Nhưng Cao công công không thể ngờ rằng, người mà hắn phái đi còn chưa kịp bén mảng tới phủ công chúa thì Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đã đột nhiên biến mất không tung tích.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Thực ra không chỉ người của hắn, ngay cả ám vệ do Hách Liên Trạm phái đi bảo vệ cũng bị lạc mất, rõ ràng bọn họ vừa thấy hai đứa nhỏ bước ra cửa, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất không dấu vết.
Nghe tin, Hách Liên Trạm chau mày, gương mặt như ngọc đầy vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ hai đứa nhỏ đó là hậu duệ của cao nhân ẩn thế?
Nói đến hậu duệ.
Ngày tuyển tú trong hậu cung đã định, tú nữ các nơi lần lượt được đưa về kinh thành, người của hắn hẳn đã trà trộn vào trong đó.
---
Núi Thanh Thành.
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo trở về dáng vẻ tiểu cương thi mặt xanh nanh dài, cuối cùng đã về tới nhà sau những ngày vui chơi thỏa thích ở kinh thành.
Nhân lúc đêm đen gió lớn, chúng đã thoát khỏi phủ công chúa, bí mật trốn khỏi những kẻ theo đuôi.
Lần này chúng đã thu hoạch được nhiều chiến lợi phẩm!
Hai đứa nhảy nhót về lại hang ổ, mặt mày tươi vui rạng rỡ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ không hề tắt, ngay cả con rắn nhỏ Bé Ngoan cũng thò đầu ra ngó nghiêng.
Hô!
Đây chẳng phải là con rắn độc vảy đen từng xuất hiện trong xe ngựa của Hải Phú Thị sao? Bé Ngoan chính là tên của nó, nó cũng là thú cưng của Chúc Tiểu Bảo.
Đúng vậy, Chúc Tiểu Bảo ngây thơ thích nuôi rắn, chuyến hạ sơn lần này nó cũng không quên mang theo Bé Ngoan đi mở rộng tầm mắt, mà Bé Ngoan quả thật rất ngoan ngoãn, nghe lời răm rắp.
Bảo đứng im thì nó đứng im.
Bảo dọa người thì nó dọa người.
"Đi đi ~"
Trước khi về tới hang ổ, Chúc Tiểu Bảo vội vã bảo Bé Ngoan rời đi trước, sợ rằng nương tính tình thất thường sẽ vô ý làm nó bị thương.
Nhưng mà về đến nhà, hai đứa lại phát hiện ra mẫu thân không nằm trong quan tài, cũng không ngồi trên cây lớn hấp thụ tinh hoa ánh trăng như thường lệ, hai đứa đành phải đi tìm cương thi gia gia.
May quá, cương thi gia gia vẫn ở nhà.
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo vui mừng nhảy nhót chạy tới, tiếng gọi vang lên từ xa: “Cương thi gia gia~ Cương thi gia gia~"
"Chúng con về rồi~"
Lão cương thi một mắt vốn đang yên tĩnh nhìn ánh trăng bỗng quay đầu lại, khuôn mặt già nua không giấu nổi nụ cười, răng lợi đều phô ra: “Quay về thì tốt rồi.
”
Ánh trăng tinh hoa gì chứ, làm sao sánh được với hai đứa nhãi đáng yêu này!
Rất nhanh, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo mang theo bao lớn bao nhỏ tiến tới trước mặt lão cương thi, dâng lên một tay nải như báu vật: “Cương thi gia gia, chúng con đã mua rất nhiều quà cho ngài, tất cả đều là cho ngài đó~”
Chúc Tiểu Bảo: "Tặng ngài đó~"
Lão cương thi một mắt vui vẻ: "Ngoan quá, gia gia cảm ơn hai đứa.
"
"Nhưng cương thi gia gia, kim nguyên bảo lần trước ngài cho con bị con làm rơi mất rồi, tìm hoài không thấy! " Chúc Tiểu Bảo buồn bã nói.
Thỏi vàng của nó trước đó đã bị Hải Đại lấy mất, sau đó lại rơi xuống vách núi.
Khi trở lại, chúng đã thử tìm nhưng không thấy.
“Không sao, gia gia vẫn còn mà.
” Lão cương thi không mấy để tâm, vẫy tay rồi lại vào quan tài lấy thêm một khối kim nguyên bảo khác.
Chúc Tiểu Bảo lúc này mới vui vẻ trở lại.
"À, cương thi gia gia, nương của con đâu? Sao không thấy nương đâu cả?" Chúc Đại Bảo lo lắng hỏi.