Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự


Gương mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh của Chúc Tiểu Bảo cũng gật gù như gà mổ thóc: “Náo nhiệt nhỉ ~ vui ghê ~”

Sau một hồi ngắm nhìn, Chúc Đại Bảo nhanh chóng nhận ra có ba loại tiền khác nhau: một loại vàng giống như kim nguyên bảo chúng đang cầm, một loại màu bạc, và một loại tiền đồng có lỗ tròn ở giữa, có thể xâu lại thành chuỗi.


Rồi nó nhận ra, vàng là thứ đáng giá nhất!

Ôi chao! Cương thi gia gia quả thật yêu quý chúng!

Tuy nhiên, Chúc Đại Bảo không biết rõ viên kim nguyên bảo trong tay chúng có giá trị bao nhiêu, vì nó chưa thấy ai dùng đồng tiền vàng to lớn như chúng cầm.


Thôi vậy, trước tiên đi chơi đoán chữ đã, nhìn có vẻ rất thú vị.


Quan trọng là miễn phí!

Thế là, Chúc Đại Bảo trong bộ quần áo màu hồng phấn kéo tay Chúc Tiểu Bảo chạy nhanh đến chỗ quầy hàng giải đố, học theo những người khác, nói giọng thanh thúy: “Ông chủ, chúng ta cũng muốn chơi đoán chữ!”

Chúc Tiểu Bảo như thường lệ lặp lại bằng giọng mềm mại đáng yêu: “Chơi đoán chữ ~ chơi đoán chữ ~”

Chủ quán nhìn hai đứa trẻ, thấy chúng tầm chừng ba tuổi, tiểu nữ hài với đôi mắt tròn đen láy, bộ dạng lanh lợi tinh quái, còn tiểu nam hài thì nấp sau lưng tỷ tỷ, thẹn thùng nở nụ cười khờ khạo, má lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện rõ.

Cả hai đều có nét giống nhau, rõ ràng là một cặp long phượng thai.



Chủ quán cười tươi, đưa cho mỗi đứa một tấm thẻ câu đố: “Này, cho các ngươi.



Vừa thấy câu đố, cả Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đều ngơ ngác, mắt mở to tròn như chuông đồng, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ bối rối và mờ mịt, vì chúng không biết chữ!

Xấu hổ quá!

Chúc Đại Bảo ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng.


Có lẽ nhìn thấy sự bối rối của hai đứa trẻ, chủ quán vui vẻ, hòa nhã nói: “Không biết chữ sao? Cha mẹ các ngươi đâu? Gọi cha mẹ đến đoán chữ thay nhé.



“Nương của ta…”

Chúc Đại Bảo chưa kịp nói hết câu thì một phụ nhân mặc xiêm y hoa lệ, dáng vẻ phúc hậu dẫn theo vài tên gia đinh vội vã chạy đến, ôm chầm lấy chúng khóc nức nở:

“Hai đứa đi đâu thế? Nương suýt nữa không tìm thấy hai đứa rồi, hai đứa chính là sinh mệnh của nương, nếu có chuyện gì xảy ra, nương biết phải sống sao đây, ô ô ô! ”

Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo còn chưa hiểu rõ hiểm ác nơi nhân gian, đều ngây ngẩn cả người, đầu óc ngốc nghếch nhìn phụ nhân phúc hậu đang ôm chúng khóc thảm thiết, miệng tự xưng là "nương".


Nương cũng biến thành người rồi sao?


Nương biến thành người lại trông đẫy đà và phúc hậu thế này á?

Nhưng sao lại cảm giác không giống lắm.


Dân chúng xung quanh cùng với chủ quán đều thi nhau an ủi phụ nhân phúc hậu:

"Đừng khóc, đừng khóc, tìm lại được hài tử là tốt rồi.

"

"Trẻ con nghịch ngợm không hiểu chuyện hay chạy lung tung, làm cha mẹ phải luôn trông chừng cẩn thận.

Nhất là hôm nay Tết Trung Thu, trên đường người đông như kiến.

"

"Còn nữa, bọn buôn người bây giờ cũng nhiều, lỡ mà bị bắt cóc thì cũng chẳng biết đi đâu mà than với khóc.

"

!

Phụ nhân phúc hậu rơi lệ đầy mặt, cúi đầu cảm tạ tấm lòng tốt của mọi người, nhân lúc hai đứa trẻ còn ngây ngốc, bà ta bèn nhanh tay bế chúng lên, cùng bọn gia đinh vội vã rời đi.


Họ leo lên một chiếc xe ngựa.


Vừa lên xe, phụ nhân phúc hậu nghe thấy giọng nói thanh thoát của tiểu nữ hài xinh xắn trong lòng: "Nương? Ngươi thật sự là nương của chúng ta sao?" Ánh mắt của nó thẳng thắn nhìn chằm chằm bà ta.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận