Nguyên lai câu chuyện là thế này:
Chiều hôm ấy, A Chúc trôi nổi trên sông Thanh Thành bị người ta phát hiện và vớt lên, bọn họ thấy nàng thân thể lạnh ngắt, tim ngừng đập liền báo quan phủ.
Hiển nhiên đây là một vụ chết đuối.
Nhưng thi thể không có ai nhận lãnh, nha dịch trong huyện đành đưa nàng tới nghĩa trang ngoại ô.
Nơi này ngoài thi thể nàng còn có thêm vài cái xác khác.
A Chúc ngẫm nghĩ:
Thi thể này không xinh đẹp bằng ta! Ăn mặc cũng chẳng sánh được với ta!
Thi thể này cũng thế! Cả thi thể kia cũng vậy!
Thật tốt quá! Ta là kẻ đẹp nhất trong đám này!
A Chúc tự luyến ngắm nghía.
Ban đầu khi tỉnh lại nàng vẫn còn chút ngờ nghệch, tưởng mình đã từ sông trôi về núi Thanh Thành, nhưng chẳng mấy chốc nàng nhận ra không phải, nơi đây có nhà cửa, có nhà cửa vậy chắc chắn là huyện Thanh Thành!
Thế là A Chúc như cá gặp nước, di chuyển khắp nơi trong nghĩa trang, từng thi thể được nàng xem xét tỉ mỉ, so sánh với từng kẻ sau đó hài lòng rời đi khi biết mình đẹp nhất.
Nàng vừa đi khỏi.
Ông lão què trông coi nghĩa trang liền đến xem lại số lượng thi thể, đếm đi đếm lại rồi ngạc nhiên lẩm bẩm: “Kỳ lạ, không phải quan sai nói đưa thêm một thi thể sao? Sao đếm mãi vẫn chỉ có mấy xác cũ? Không thấy thêm người chết mới?”
“Thật là kỳ lạ!”
Ông lão què khập khiễng bước ra, vừa đến cổng thì gặp một cô nương xinh đẹp đang ấp úng hỏi đường, hỏi làm sao đến được huyện Thanh Thành.
Cô nương đi đứng lóng ngóng vụng về, quả là kỳ quái.
---
Ngày rằm tháng tám.
Hội trung thu.
Đèn hoa vừa lên, cả huyện Thanh Thành chìm trong ánh sáng hoa lệ, ánh đèn rực rỡ, vòng sáng lấp lánh bao quanh, hai bên cửa hiệu bày bán hàng hóa phong phú, đường phố tấp nập người qua kẻ lại.
Khung cảnh thật náo nhiệt!
A Chúc vừa xuất hiện ở cổng thành, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đây là cảnh tượng nàng chưa từng thấy qua, quả thật lộng lẫy xa hoa.
Ngoài ra cũng như lời các cương thi khác đã nói, nơi này quả nhiên toàn là nhân loại! Không đúng, phải gọi là những kho máu di động! Không trách được các cương thi khác lại thích đến đây chơi.
A Chúc cũng bắt đầu thích nơi này.
Nàng vừa đi vừa ngắm nhìn, nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ, thỉnh thoảng còn tiến lại so sánh với các nữ tử trên đường, đôi mắt hạnh nhìn họ từ đầu đến chân.
Nhìn nàng cứ như một kẻ có tâm trí bất ổn, trên người còn mặc bộ y phục rách nát bốc mùi hôi hám, khiến cho người qua đường đều kinh hãi tránh xa.
A Chúc thì lại rất hài lòng, cằm nàng kiêu ngạo nhấc lên, quả nhiên nàng vẫn là người xinh đẹp nhất, thanh tú nhất, những kẻ khác sao sánh được với nàng!
Thậm chí nàng còn nghe thấy một đoạn đối thoại: “Ngươi nghe nói chưa? Chiều nay trên sông ngoài thành có vớt lên một thi thể nữ tử, nghe nói xinh đẹp như tiên giáng trần, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh.
”
Ngay lập tức bản năng tự luyến từ trong xương tủy của nàng trỗi dậy, vội vàng nhảy lên phía trước, lắp bắp hỏi: “! Có! đẹp… bằng ta không?”
Người qua đường đồng loạt lắc đầu: “Không đẹp bằng.
”
A Chúc càng thêm vừa lòng.
Tuy nhiên nàng cũng nhận ra rằng người ở đây ai nấy đều rất xinh đẹp, y phục trên người lại lộng lẫy hơn nàng rất nhiều, người yêu cái đẹp như nàng lập tức không chịu nổi.