Cuối cùng, Phiêu Hương Viện bỗng dưng gặp hỏa hoạn, lửa cháy bùng lên, Vương tú bà bị dồn vào đường cùng, chẳng còn cách nào khác đành nhảy từ lầu ba xuống để cầu sinh, kết quả bà ta bị ngã gãy chân, gãy mấy cái răng, miệng đầy máu.
Hừ, thật ghê tởm! Mùi máu tanh thật khủng khiếp!
Cảm thấy mùi máu quá ghê tởm, lại đã phát tiết đủ, A Chúc mới chịu buông tha cho bà ta.
Lúc này, trên con đường lát đá xanh.
Do Phiêu Hương Viện bị cháy lan sang các kỹ viện khác, cộng thêm việc xuất hiện cương thi, cả một vùng rộng lớn đều hỗn loạn, đám người chạy tán loạn khắp nơi, từ Di Hồng Viện, Vạn Hoa Các đến Bách Hoa Lâu… kẻ chạy đều là khách làng chơi, kỹ nữ, tay sai, thậm chí cả tú bà.
Dĩ nhiên cũng có không ít người vốn bị lừa bán vào kỹ viện phải làm gái lầu xanh, nay nhân dịp ngàn năm có một này liền vội vã trốn thoát.
Khi đám quan binh và nha dịch quan phủ đến nơi, chỉ thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Người thì chạy phía trước.
Cương thi đuổi theo phía sau.
Các kỹ viện đều đang cháy.
Cả đám đều hoảng loạn đến cùng cực!
Dĩ nhiên cương thi A Chúc không có ý định hù dọa bọn họ, nàng chỉ đang tìm người mà thôi, nếu đã chuẩn bị quay về hang ổ thì dĩ nhiên nàng phải mang theo vài thứ tốt rồi.
Với A Chúc, “thứ tốt” chính là Sử Toàn và Sử Giáp.
À không đúng, bọn chúng là thứ gì đâu không!
Nhưng dù sao A Chúc cũng rất thích hai người đó, bọn họ đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, còn biết khen nàng đẹp, nàng vẫn chưa nghe đủ những lời khen có cánh đâu.
Cùng lúc đó.
Đám quan sai cũng dùng mọi cách để đối phó cương thi, bắn tên, đổ máu chó đen, rắc gạo nếp, …
Nhưng những cách này với cương thi cấp cao như A Chúc chẳng khác nào gãi ngứa, chẳng có chút tác động nào đáng kể.
Thậm chí nàng còn có thời gian nhe răng dọa họ.
Kết quả là ánh mắt của đám quan sai ngày càng kinh hoàng, họ nhận ra cương thi này thực sự đáng sợ, người phàm làm sao có thể đối phó được! Ngay khi họ nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đây…
“Haha!”
“Tìm được rồi!”
A Chúc cuối cùng cũng tìm thấy được người mình cần tìm, nàng cười vui vẻ để lộ răng nanh sắc nhọn, sau đó bỗng dưng phi thân tới nơi Sử Toàn và Sử Giáp đang ẩn náu.
Nhanh như chớp đã tóm lấy cả hai.
“A!”
“A!”
Hai tiếng hét chói tai vang lên, hai người bọn họ liền bị dọa ngất xỉu, cương thi A Chúc cứ thế tóm cả hai, ở trước mặt bao người phi thân rời đi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhớ đến việc cứu hỏa, vội vã chạy đi báo quan, còn có không ít khách làng chơi từ nay sinh ra ám ảnh, thề không bao giờ dám đến kỹ viện nữa.
——
Núi Thanh Thành.
Khi A Chúc mang theo hai người trở về, nàng mới phát hiện nơi đây một mảnh hỗn độn, tựa hồ vừa trải qua một trận ác chiến, những cương thi cấp thấp chuyên hút máu ở xung quanh đều đã mất tích.
Cũng may là hang ổ của nàng được ẩn giấu rất sâu, vẫn còn an toàn.
Quan tài vẫn còn nguyên vẹn.
A Chúc bèn trói chặt Sử Toàn và Sử Giáp vào một cành cây to bên cạnh cây đại thụ nơi nàng thường phơi ánh trăng, sau đó nàng bắt đầu hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Sử Toàn và Sử Giáp tỉnh lại, thấy cương thi vẫn ở đó.
Ngay lập tức, cả hai lại ngất xỉu, rồi lại tỉnh dậy, rồi lại ngất đi.
Cứ như vậy suốt một ngày trôi qua.