Bước thứ ba, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
A Chúc tự nhủ: Nàng sẽ cố gắng!
Bước cuối cùng, khi con trai lên ngôi hoàng đế, từ hoàng hậu sẽ lên làm thái hậu.
A Chúc thốt lên: Thì ra là vậy!
Hiểu rồi! Quá đơn giản! Nàng đã hoàn thành hai bước, chỉ còn thiếu hai bước nữa thôi!
A Chúc đầy tham vọng đặt ra mục tiêu cho mình, thầm nghĩ rằng sau khi trở thành phi tần, nàng sẽ đón Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo từ núi Thanh Thành vào cung cùng mình.
Nhưng nàng lại không biết rằng, hai đứa trẻ đã không còn ở trên núi Thanh Thành từ lâu.
Lúc này, trên con đường quan đạo, một cỗ xe ngựa đang chạy như bay, bánh xe lăn đều lộp cộp hướng thẳng về thôn Phú Quý.
Thôn Phú Quý thuộc huyện Hách Sơn, là một thôn nổi danh phú quý nhất trong mười dặm tám làng, nhà nào cũng giàu có nhờ vào việc khai thác vàng, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ gả cưới với người ngoài.
Đồng thời, thôn Phú Quý vẫn luôn lấy việc làm thiện tích đức làm tôn chỉ, cứ cách một thời gian lại mở hội thí cháo cứu tế, còn bỏ tiền ra chuộc lại những đứa trẻ bị bắt cóc từ tay bọn buôn người, mang về nuôi nấng.
Lần này, thôn Phú Quý lại bỏ ra một khoản tiền lớn để chuộc một nhóm trẻ bị bắt cóc.
Chúc Đại Bảo và Chúc Tiểu Bảo cũng nằm trong số những đứa trẻ được chuộc về, lúc giao nhận hàng, bao tải bị thủng một lỗ nhỏ, nhờ đó mà Chúc Đại Bảo đã nhìn rõ mặt ba tên buôn người.
Dù sao đi nữa nó vốn là tiểu cương thi thù dai, có thù tất báo!
Tám đứa trẻ được giải cứu đều được đưa về thôn Phú Quý thay y phục, ăn ngon uống tốt, chăm sóc chu đáo, những đứa trẻ này phần lớn chỉ từ ba đến sáu tuổi.
Bên cạnh chúng còn có một cô nương lớn tuổi dịu dàng dễ gần, vừa vỗ về vừa an ủi: "Được rồi, được rồi, các con đã an toàn rồi, đừng khóc nữa, chẳng mấy chốc sẽ đưa các con về nhà.
"
Cùng lúc ấy, Chúc Đại Bảo bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính xác hơn là một đôi mắt quen thuộc, đó là đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp với hàng mi cong dày, dáng người nó vẫn gầy gò như trước.
Hừ!
Chẳng phải là tiểu ca ca bị sốt cao lần trước bị bắt cóc cùng sao!
Lúc này, nó đang từ tốn ăn một chiếc bánh hoa quế, động tác tao nhã mà lịch sự, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ vồ vập của những đứa trẻ khác.
Chúc Tiểu Bảo cũng nhìn thấy.
Nó kéo nhẹ góc áo tỷ tỷ, hai tỷ đệ nhanh chóng đi tới gần tiểu ca ca: "Ca ca mắt đẹp, sao huynh lại bị bắt cóc nữa rồi?"
Dù đói lả và gầy gò, nhưng Tư Đồ Cảnh vẫn ăn uống rất đúng mực, nó khẽ chớp mắt:???
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp thoáng hiện lên chút bối rối, như thể đang hỏi: Ta có quen các ngươi không?
Hiểu ý, Chúc Đại Bảo tốt bụng nhắc nhở: "Lần trước ở kinh thành huynh cũng bị bắt cóc cùng chúng ta, khi đó còn có cả tiểu quận chúa.
"
Ồ!
Tư Đồ Cảnh đột nhiên nhớ ra, lần trước bị bắt cóc, nó liên tục sốt cao, căn bản không nhìn rõ ai bị bắt cóc cùng mình, nhưng nghe giọng nói thì quả thực có chút quen thuộc.
"Thì ra là các ngươi.
"
Tư Đồ Cảnh lộ vẻ đồng bệnh tương liên: "Lần trước được cứu ra, ta được đưa về Từ Ấu Cục ở kinh thành, không ngờ sau khi khỏi sốt, lần đầu ra ngoài lại xui xẻo bị tống vào bao tải.
"
"Nhưng mà ta quen rồi, ta từ trước tới nay luôn xui xẻo.
" Tư Đồ Cảnh nói như chẳng có việc gì lớn, nó cười khổ: "Còn các ngươi thì sao? Vì sao cũng bị bắt cóc?"