàng tiến cung.
Ông không trách bệ hạ.
Không biết từ khi nào, chính ông còn cảm thấy Chung phủ quá nhỏ, chừ đừng nói tới hậu trạch chật chội kia, không đủ để cho nữ nhi của ông.
Là ông ngầm đồng ý cho Niệm Niệm đi cùng huynh trưởng rời kinh học hỏi, người nên trách là chính bản thân ông.
Ông chỉ hy vọng có thể biết được chút tin tức từ chỗ bệ hạ, để có thể tiếp tục tìm kiếm.
Chung đại nhân vừa rời đi, Vạn thị miễn cưỡng đứng dậy đi một vòng trong phủ.
Thật ra Chung phủ đã bắt đầu trang trí, ngay cả các món ăn đều là do Vạn thị tốn tận mười ngày tự tay chọn lựa, càng không nói tới trang sức cùng xiêm y, tất cả đều là do bà tự bỏ một số lớn tiền túi ra để tìm người định chế tốt….
Ánh mắt của bà nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng vẫn đứng thẳng lưng, mạnh mẽ nói: “Tiếp theo phải trang trí cho xong Chung phủ, không được chậm trễ! Nếu không các ngươi coi chừng…” Bà nhỏ giọng nói: “Khi Niệm Niệm trở về, còn phải tổ chức lễ.”
—
Chung Niệm Nguyệt đã đổi thêm được vài bộ xiêm y mới, nhưng cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tại sao lại không đúng?
Bởi vì những bộ xiêm y và trang sức mà nha hoàn đưa tới, đều rất giống với tin tức mà Lạc Nương đã truyền cho Tướng công tử, chính là những lời mà nàng đã bịa ra.
“Xiêm y màu xanh lục, tóc cài trâm ngọc ve, tóc búi kiểu Thùy Tấn Phân Tiếu Kế…”
Giống y như những gì đã viết trong thư.
Mà bây giờ Chung Niệm Nguyệt cũng mặc giống y chang như vậy.
Chỉ là…Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà hơi thất thần.
Hiện tại trước mặt nàng không còn hình ảnh Tấn Sóc Đế đang ngồi đọc sách nữa.
Khi Tướng công tử đẩy cửa bước vào, lại nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đang đứng ngây ngốc trước gương.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, hắn ta cảm thấy có chút mới mẻ, không nhịn được bước lại gần một chút.
Hắn ta cười nói: “Từ khi nào Lạc Nương đi theo ngươi? Ngươi có từng nhìn thấy nàng ấy viết thư cho ta không?”
Dứt lời, hắn ta lấy ra hai phong thư mang theo bên người: “Đọc trên giấy đúng là không thể nào tưởng tượng ra được.
Cuối cùng hôm nay cũng có thể nhìn thấy được.”
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Vâng.
Ngươi đã là vai ác lại còn biến thái.
Tướng công tử mở miệng muốn nói thêm điều gì đó, thì đột nhiên bên ngoài vô cùng ầm ĩ.
Mai Nương vội vàng bước vào, đầu tóc có chút rối loạn.
Bà ta thở gấp nói: “Công tử…bên ngoài…bên ngoài đột nhiên có rất nhiều người tới, khách hành hương lại không có nhiều, chỉ sợ là đã có chuyện!”
Sắc mặt Tướng công tử thay đổi, ánh mắt hắn ta âm trầm, lạnh lùng nói: “Sao Tấn Sóc Đế có thể tới đây nhanh như vậy?”
Ở chỗ này, ngay cả những người quen biết với Định Vương cũng không biết!
Thái Hậu tin Phật nên người ngoài đối với các tăng nhân đều vô cùng tôn trọng khách khí, chưa từng có ai dám ở chỗ chùa miếu náo loạn như vậy.
Mà nơi này chỉ là một cái miếu nhỏ, ngoại trừ những người tới cầu con thì sẽ không có bất kỳ ai khác!
“Không biết chúng ta có để lộ dấu vết nào không.
Công tử, chúng ta nên làm gì đây?” Mai Nương nôn nóng hỏi.
Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tới nhanh vậy sao?
Nàng còn cho rằng mình sẽ ở đây ăn tới khi mập thêm mười ký thịt, rồi mới được đổi chỗ ở khác đó.
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt nói: “Muốn chạy trốn sao? Không cần đánh ta bất tỉnh đâu, từ trước tới nay ta là một người rất biết cách phối hợp.
Đánh ta bất tỉnh cổ vừa đau đầu cũng đau, ta không thích.”
Rõ ràng là con tin, lại có thể hợp tình hợp lý mà nói ‘ta không thích’, Mai Nương thở dài trong lòng, nghĩ thầm Chung tiểu thư đúng là kiều khí tới mức làm người khác cảm thấy đố kỵ.
Chỉ là Chung Niệm Nguyệt còn chưa nói xong, thì bên ngoài đã vang lên tiếng hét chói tai.
Đám ni cô đã chạy tán loạn khắp nơi.
“Không ai được phép chạy trốn, sợ rằng đó là đồng phạm của đám bắt cóc!” Bên ngoài có người lạnh lùng nói.
Tướng công tử nắm chặt cổ tay Chung Niệm Nguyệt, mang theo nàng chạy ra ngoài.
Đương nhiên mật đạo không đặt trong phòng của Chung Niệm Nguyệt.
Bọn họ phải đi thêm một cái hành lang nữa, đến phòng của Tướng công tử, mới có thể đi vào mật đạo.
Cửa vừa mở ra.
Liền nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên, rất nhanh đã cháy tới tượng Phật Quan Âm.
Tướng công tử ngừng lại, vẻ mặt có hơi ngơ ngác.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tấn Sóc Đế điên rồi sao? Không sợ ngươi cũng bị thiêu chết sao?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Cái gì nàng cũng không biết mà.
Tấn Sóc Đế tuổi lớn, lòng dạ lại thâm sâu, sao nàng biết được chứ?
Lúc này nhìn thấy một đám người chậm rãi bước vào, xiêm y của bọn họ không giống với người của quan phủ, mà lại giống với binh lính của phủ nào đó hơn.
Tướng công tử cẩn thận quan sát, mới nhận ra được đám người này là của phủ Đại hoàng tử.
Tướng công tử mím môi thấp giọng nói: “Tại sao bọn chúng lại phát hiện được? Thôi…chuẩn bị kiếm, khi đến gần thì hai ngươi các ngươi dẫn đầu, xông ra ngoài.”
Hắn ta không tính tự mình động thủ.
Nếu hắn ta bị bại lộ thì sẽ đóng giả là anh hùng cứu mỹ nhân, làm một thế tử ốm yếu bệnh tật.
Mai Nương và Võ ca cắn răng đáp lời.
Khi tay bọn họ vừa chạm tới kiếm đang giấu ở bên hông, thì nghe thấy người thủ lĩnh của đám phủ binh kia hỏi: “Các ngươi là khách hành hương tới nơi này cầu con?”
Tướng công tử mím môi, nhìn chằm chằm hắn, không trả lời.
Phủ binh cười nhạo nói: “Sao lại không dám nhận, việc này cũng đâu có gì mất mặt.”
Hắn nhìn lướt qua Chung Niệm Nguyệt, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, bất giác mà nói chậm lại một chút: “Thôi, các ngươi là khách hành hương, nên không liên quan đến các ngươi.
Mau rời đi.”
Tướng công tử ngừng lại.
Mấy thủ hạ phía sau hắn ta cũng ngẩn người.
…Đám người này tới đây hình như là vì việc khác, căn bản không phải là do phát hiện được tung tích của bọn họ.
Nếu như vậy, thì bọn họ không cần phải động thủ.
Sắc mặt Tướng công tử hòa hoãn, nhìn Võ ca ra hiệu.
Võ ca liền cúi đầu cười nói: “Đa tạ vị đại nhân này, chủ tử nhà chúng ta có hơi ngốc nên mới không trả câu hỏi của đại nhân, chúng ta sẽ đi ngay, đi ngay!”
Vì vậy Tướng công tử nắm lấy tay Chung Niệm Nguyệt, chậm rãi đi về phía cánh cửa khác.
Lúc này các binh phủ kia bắt đầu nói: “Cũng đâu cần phải châm lửa, chỉ cần đuổi hết các tăng nhân để bọn họ trở về nguyên quán làm bá tánh bình thường là được mà.”
“Ngươi thì biết cái gì? Nếu không ra tay tàn nhẫn thì sao những người này chịu nghe theo?”
“Ngươi đi tới cửa Tây Môn canh giữ, nếu biết được tung tích của yêu nữ kia thì nhất định phải cho bằng được nàng ta! Nàng ta dám ở Thanh Châu mê hoặc bá tánh, dám tự xưng là thần nữ, hừ…không biết mấy năm qua đã có bao nhiêu người giống nàng ta đi lừa gạt bá tánh.”
Khi bọn hắn nói chuyện cũng không có ý muốn che dấu, ý là muốn cho các khách hành hương nghe thật rõ ràng.
Mà lúc này Tướng công tử cũng hiểu rõ tại sao mọi chuyện lại như vậy…
Là bởi vì Tô Khuynh Nga ở Thanh Châu làm hỏng việc, việc này đã truyền tới đây, biến nàng ta thành yêu nữ gạt người, mà không phải là thần nữ giao tiếp được với thần Phật nữa.
Chắc là Đại hoàng tử đã nhận lệnh, lấy chuyện của Tô Khuynh Nga làm bè, để dọn dẹp hết tất cả các chùa miếu ở Đại Tấn…khó trách người canh gác bên ngoài không cảnh báo, vì đám người này tới đây không phải để bắt bọn họ.
Mí mắt Tướng công tử hơi giật giật.
Hắn ta đúng là đã xem thường Tấn Sóc Đế.
Người này từ đầu tới cuối chẳng phải là quân tử gì…ngay cả giả vờ cũng khinh thường.
Dáng vẻ nho nhã ôn hòa ngày xưa của hắn cũng chỉ là dáng vẻ lúc hắn bình thản mà thôi.
Khó trách những kẻ này ngay cả một miếu nhỏ cũng không tha!
Đây là muốn mượn cớ Tô Khuynh Nga, để loại bỏ hoàn toàn tất cả chùa miếu, giống như hành vi ‘diệt Phật’ của người xưa!
Trong nhất thời, Tướng công tử không biết nên chán ghét Tô Khuynh Nga hay là thương hại nàng ta.
Cái nồi diệt Phật to như vậy, sợ là nàng ta phải cõng suốt đời.
Nhưng cũng là do nàng ta nên hắn ta mới mất đi một cứ điểm…nhớ lại vẫn cảm thấy khó chịu.
Tướng công tử cau mày, theo những gì mà hắn ta nhìn thấy, nàng ta làm gì có bản lĩnh hóa nguy thành an? Mà ngược lại chính là biến phúc thành họa mới đúng!
Suy nghĩ này vừa hiện lên, sau lưng bọn họ truyền tới một tiếng nói: “Khoan đã.”
Phủ binh đi tới trước vài bước, ánh mắt bất giác dừng trên người Chung Niệm Nguyệt, cười nói: “Tóc của nàng không phải là kiểu tóc cho phụ nhân, chắc là muội muội của người? Nhà các ngươi ở đâu? Không bằng để chúng ta đưa các ngươi trở về?”
Một ngụm máu nghẹn ở cổ họng Tướng công tử.
Hắn ta cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, hắn ta nên ra tay trước chứ không nên vì bọn họ buông tha mà thả lỏng hoàn toàn.
Nếu lúc này hắn ta từ chối thì đúng là có chút kỳ lạ.
Đám phủ binh còn lại cũng đang nhìn bọn họ…
Nhưng cho dù Tướng công tử cảm thấy hối hận như thế nào, thì Chung Niệm Nguyệt đã mỉm cười nói: “Ta biết chủ tử của các ngươi.”
Nét mặt phủ binh cứng đờ: “Không biết là tiểu thư nhà ai?”
Chung Niệm Nguyệt nói: “Mời ta tới phủ chủ tử ngươi uống tách trà không phải là được rồi sao?”
Trong lòng Tướng công tử đã có quyết định, đột nhiên trên mặt hắn ta lộ ra vẻ hoảng loạn: “Ta còn có đồ đặt trong phòng! Không được, ta phải quay lại, đó là di vật của nương ta…”
Phủ binh nhìn thấy vậy liền nói: “Ngươi đi nhanh lên, lửa đã sắp cháy tới đó rồi.
Để hai hạ nhân của ngươi xách theo xô nước vào…miễn cho ngươi bị thiêu chết.”
Tướng công tử vội vàng xoay người rời đi.
Chung Niệm Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn ta, trừng mắt.
Tên chó chết này, khi chạy trốn lại nhanh như vậy.
Rời đi chính là gần nửa canh giờ.
Chung Niệm Nguyệt ngước mắt nói: “Sợ là hắn ta sẽ không quay trở lại nữa đâu, mau đưa ta tới phủ của chủ tử các ngươi đi.”
Phủ binh nghi ngờ gật đầu, một mặt sai người đi tìm Tướng công tử, một mặt mời Chung Niệm Nguyệt ra cửa.
Con đường đi tới phủ Đại hoàng tử thực sự rất dài.
Trong lúc đó, Chung Niệm Nguyệt thực sự có suy nghĩ, có nên rời đi luôn không? Dù sao Tướng công tử cũng phải cõng lấy cái nồi này.
Những suy nghĩ kia rất nhanh bị đè xuống.
Ở thế giới này nàng không có người thân.
Nhưng nguyên chủ lại có.
Sao nàng có thể khiến cho phụ mẫu của nguyên chủ thương tâm được chứ?
Còn có, nàng chỉ muốn biết…sau khi nàng bị bắt cóc, Tấn Sóc Đế có khổ sở tới mức rớt nước mắt không? Chỉ là…hơi tò mò một chút thôi.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói.
Miếu nhỏ đã bị thiêu cháy.
Phía bên này, Thái Hậu lại bất giác làm đứt một chuỗi vòng ngọc.
Bà ta ngước mắt lên, ngực phập phồng, cố gắng nhịn nhưng vẫn không thể nhịn được, mắng: “Người của hắn mất tích, thì tại sao lại đốt miếu của ta! Hắn đang làm gì vậy!
“Từ khi nào mà hoàng đế ra tay tàn nhẫn như vậy?” Bà ta xoa nhẹ thái dương, hai mắt ẩn chứa lửa giận.
Cung nhân ở phía dưới run rẩy, không dám trả lời.
—
Sau khi tới phủ của Đại hoàng tử, Chung Niệm Nguyệt đã nhờ người cầm theo tín vật đưa tới cho Chung gia.
Nàng không quá tin tưởng Đại hoàng tử, nhưng thuộc hạ của hắn thì rất đáng tin cậy, cho nàng ngồi đây đợi, còn cho người đi tới nhà nàng kêu người nhà tới đón.
Gần đây sắc mặt của Đại hoàng tử vô cùng nặng nề, trong ánh mắt lộ ra vài phần mệt mỏi.
Hắn nghe được phủ binh bên cạnh nói: “Điện hạ, vị tiểu thư kia nói quen biết ngài, muốn tới phủ của ngài…” Phủ binh xấu hổ nói: “Sợ là sẽ cáo trạng với ngài về việc ta phóng hỏa đốt miếu nhỏ đó, là thuộc hạ khiến cho nàng sợ hãi…xin điện hạ thứ lỗi cho thuộc hạ…cũng là vì thuộc hạ nhìn thấy những tăng nhân đó mãi không ngộ ra, sống chết không chịu rời đi nên mới phóng hỏa đốt miếu.”
Đại hoàng tử đáp lời: “Ừ.”
Hắn là người rất yêu quý thuộc hạ của mình, sao có thể vì một tiểu thư nào đó mà trừng phạt bọn họ chứ?
Khi đang nói chuyện, Đại hoàng tử xoay người lại bước vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy thiếu nữ đang ung dung thong thả ngồi đó, ăn bánh uống trà.
Đột nhiên Đại hoàng tử ngừng lại.
Sao hắn không nhận ra nàng được chứ?
Không phải là nàng tới đây cáo trạng ngươi…mà là mang đến sự bất ngờ!!!
Đại hoàng tử mím môi nói: “Phụ hoàng đang tìm nàng.”
Thủ vệ ngơ ngác.
Việc này có liên quan gì tới bệ hạ chứ?
Bước chân Đại hoàng tử ngừng lại, đột nhiên quay người lại nói: “Người tới! Nhanh! Cầm lấy tín vật của ta cầu kiến bệ hạ! Nói người đang ở trong phủ của ta! Chỉ cần mấy chữ này là được!”
Thật ra Đại hoàng tử truyền tin có chút chậm.
Chung gia nhận được tin không lâu, thì phía bên Tấn Sóc Đế cũng nhận được.
Phủ binh canh giữ bên ngoài phòng khách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào bên trong một chút.
Lúc này sắc trời đã tối đen, không biết ánh trăng đã lơ lửng trên đầu bao lâu.
Dường như thiếu nữ kia không biết mệt mỏi mà ngồi chờ ở đó.
Nàng thực sự rất đẹp…phủ binh không nhịn được mà nghĩ thầm.
Không biết đợi bao lâu.
Hắn nhìn thấy thiếu nữ kia chống cằm, hơi ngả người về phía sau, đầu gật gà gật gù, nhìn vô cùng đáng yêu, nàng giống như rất buồn ngủ nhưng lại cố gắng không ngủ gật.
Khi hắn đang xuất thần…
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh mặc xiêm y màu đen lướt nhanh qua trước mặt hắn, sau đó bên tai hắn vang lên mấy chữ: “Gặp qua bệ hạ!”
Sao có thể…bệ hạ thực sự tới đây sao?
Phủ binh không nhịn được mà hơi run rẩy.
Hắn không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn, cẩn thận nhìn về phía bên đó, chỉ nhìn thấy thân hình cao lớn của Tấn Sóc Đế bước nhanh đi tới trước mặt thiếu nữ, khom lưng xuống, bế nàng dậy.
Một làn gió thổi tới, ánh nến trong phòng đã bị dập tắt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tấn Sóc Đế bị bóng tối che khuất, ánh mắt hắn vừa âm trầm vừa sắc bén, cả người giống như đã bị xé bỏ đi vỏ bọc ôn nhu, lộ ra bản chất thật là mãnh thú hung mãnh bên trong.
Hắn cúi xuống hôn lên môi Chung Niệm Nguyệt.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn chuồn chuồn lướt nước một chút, nhưng khi chạm vào hắn thay đổi suy nghĩ ngay lập tức.
Hắn cắn nhẹ môi của nàng.
Trầm giọng nói: “Niệm Niệm, sinh thần vui vẻ.”
Giờ Hợi đã qua, đã tới giờ Tý.