Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự


Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo: "! "

Chúc Đại Bảo làm bộ thở dài, tiếc nuối nói: “Xem ra nương không muốn khôi phục nhan sắc rồi, ôi, uổng công chúng con khổ sở lấy thần dược Thiên Sơn Tuyết Liên về.



Thần dược? Khôi phục nhan sắc?

A Chúc đang định nhảy tiếp nghe thấy vậy, hai mắt bừng sáng!

Nàng mặt đen xì như than, dùng đôi mắt cương thi sáng quắc nhìn chằm chằm Chúc Đại Bảo: “Muốn muốn muốn, ta muốn, đưa thần dược cho ta!”

Chúc Đại Bảo lấy từ trong tay nải ra Thiên Sơn Tuyết Liên, hơn nữa còn là một cây nguyên vẹn, đây đều là nhờ ơn của Ung Thư Tinh Hoàn Cao công công!

Ôi chao! Thơm quá đi! Thơm đến mức cương thi cũng chịu không nổi!

A Chúc nuốt nước miếng, liếm liếm cặp răng nanh cương thi kiêu hãnh, sau đó hào hứng vơ lấy Thiên Sơn Tuyết Liên từ tay Chúc Đại Bảo— "Ngoạm!"

Nuốt cả hộp lẫn tuyết liên vào bụng.


Chúc Đại Bảo ngớ người: “Nương! Con bảo ăn tuyết liên chứ không phải cả hộp! Nương làm sao thế? Sao lại đói đến mức này?”

Chúc Tiểu Bảo ngây ra: “Sao lại đói đến thế~”

A Chúc ấm ức: “Thơm quá mà, ta nhịn không nổi.




“Nhanh nhả ra!”

“Ta không nhả!”

“Nhả ra!”

“Ta không!”

A Chúc nói xong lại nhảy vực, thân thể cương thi như đại bàng giương cánh rơi tự do, cuối cùng bùm một tiếng chìm sâu vào huyền băng hàn đàm.


Sau đó, một cảnh tượng kỳ diệu lại xảy ra!

Chỉ thấy A Chúc vốn còn mang dáng vẻ cương thi xấu xí, ở ngay trước mắt hai đứa nhỏ toàn thân nàng từ từ biến đổi, da thịt hồng hào, có máu có thịt, nàng đã trở lại hình người!

Chúc Đại Bảo:!!!

Chúc Tiểu Bảo:!!!

Mắt chúng mở to như chuông đồng.


Trời đất! Nương nói không sai, nhảy vực thật sự có thể biến thành người!

A Chúc nâng tay lên, nhìn thấy đôi tay trắng nõn của mình, nàng cũng nhận ra sự thay đổi, ngửa mặt lên trời cười lớn: "A ha ha ha! Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Ta lại biến thành người rồi!”

Nét mặt vui sướng như vừa trúng được cả núi vàng núi bạc!


Nhìn thấy nương đắc ý cười tươi như hoa, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo cũng có chút nghẹn lời, nhưng không nhịn được phải nói: “Nương! Người đẹp quá!”

Chúc Tiểu Bảo: “Đẹp quá, đẹp quá~”

A Chúc trước mắt có làn da trắng nõn như ngọc, khuôn mặt như thoa phấn, mày liễu cong vút, mỗi cử chỉ mỗi nụ cười đều mang vẻ duyên dáng động lòng người.

Khóe môi đỏ thắm điểm hai lúm đồng tiền, cả người toát lên khí chất của một mỹ nhân cổ điển.


Rất rõ ràng, hai má lúm đồng tiền của Chúc Tiểu Bảo chính là di truyền từ nàng.


A Chúc tự hào, ngẩng cao đầu: “Đó là đương nhiên, nếu không sao có thể là nương của các ngươi được, sao có thể sinh ra hai đứa đẹp thế này? Con cái đều đẹp giống mẹ!”

Chúc Đại Bảo chớp chớp đôi mắt cương thi, tò mò hỏi: “Nương, vậy cha của chúng con đâu?”

Chúc Tiểu Bảo hùa theo: “Cha đâu~”

Trước đây hai đứa nhỏ chưa từng nghĩ đến chuyện của cha, nhưng sau lần hạ sơn này, chúng mới biết mỗi đứa trẻ đều có cha và nương.


Chúng còn nhớ tiểu quận chúa từng hỏi: “Các ngươi cứ mở miệng là nương, vậy cha của các ngươi đâu? Hắn ở đâu?”

Khi ấy, Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo đều ngây ra, không biết trả lời thế nào.


Cuối cùng, tiểu quận chúa lại nói: “Thì ra các ngươi không có cha, thật đáng thương!”

Thế là hai đứa nhỏ tội nghiệp lại có thêm một thắc mắc.


A Chúc nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Cha ư? Các ngươi làm gì có cha.



Chúc Đại Bảo kiên nhẫn hỏi tới: “Vậy nương làm sao mà có chúng con?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận