Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự


Phò mã gia Lục Thanh Hành thì bận rộn không ngừng, vừa phải lo lắng tìm kiếm nữ nhi thất lạc, vừa phải chăm sóc thê tử đang lâm bệnh, cảm giác như thể cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời.


Lập tức, trên mặt đã thấy rõ nét tang thương.


Đặc biệt là nữ nhi mất tích ngay sau khi cung yến kết thúc, chính tay hắn dẫn con bé ra ngoài chơi, nếu không tìm được, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với thê tử.


“Tiếp tục tìm!”

“Dù có thế nào cũng phải tìm bằng được Y Y!” Phò mã gia Lục Thanh Hành lạnh giọng phân phó, suy nghĩ một lúc, hắn vẫn quyết định quay về thư phòng viết một phong mật tin truyền đi.


---

Hoàng cung.


Tường đỏ ngói vàng, đèn đuốc sáng trưng.


Trong Dưỡng Tâm Điện, Hách Liên Trạm giả vờ say rượu, sau khi nghe thầm thì vài câu, đôi mắt sắc bén bỗng mở to, con ngươi hẹp dài nheo lại đầy toan tính.


Giây tiếp theo, hắn đột nhiên biến mất khỏi giường, đi vào mật đạo.


Trong mật thất chật hẹp, ánh nến mờ nhạt nhưng vẫn tôn lên gương mặt tuấn mỹ không góc chết của Hách Liên Trạm.


“Xảy ra chuyện gì?”


Thủ lĩnh ám vệ Dạ Thanh quỳ một gối trên đất, đáp:

“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu quận chúa vô cớ mất tích, phò mã gia hoài nghi thân phận của ngài ấy đã bại lộ.



"Không cần hoài nghi, chắc chắn đã bại lộ, trẫm đã cắt đứt không ít nanh vuốt của bà ta trong triều đình mấy năm qua, đoạt lại một phần quyền kiểm soát.

Lão yêu hậu đó bây giờ bắt đầu nóng nảy rồi!”

“Bà ta đây là đang cảnh cáo phò mã gia.



Hách Liên Trạm lạnh lùng nói, đôi môi mỏng khẽ nhếch:

"Nóng nảy cũng tốt, càng vội vàng thì sơ hở càng nhiều.

Bước tiếp theo trẫm sẽ từ từ đoạt lại quyền kiểm soát Ngự lâm quân!"

Nói xong, hắn ngước mắt nhẹ nhàng liếc Dạ Thanh một cái:

“Ngươi dẫn theo vài tên ám vệ âm thầm hiệp trợ phò mã gia tìm kiếm, nhất định phải tìm lại được tiểu quận chúa!”

“Tuân lệnh!”

Dạ Thanh nhanh chóng lĩnh mệnh và biến mất khỏi mật thất.


---

Ở nơi khác.



Chúc Đại Bảo và tiểu quận chúa Lục Y Y bị nhốt trong một cái rương kín, đang được vận chuyển ra khỏi thành.

Chúc Tiểu Bảo và tiểu nam hài năm tuổi phát sốt thì bị nhốt trong một cái rương khác.


Khi bọn buôn người thuận lợi ra khỏi cổng thành, kinh thành phồn hoa phía sau dần xa khuất, Lục Y Y thật sự bị dọa đến mức tiểu ra quần!

Ô ô ô.


Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng nước mắt nó không ngừng chảy, đặc biệt là sau khi nghe nói bọn buôn người muốn ăn thịt mình, nước mắt càng tuôn ra như suối.


Chúc Đại Bảo thực sự không biết nói gì.


Lần đầu tiên nó gặp một người khóc dai như vậy, đành phải nói như người lớn:

“Này, này, ngươi đừng khóc! Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, nếu ngươi muốn ra ngoài thì đừng khóc nữa.



Nghe vậy, Lục Y Y lập tức ngừng khóc, đôi mắt cầu cứu nhìn chằm chằm Chúc Đai Bảo, rõ ràng đang trong tình trạng lo sợ tột độ nhưng lại hoàn toàn không nhận ra điều gì không hợp lý.


Dù sao thì đối phương cũng chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi mà thôi!

Chúc Đại Bảo ba tuổi đã dùng móng cương thi bén nhọn cắt đứt dây thừng trói chặt tay chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc:

“Ta hỏi ngươi vài câu, làm tiểu quận chúa có phải rất lợi hại không?”

Lục Y Y gật đầu.


Chúc Đại Bảo lại hỏi: “Vậy ngươi có biết hoàng cung không? Có biết Thiên Sơn Tuyết Liên không?”

Lục Y Y lại lần nữa gật đầu.


“Vậy thì tốt, nếu ngươi đã lợi hại như vậy, ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi dẫn ta và Tiểu Bảo vào hoàng cung lấy Thiên Sơn Tuyết Liên, thế nào?” Chúc Đại Bảo rất cơ trí, lập tức đề nghị giao dịch.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận