Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự


Vừa nghe đến "hiến tế", Hải Đại và Phú Đại lập tức trở nên phấn chấn:

"Nương (cô mẫu) cứ yên tâm."

Trên đường đưa Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đến phòng chứa củi, hai người hứng thú bàn luận một cách công khai, chẳng chút kiêng dè hai đứa nhỏ.

Trong mắt chúng, những đứa trẻ này chắc chắn sẽ phải chết.

Chúc Đại Bảo nghe hiểu được đại khái.

Đại khái là bọn chúng sẽ bị dìm chết để tế thần hồ.

Sau khi nghi thức kết thúc, chúng sẽ bị ăn thịt, máu của chúng sẽ được uống, như vậy những kẻ này có thể trường sinh bất lão! Để thực hiện nghi thức này cần có hai đồng nam và hai đồng nữ, hiện tại còn thiếu một đứa nữa.

Nói cách khác, những kẻ này định dìm chết bọn chúng? Còn muốn ăn thịt và uống máu của chúng?

Ha ha!

Chúc Đại Bảo trong lòng nổi giận, cứ chờ đó đi!

Kẹt một tiếng, cánh cửa phòng chứa củi mở ra, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đều bị ném mạnh vào trong.

Trong căn phòng đen tối còn có một tiểu nam hài chừng năm tuổi, nó gầy trơ xương, rõ ràng thiếu dinh dưỡng.


Hiện giờ nó đang cuộn tròn trên mặt đất, người nóng ran, mặt đỏ bừng bừng.

Rõ ràng là nó đang sốt cao.

Hải Đại và Phú Đại phát hiện ra tình trạng của tiểu nam hài, vừa nói vừa đá nó bằng chân:

"Ê, ngươi đừng có chết! Muốn chết cũng phải đợi hiến tế xong rồi chết."

Tiểu nam hài hình như nghe thấy, cố hết sức mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đào hoa đẹp tuyệt, hàng mi dài cong đen láy dường như có thể mê hoặc lòng người.

Oa! Thật là đôi mắt đẹp!

Chúc Đại Bảo vốn thích cái đẹp, nó rất thích đôi mắt này.

Nhưng nó nhanh chóng phát hiện ra một điều khác thường, trong phòng chứa củi còn có một đứa trẻ khác, nó đứng nhón chân, người ướt sũng, ẩn mình trong một góc tối, không rõ mặt mũi, miệng lẩm bẩm gì đó.

Nghe kỹ mới biết nó đang nói: "Đừng giết ta...!Đừng giết ta...!Chạy mau...!Chạy mau..."

Thế nhưng Hải Đại và Phú Đại lại hoàn toàn không để ý đến đứa trẻ này, như thể chúng không nhìn thấy nó, vì sao lại như vậy?

Một lát sau, Hải Phú Thị và tướng công của bà ta là Hải Vương quay lại, còn mang theo một nữ đồng chừng sáu bảy tuổi.

Nữ đồng rõ ràng cứng đầu khó thuần, dù bị nhét khăn vào miệng nhưng vẫn vùng vẫy, nổi giận mắng:


“Lớn mật, các ngươi là ai mà dám bắt ta! Ta muốn báo hoàng cữu cữu tru di cửu tộc các ngươi!”

“Các ngươi có nghe hay không?”

“Ta lệnh các ngươi ——”

“Mau thả ta ra!”

...

Nữ đồng la lối om sòm, đe dọa tiêu diệt chúng, muốn tru di cửu tộc của bọn chúng.

Tiếng hét ầm ĩ đến mức khiến đầu óc Hải Phú Thị cùng đồng bọn như muốn nổ tung.

Cuối cùng, Hải Phú Thị dứt khoát lấy chiếc khăn trong miệng Chúc Tiểu Bảo nhét vào miệng tiểu quận chúa, làm nó giận đến mức run lên bần bật, trừng mắt nhìn Chúc Tiểu Bảo ngốc nghếch ngoan ngoãn.

Lúc này cuối cùng cũng yên tĩnh.

Về việc nó là quận chúa? Hải Phú Thị và Hải Vương không mảy may quan tâm, ngược lại cười lạnh:

“Quận chúa thì càng tốt, có huyết mạch hoàng tộc, ăn vào càng thêm trường sinh bất lão, khặc khặc khặc!”

Nói xong cả hai còn thè lưỡi liếm môi.

Tiểu quận chúa tức khắc bị dọa khóc, thân mình nhỏ bé run rẩy, suýt nữa tè ra quần.

Phủ công chúa.

Rường cột chạm trổ tinh xảo, khí thế rộng rãi.

Lúc này trong phủ đã hoàn toàn hỗn loạn, thân thể vốn yếu ớt của Chiêu Bình công chúa khi biết nữ nhi bảo bối duy nhất mất tích, lập tức tức giận công tâm, ngã gục xuống đất bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận