Hoàng Hậu Của Trẫm

Nói đến chuyện lần trước, Mạc Thiên Hàm vô cùng tức giận quên luôn cả đại sự của chính mình, một lòng chỉ muốn bắt người kia để giải mối hận trong lòng!

“Vương gia, hoàng thượng ngài ấy….. Người xem, có phải là nên…..” Tên tướng quân kia đưa tay lên cổ vạch một cái, ý tứ sáng rõ vạn phần nhưng Mạc Thiên Hàm dường như không nhìn thấy, y hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thân ảnh bạch y dần dần biến mất ở ngã rẽ kia.

“Đi, đem người kia về cho bản vương!”

“Vương gia, hiện tại phải lấy đại cục làm trọng, phải đem hoàng thượng…..” Tên tướng quân kia thấy Mạc Thiên Hàm không nói gì, dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói, “Vương gia, hoàng thượng giảo hoạt đa đoan, chỉ sợ chậm trễ sẽ không ổn.”

Mạc Thiên Hàm hơi nhướng mày, tức giận, “Bản vương bảo người làm gì thì người làm đi! Khi nào lại nhiều lời như thế! Nếu không đem người kìa đến trước mặt bản vương, vậy thì cứ đem đầu ngươi tới gặp bản vương đi!”

“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!” Tên tướng quân kia lập tức đáp lại, quay người rời đi, hắn tâm trạng thất kinh, từ trước đến giờ chưa thấy Ngũ vương gia nổi giận như vậy, Ngũ vương gia, Ngũ vương gia mặc dù là một người tàn nhẫn nhưng cũng không phải dạng người dễ kích động, lần này y dĩ nhiên lại quên đi ngôi vị hoàng đế, thứ mà từ trước đến nay y vẫn luôn theo đuổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì….lại khiến vương gia nổi giận như vậy?

“Tướng quân, đây là chân dung mà vương gia cho người họa theo người kia.” Tên tướng quân kia đưa tay tiếp nhận bức họa, thuận tiện xem thử, trên bức họa kia là một nam tử nho nhã yếu ớt, cử chỉ tao nhã, lại vô cùng khôi ngô thanh tú, sau đó La Tố lại hồ nghi nhìn bóng lưng của Mạc Thiên Hàm, thật sự là không hiểu được, nam tử này nhìn thế nào cũng thấy vô hại, đặc biệt là khóe môi hơi cong lên của hắn, thật sự làm cho người ta cảm thấy một luồng cảm giác ôn hòa thân cận.


Vương gia tại sao lại sai hắn đi bắt một nam tử tuấn tú như thế? Lẽ nào…… Vương gia coi trọng người này? La Tố hung hăng lắc đầu, hắn đây là đang nghĩ cái gì vậy chứ, vương gia sao có thể vì một tên nam nhân mà quên đi mục đích của mình, xem ra chỉ có thể mau chóng đem người này bắt đến cho vương gia thì ngài ấy mới có thể khôi phục bình thường.

La Tố trong đầu rối tung, nhìn khuôn mặt thanh tú trên bức họa kia, hai tay nắm chặt tung người bay lên, “Nội trong hôm nay nhất định phải bắt cho được người này, nếu không được như vậy thì bản tướng quân còn phải nuôi đám rác rưởi các ngươi là cái gì!”

“Vâng! Tướng quân!”

…. Mạc Thiên Hàm lẳng lặng ngồi trên tràng kỷ đợi tin tốt từ thủ hạ đắc lực nhất của mình, chẳng biết vì sao, so với Mạc Thiên Tiếu y hiện tại càng để ý đến người kia hơn, hắn là kẻ đầu tiên làm chính mình nổi lên hứng thú mãnh liệt, cũng là kẻ đầu tiên dám…như vậy đối với chính mình, khóe miệng y khẽ nhếch lên, mang theo chút suy nghĩ cùng tàn nhẫn. Y chắc chắn sẽ đem những chuyện mà người kia làm với y trả lại gấp trăm lần! Còn hoàng huynh thân ái của y ư, hừ, cứ đợi bị dằn vặt đi. Chờ y chiếm được người kia trong tay, nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết.

Mạc Thiên Hàm tinh tế hồi tưởng lại gương mặt ấy, lại nhớ đến người ngày ấy ở bên cạnh Mạc Thiên Tiếu có vài phần giống nhau, y khẽ nheo mắt, việc này thật là càng ngày càng thú vị.

Ngón tay nhẹ nhãng gõ trên bàn gỗ, tràng kỷ theo tác động đung đưa theo quy luật, Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ đã nghĩ được điều gì đó, khóe môi y khẽ vẽ lên một vệt cười.


…………

“Nhị ca, đệ cảm nhận được vị đạo của Thiên Tiếu!” Hạ Ly Lạc và Hạ Ly Uyển vừa mới ra khỏi phố, Hạ Ly Lạc liền lập tức cảm nhận được một luồng vị đạo dày đặc máu tanh, “Hắn bị thương!” (Ú: song tu hợp thể tâm linh tương thông trong truyền thuyết ư:v)

Hạ Ly Uyển khẽ cau mày, trên mặt hiện rõ vẻ bất mãn, Ly Lạc dĩ nhiên lại lưu tâm tên nam nhân kia như vậy, ngay cả cơ thể của mình cũng cho hắn…… Có điều, hắn cũng cảm nhận được khí tức của người kia, toàn thân đều biểu hiện sự ngang ngược, khí tức tàn nhẫn không ngừng tỏa ra, trong đó lại có chút chút vui sướng, cũng không biết là vì sao. (Ú: huynh đệ nhà này đã đến được cảnh giới tối cao nhất của Song Tu bí tịch)

“Nhị ca, Thiên Tiếu ở hướng này!” Hạ Ly Lạc trong mắt lóe ra một chút hàn ý, ánh mắt lạnh lùng quét về một tòa lâu, y lạnh nhạt nói, “Mùi máu tanh quá nặng, hắn nhất định là bị thương không nhẹ, chúng ta nhất định phải lập tức đi cứu hắn!” Trong lòng mơ hồ bất an, cũng không biết là vì sao, y đối với khí tức của Mạc Thiên Tiếu lại mẫn cảm như vậy, chỉ là một chút khí tức của hắn cũng có thể cảm nhận được.

Hạ Ly Uyển kéo Hạ Ly Lạc sát đến bên cạnh mình, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói bên tai Hạ Ly Lạc, “Lạc nhi, xem ra có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Hạ Ly Lạc hiểu gật gật đầu, những người kia chính là những kẻ đã bắt Mạc Thiên Tiếu đi, xem ra Mạc Thiên Hàm là chuẩn bị tới bắt y, Hạ Ly Lạc bình tĩnh ở bên tai Hạ Ly Uyển nói, “Nhị ca, Ly Lạc cầu xin ca hãy đi cứu bọn Thiên Tiếu, nơi này giao cho đệ đối phó là được!” Y quay đầu, cảm thấy nhị ca chậm chạp không có hành động gì mà những kẻ kia đang ngày càng tiến lại gần.


“Nhị ca?” Y quay đầu lại, chần chừ nhìn nhị ca của mình, “Nhị ca…. Sao vậy……..” Còn chưa nói hết câu đã thấy Hạ Ly Uyển nhìn y lắc đầu, Hạ Ly Lạc khó hiểu nhìn Hạ Ly Uyển, chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Hạ Ly Uyển nhanh chóng kéo lấy y đến một nhà làm gạo, đem thứ gì đó nhét vào tay y rồi đẩy y vào trong.

Trong nháy mắt Hạ Ly Lạc bị đẩy vào bên trong cửa tiệm đám người kia liền phi thân lên, Hạ Ly Uyển trừng mắt nhìn Hạ Ly Lạc sau đó quay người nhìn đám người đi đến kia nở nụ cười.

“Công tử, vương gia chúng ta có lời mời.” Mặc dù chỉ là tranh thủ trong chốc lát nhưng Hạ Ly Lạc lúc này đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm kia, ẩn mình trong khu vực mới tìm được kia. Mặc dù không biết bọn chúng tại sao lại tìm tới nhị ca nhưng y biết nhị ca nhất định sẽ không để cho chính mình bị thương, tuy nói trong nhà y là hài tử ưu tú nhất, nhưng thực tế, người lợi hại nhất Hạ gia chính là nhị ca của y. Hắn tuy không có võ công nhưng so với y còn lợi hại hơn.

“Nha~ Bản công tử cũng không biết khi nào đã cùng vương gia quen biết nhau?”

“Công tử nói đùa, vương gia chúng ta đang đợi ngài.” La Tố nhìn thái độ ôn tồn lễ độ của Hạ Ly Uyển, trong lòng có chút nghi hoặc, hắn cảm nhận được trong cơ thể Hạ Ly Uyển không hề có một tia nội lực nào, một người gần gũi ôn nhu như thế sao lại có thể cùng vương gia kết thù được chứ? Nhìn dáng vẻ không run sợ của người kia, La Tố tự cười giễu cợt, có thể được vương gia để mắt đến sao có thể là người đơn giản được chứ?

“Nha, vương gia các người đã bảo nhiều người như thế đến mới bổn công tử, nếu bản công tử khước từ thì chẳng phải đã quá không nể mặt mũi rồi hay sao.” Trào phúng nhìn đám người xung quanh, Hạ Ly Uyển trong lòng đại khái cũng đã đoán được tiểu dã báo cùng hắn trải qua một đêm xuân tiêu hồn là ai, hắn cười mà như không cười liếc nhìn La Tố, bước đi lên trước, lập tức bị hai kẻ thuộc hạ phía sau giữ lấy.

Hạ Ly Uyển vẫn một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, nhàn nhã đi theo La Tố. Khóe môi hắn cong lên một nụ cười mê người, y phục phấp phới như ẩn như hiện, ngay lúc đi ngang qua một thanh lâu đám người La Tố đi xung quanh hắn nghe được một cỗ hương hoa thơm ngát.

La Tố hơi nhíu mày, nhìn một chút đám cô nương đang đứng bên ngoài, không khỏi gia tăng tốc độ hơn, “Mau đem hắn đến cho vương gia!”


Dứt lời đám người đồng loạt trên đường lớn vận dụng khinh công mang Hạ Ly Uyển đi tới tầng gác.

“Vương gia! Người đã mang tới!”

Mạc Thiên Hàm nhìn nhìn Hạ Ly Uyển đang bị chế trụ, trên mặt lập tức nở ra một nụ cười, y cười nói, “Đem hai tay hắn trói lên cho bản vương, đem tất cả những thứ trên người của hắn mang đến đây!”

“Vâng! Vương gia!”Sau khi chờ cho Hạ Ly Uyển toàn thân chỉ còn lại mỗi nội sam, hai tay hai chân đều bị trói lại, Mạc Thiên Hàm mới cười cười đi tới trước mặt Hạ Ly Uyển, đưa ngón trỏ nâng cằm Hạ Ly Uyển lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát qua lòng bàn tay hắn, “Bản vương nhất định phải làm cho khuôn mặt này của ngươi không còn cười nổi nữa!” Quay đầu nhìn đám hạ nhân của La Tố, “Lui ra!”

“Ha ha…. Đường đường là vương gia lại dùng loại thủ đoạn đê tiện bỉ ổi này, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?” Hạ Ly Uyển trừng mắt nhìn Mạc Thiên Hàm, “Nếu là như vậy, vương gia khí độ cũng quá nhỏ đi.” Cảm thấy bàn tay nắm lấy cằm mình gia tăng cường độ, Hạ Ly Uyển trào phúng nở nụ cười.

“Chờ đi, rồi bản vương sẽ khiến cho ngươi muốn cười cũng không cười nổi!”

Mà lúc này đây Hạ Ly Lạc cũng đã đến tầng gác của hậu viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận