Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự


"Vả lại hậu cung này nhiều phi tần vừa nhập cung như vậy, mà tiểu chủ lại là người đầu tiên được lật thẻ bài thị tẩm, tiểu chủ có biết điều đó có ý nghĩa gì không?"

A Chúc quả nhiên mắc bẫy: "Có ý nghĩa gì?"

Liên Kiều khéo léo nịnh nọt: "Điều đó chứng tỏ tiểu chủ là người đẹp nhất trong hậu cung, sắc đẹp khuynh thành, quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Nếu không vì sao bệ hạ lại chọn người là người đầu tiên thị tẩm?"

A Chúc được khen mà lòng lâng lâng, lập tức bật dậy: "Ta muốn thị tẩm! Ta là đệ nhất mỹ phi của hậu cung, ta phải được thị tẩm đầu tiên!"

“Hoàng đế quả nhiên là người tinh mắt!"

Đám cung nữ, thái giám: "! "

Phải nói rằng, Chúc mỹ nhân này thật sự quá dễ bị dụ!

Đột nhiên có chút lo lắng không biết nàng sẽ sống ra sao trong chốn cung đình đầy hiểm ác, nơi ăn thịt người không nhả xương này.

Tính cách ngây thơ thật thà liệu có đủ giúp nàng bình an không?

——

Hoàng hôn buông xuống.


Đèn đuốc trong cung lần lượt sáng rực, ánh đèn lung linh tỏa sáng khắp nơi, chiếu rọi Mỹ Nhân Cung với những gác tía lầu son, ngói vàng, càng thêm lộng lẫy nguy nga.


Lúc này.



Trong hồ mỹ nhân, nước nóng bốc hơi nghi ngút, cánh hoa hồng nhạt trôi nổi, A Chúc vừa tắm vừa đếm cánh hoa trôi trên mặt nước, có chút nhàm chán.


Một lát sau, mỹ nhân cuối cùng cũng tắm xong.


A Chúc được hầu hạ đứng dậy, cũng không thay xiêm y, chỉ mặc yếm lụa mỏng rồi được bọc trong một tấm gấm đỏ để mấy thái giám khiêng thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.


Trên đường đi, A Chúc thích thú nằm trong gấm đỏ, cảm giác lâng lâng, vui mừng không dứt, đến khi tới Dưỡng Tâm Điện còn phấn khích yêu cầu: "Oa, có thể đi thêm một vòng nữa không? Ta còn muốn đi thêm lần nữa!"

Thái giám: "! "

Đây là lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu như vậy.


Chỉ tiếc rằng— Không thể!

Mấy thái giám nhanh chóng đặt A Chúc lên giường rồng trong Dưỡng Tâm Điện rồi cúi đầu lùi ra.


Ngay sau đó.


A Chúc nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe, thanh thoát như tiếng suối: "Trẫm muốn nghỉ ngơi, tất cả lui ra.

"

"Vâng, nô tài cáo lui.


"

Rõ ràng đây chính là giọng của hoàng đế sắp đến chen chúc trên giường với nàng!

Tiếng bước chân dồn dập tiến gần, A Chúc không khỏi tim đập thình thịch, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chút lo lắng.


Nàng không nhịn được thò đầu ra khỏi gấm đỏ, muốn ngó xem dung nhan hoàng đế trông ra sao.


Không lâu sau, dưới ánh đèn vàng vọt, A Chúc cuối cùng cũng thấy rõ người đang tiến đến.


Đập vào mắt nàng đầu tiên là chiếc long bào màu vàng rực thêu hình rồng năm móng uốn lượn, ánh vàng óng ánh như ánh mặt trời ban trưa.


Tầm mắt khẽ nhích lên, dung mạo người trước mặt dần hiện ra, gương mặt tuấn mỹ tựa như ngọc, đôi mắt sáng ngời như sao, lông mày sắc bén tựa kiếm toát lên vẻ uy nghiêm và khí chất vương giả.


Đôi mắt như sao trời.


Sống mũi cao thẳng.


Khuôn mặt tựa ngọc.


Ánh đèn long phượng chiếu rọi, phủ lên người hắn một tầng sáng mờ nhạt, càng làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt trần của bậc đế vương, mái tóc đen như tơ mềm mại buông xõa tự nhiên đầy vẻ bất cần.


Quả thật đẹp trai!

Nhưng mà—— Rất đỗi quen mắt!

Ký ức chôn sâu trong lòng bỗng chốc trỗi dậy, A Chúc thoáng cái nhớ lại cảnh tượng cũ, nàng kinh hãi đến mức ngồi bật dậy, đôi mắt tròn xoe mở lớn: "Là ngươi!"

Chết tiệt! Chẳng phải chính là nam nhân điên cuồng thích cắn người năm xưa sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận