Hoàng Hậu Hoàng Hậu Vô Đức​ FULL


Mười chín tháng chín, là một ngày đẹp trời.
Sáng sớm, xa giá của Hoàng thượng và xa giá của văn võ bá quan theo cùng chậm rãi hướng về Bắc Yến.

Dân chúng ở kinh thành lại có chuyện náo nhiệt để xem.

Ngoài Diệp Trăn Trăn, Hiền Phi, Hi Tần, Ôn Tiệp dư, Vương Chiêu nghi cũng đi theo.

Mấy nữ nhân đó khả năng cưỡi ngựa rất miễn cưỡng, ngay cả cung cũng kéo không nổi, đi theo chỉ để xem thôi.
Các cô vợ lớn bé của Kỹ Vô Cữu mỗi người một cỗ xe ngựa, trong đó chiếc xa hoa nhất đương nhiên thuộc về Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn ngồi trong xe, xốc một góc rèm cửa sổ, lén nhìn ra phía ngoài, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy sinh hoạt hàng ngày của những người buôn bán nhỏ, như nhân vật trong bản ‘Thanh minh thượng hà đồ’, lại không khi rằng hễ xa giá của nàng đến nơi nào, người hai bên đường liền rối rít quỳ xuống, dưới đất đông nghịt đầu, thật là không thú vị.
Lục Ly cưỡi con ngựa cao to, mang theo vài tên thị vệ đi qua xe phượng của Hoàng hậu nương nương.

Hắn quay đầu, nhìn cửa sổ xe, vừa lúc chạm phải ánh mắt Diệp Trăn Trăn, một tay nàng kéo bức màn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, dùng ánh mắt thân mật nhìn hắn.
Lục Ly khẽ mỉm cười với nàng, sau đó nghiêng đầu, giục ngựa rời đi.
Diệp Trăn Trăn nhìn bóng lưng hắn, khó nén cảm giác mất mác.

Hiện giờ nàng làm Hoàng hậu, hắn làm thần tử, hành động thân mật nhất giữa hai người là nhìn nhau cười xa cách, hơn nữa chỉ như vậy thôi đã tính là vượt quá khuôn phép.

Đã từng có khoảng thời gian hai người cùng nhau đọc sách tập võ, giờ đây đã một đi không trở lại rồi.
Đoàn người ngựa kéo kéo đạp đạp, trong đó có vài vị lão thần vì chứng minh mình càng già càng dẻo dai, không chịu ngồi xe mà cùng những người khác cưỡi ngựa.

Vì thế đương nhiên đoàn người không đi mau được, gần giữa trưa mới vừa tới Bắc Yến.
Nơi này đã có người bày yến tiệc, Hoàng đế ra lệnh một tiếng, rượu và thức ăn đã chuẩn bị sẵn lập tức được bưng lên, thiên tử cùng quần thần phải ăn uống một chút mới có sức đi săn.

Diệp Trăn Trăn và Kỹ Vô Cữu cùng ngồi ở vị trí đầu, phía dưới vài phi tử ngồi ở hai bên, xuống tiếp nữa mới là quần thần.

Diệp Tu Danh đức cao vọng trọng, đương nhiên được ngồi đầu trong nhóm quần thường, vì vậy Diệp Trăn Trăn có thể nhìn rõ ông.

Tìm trong đám người lần nữa, miễn cưỡng có thể nhìn thấy phụ thân, về phần 3 ca ca của nàng, cũng không biết bị khuất lấp ở nơi nào.
Tuy vậy, Diệp Trăn Trăn cũng rất thỏa mãn rồi.

Nàng muốn cùng Kỹ Vô Cữu đến đây, mục đích không chỉ vì đi săn, phần lớn là muốn gặp người nhà.


Từ khi vào cung, nàng mới chân chính cảm nhận được sự yêu thương của gia đình dành cho mình; trước kia nàng không hiểu không quý trọng, bây giờ nghĩ đến vừa hoài niệm lại tiếc nuối.

Chỉ là không biết đến khi nào mới có thể gặp lại mẫu thân và tổ mẫu.
Sau khi ăn uống no đủ, cuộc vây săn bắt đầu.

Kỹ Vô Cữu cũng không vội vã gia nhập đội ngũ đi săn mà ngồi trên khán đài, nhìn một loạt người trẻ tuổi cưỡi tuấn mã ở giữa sân.

Bọn họ đều là con cháu quan viên, hậu nhân quyền quý, là các gia tộc trong tương lai, ở một sự kiện quan trọng thế này, không tránh khỏi việc đua tài đọ sức.
Dưới khán đài mấy người lính giơ kèn lên, phồng quai hàm dùng hết sức thổi.

Tiếng kèn dừng lại, tuấn mã giữa sân lao nhanh, móng ngựa tung bay, chạy về hướng rừng cây phía trước, tạo nên một đường bụi màu vàng.

Đội nhân mã này như một chùm tia chớp dày đặc, mang theo tiếng sấm rung chuyển đất trời mau chóng ẩn vào trong rừng.
Đám người Hiền Phi nhìn thấy bị hoảng sợ một trận.

Những tiểu nữ tử ôn nhu uyển chuyển, thật sự chưa từng thấy đám đàn ông rung động lòng người như thế này.
Kỹ Vô Cữu dẫn Hiền Phi đi xuống khán đài, Phùng Hữu Đức đã sai người dắt hai con ngựa tới chờ sẵn, một con cao to màu đỏ thẫm dành cho Kỹ Vô Cữu, một con khác màu trắng nhỏ nhắn là cho Hiền Phi.

Hôm nay Hiền Phi mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng điểm mây xanh, rất hợp với con ngựa này, quả thực là tiên tử không nhiễm bụi trần, trông rất đẹp mắt.
Kỹ Vô Cữu dừng chân ngắm nhìn một lúc.

Nam nhân, không ngại gì nữ nhân của mình xinh đẹp.
Hiền Phi bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, “Hoàng thượng, sao người còn không lên ngựa?”
Kỹ Vô Cữu nghe vậy, xoay mình lên ngựa.

Hai người, một kẻ ngựa trắng trắng, một kẻ ngựa đỏ áo vàng, đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi, vô cùng làm người khác chú ý.
Diệp Trăn Trăn cũng nhìn bọn họ, nói đúng ra là nhìn ---- đóa hoa nhỏ trên đầu nàng ta.

Bởi vì phải cưỡi ngựa, hôm nay Hiền Phi chải kiểu tóc đơn giản, cũng không cài trâm, chỉ dùng cái băng bằng bạc cố định tóc, chỗ kẻ hở cài thêm một đóa hoa nhỏ màu vàng, làm cho người ta có cảm giác hoạt bát duyên dáng.

Hoa này cũng phải dày công chọn lựa, tên gọi “Linh lung hương”, dân gian còn gọi là “Tỉnh đầu hương”, bởi vì cài trên đầu có thể trừ đi mùi mồ hôi trên người, dùng trong trường hợp này thì vừa tốt; lỡ như Kỹ Vô Cữu cưỡi ngựa mệt mỏi muốn thân thiết một phen…
Không thể không nói Hiền Phi suy nghĩ thật chu đáo.
Nhưng nàng ta không tính được rằng, kẻ mặc quần áo màu vàng ngoại trừ Kỹ Vô Cữu còn có đại hoàng phong*.
*con ong lớn màu vàng
Cho nên sở dĩ Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm đầu nàng ta là vì đóa hoa màu vàng kia đã hấp dẫn một con đại hoàng phong vo ve quanh nó, thử thăm dò rồi nhào tới âu yếm.

Kỳ thật nếu đó là một con bươm bướm thì cũng coi như một hình ảnh đẹp.
Hiền Phi cũng phát giác tiếng động, vừa nghiêng đầu ---- má ơi!!!
Vì vậy xuất phát từ bản năng; tiên tử siêu trần thoát tục lập tức hét thảm lên, đồng thời cũng xuất phát từ bản năng, vẩy tay lung tung.

Kỹ Vô Cữu bị nàng ta làm giật mình, một bên an ủi con ngựa bị hoảng sợ, một bên nhìn nàng ta khó hiểu, muốn biết rõ tại sao lại thế này.
Đột nhiên, một ánh tên sáng chớp qua, đâm thẳng vào Hiền Phi.

Kỹ Vô Cữu cách đó hơi xa, không kịp ngăn cản, nhìn kỹ thì Hiền Phi cũng đã bị tập kích bất ngờ làm hoảng sợ đến mức tròn miệng trợn mắt, không dám cử động.
Búi tóc của nàng ta đã lệch rồi, đóa hoa nhỏ màu vàng cũng không thấy, chỉ có băng tóc màu bạc vẫn còn như cũ, phía trên băng tóc dính một ám tiễn dài nhỏ, đầu mũi tên đâm sâu vào băng tóc, cái bụng tròn của đại hoàng phong bị ám tiễn xuyên qua như xâu thịt, chết thật thảm thiết.
Lòng Hiền Phi còn sợ hãi, chật vật nhìn Kỹ Vô Cữu, trong mắt ngấn lệ, muốn khóc lại không khóc.
Diệp Trăn Trăn thản nhiên cưỡi ngựa đi qua, cười nói, “Không cần cám ơn.” Nàng mặc một thân áo hồng, cũng cưỡi một con ngựa trắng, nhưng to hơn con của Hiền Phi.
Lúc này Hiền Phi mới phản ứng lại, “Tạ tạ Hoàng hậu…”
Kỹ Vô Cữu nheo mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, “Ngươi mang theo ám tiễn?”
“Khụ khụ… Cái này…” Diệp Trăn Trăn có chút hối hận vì vừa rồi đã ra tay.

Ám tiễn thuộc loại ám khí, ngoại trừ thị vệ, những người khác không thể đeo trước mặt Hoàng thượng, nếu không có thể xử theo tội mưu nghịch.

Ai bảo mạng của của Hoàng đế là tôn quý nhất thiên hạ cơ chứ, không thể có sơ xuất gì.
Dưới ánh mắt của Kỹ Vô Cữu, Diệp Trăn Trăn lòng không cam tâm không nguyện mà dỡ ám tiễn ra, ném xuống đất.
Còn dám giận dỗi! Kỹ Vô Cữu nhếch khóe môi, tức điên.
Diệp Trăn Trăn quay đầu ngựa, chạy về phía rừng.

Vài thị vệ tự động giục ngựa theo nàng, đoàn người nhanh chóng biến mất trước mắt Kỹ Vô Cữu.
Kỹ Vô Cữu thu lại ánh mắt, nhìn về Hiền Phi, trên mặt đã có ý không kiên nhẫn.

Nam nhân mà, kỳ thật cũng không ngại dỗ dành nữ nhân của mình một chút, nhưng mà phải tùy trường hợp, hiện tại hắn chỉ muốn giục ngựa lao nhanh, giương cung săn bắn, làm chút chuyện nam nhân muốn làm, chứ không phải ở đây cùng nữ nhân tình chàng ý thiếp nhỏ giọng ôn tồn.
Hiền Phi rất khéo hiểu lòng người, “Hoàng thượng, thần thiếp vừa rồi có chút hoảng sợ, thân mình không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi trước, không thể bồi Hoàng thượng đi săn, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Kỹ Vô Cữu gật đầu, “Tốt, nàng về trước đi.

Phùng Hữu Đức, gọi thái y bắt mạch cho Hiền Phi.” Nói xong, chẳng chút để ý đến nàng ta, tự giục ngựa chạy về phía khu săn bắn.
Hiền Phi nhìn thân ảnh tráng kiện của hắn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhưng cũng có chút thất vọng.
***
Khắp khu vực săn bắn Bắc Yến không phải chỉ có rừng cây mà là dùng rừng cây chia mảng thảo nguyên rộng lớn thành mấy khu, lối vào vừa lúc là một rừng cây.


Bởi vì khu vực săn bắn rất lớn, cho nên những người đi săn sau khi tiến vào rừng liền tản ra bốn hướng, ai nấy tự hành động, không đến mức xảy ra chuyện tranh giành con mồi.
Hơn nữa những con mồi kia, bất quá chỉ là bọn hươu, cừu, thỏ dễ bị bắt nạt, bọn chúng đều do người nuôi, đầu óc hơi ngu ngốc, nhìn thấy người không biết trốn, đứng một chỗ chờ bị bắt.
Tuy nhiên đến gần vùng Yến Sơn, thỉnh thoảng cũng có một ít động vật hoang dã hung mãnh, như là sói, chó hoang… Người có lá gan lớn thường thích săn ở nơi này, cảm thấy săn một con sói còn hơn mười cái đầu hươu.
Diệp Trăn Trăn cũng đi đến nơi này, nhưng không phải cố ý.
Bởi vì nàng lạc đường.
Con ngựa của Hoàng hậu nương nương là ngựa tốt ngàn dặm mới tìm được một, tính tình tốt lực chân cũng tốt.

Diệp Trăn Trăn đã lâu không cưỡi ngựa, hưng phấn vô cùng, không ngừng phất roi làm con ngựa vung chân chạy như điên, chạy một vòng trong rừng cây, không cẩn thận làm bọn thị vệ rớt lại phía sau.
Sau khi chạy qua mấy mảng thảo nguyên và 3 phiến rừng, Diệp Trăn Trăn phát hiện cây cối ngày càng dày đặc, cũng ngày càng to lớn, không giống như người trồng.

Cây lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, khiến cho nơi này âm u, tĩnh mịch.

Diệp Trăn Trăn chà xát cánh tay, có hơi lạnh.
Nàng nhìn bốn phía, không phát hiện con mồi nào.

Thậm chí ngay cả chim chóc trên cây cũng không có.
Không phí chung quanh hình như có chấn động nhẹ, con ngựa vốn tính ngoan ngoãn cũng bất an náo động.
Diệp Trăn Trăn nắm chặt dây cương, an ủi thân ngựa, không cho nó làm loạn.

Nàng cảnh giác nhìn bốn phía lần nữa, trong tầm mắt thoáng hiện một thứ màu nâu đỏ.
“A ô ---“ một tiếng rống trầm thấp đầy giận dữ vang lên, dường như cả mặt đất cũng lung lay.

Diệp Trăn Trăn rốt cuộc hiểu được vì sao ở đây cả cộng lông chim cũng không thấy: một tiếng rống chấn động, bách thú kinh hoàng trốn!
Nơi này là địa bàn của lão hổ!
Con ngựa dưới thân đã hỏng mất, chạy như điên như không muốn sống nữa, loại ngựa mất khống chế thế này rất dễ làm ngã chết người.

Diệp Trăn Trăn thầm kêu không ổn, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng rút trường tiên rồi vung lên, cuốn lấy một nhánh cây vắt ngang.

Vươn người nhảy lên, xuống khỏi lưng ngựa.
Ngựa chạy trốn làm kinh động lão hổ, nó nhanh chóng phát hiện ra Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn: “…” Đáng lẽ nên xuống ngựa trễ một chút, vừa rồi tay phản ứng quá nhanh, đầu óc chưa kịp suy nghĩ.
Đối mặt với lão hổ áp lực thật sự rất lớn, lòng bàn tay của nàng ướt đẫm mồ hôi.

Nàng hít sâu một hơi, bắt chính mình trấn định lại, âm thầm kiểm tra vũ khí trên người, cung tên, đao, trường tiên, hỏa súng… Những thứ này, hẳn có thể có mấy phần thắng chứ?
Nói thật thì, tuy Diệp Trăn Trăn mạnh miệng nói đi săn nhưng động vật hung mãnh nhất mà nàng từng giết qua chính là con đại hoàng phong trên đầu Hiền Phi kia, vì thế hiện tại nàng được gặp chính diện chúa tể muôn thú, mặc dù gan lớn vẫn bị dọa sợ tới mức hai chân khẽ run.
Hay là… chạy?
Có thể chạy nhanh hơn hổ sao…
…Leo cây?
Nếu đang bò nó nhào lên cắn một miếng vào mông thì sao…
Suy xét một hồi, Diệp Trăn Trăn lấy hết dũng khí, quyết định đánh một đòn phủ đầu.


Trước tiên nàng châm sẵn ngòi điểu súng, đặt bên chân để dùng, sau đó rút cung tên ra, nhắm vào…
Tuy rằng nàng ở bên ngoài Đông Cung tập bắn rất chuẩn, nhưng lúc ấy là mục tiêu cố định, đám tiểu thái giám dù bị dọa tới mức tiểu ra quần cũng không dám cử động.

Hiện tại thì bất đồng, đối phương là lão hổ, thân thủ nhanh nhẹn biết tự đông di chuyển, làm sao có thể đứng im một chỗ chờ bị bắn chứ.
Lão hổ vươn thân, mưa tên bay sượt qua sống lưng nó.

Kỳ thật tài bắn cung của Diệp Trăn Trăn không phải là kém, không thể không nói vận khí của lão hổ này quá tốt.
Lại gầm lên giận dữ, nó nhanh chạy về phía Diệp Trăn Trăn.
Khoảng cách ngày càng gần, cung tên đã không dùng được.

Diệp Trăn Trăn bỏ cung qua một bên, nhanh chóng quơ lấy điểu súng, nhắm vào lão hổ bóp cò không chút do dự.
Lần này coi như may mắn, nó cũng trốn nhưng không né tránh, bị bắn trúng chân trước.
Nhưng sau khi bị bắn, con hổ mạnh mẽ này ngay cả miệng vết thương cũng không liếm, chỉ hơi ngừng lại một cái, rồi lại lao về trước, trên đùi còn ứa máu.

Điểu súng tuy có độ chính xác cao nhưng hỏa lực tương đối nhỏ, không thể một phát lấy mạng con hổ.
Diệp Trăn Trăn muốn tiếp tục nhét hỏa dược vào nhưng lão hổ không cho nàng cơ hội, thả mình càng nhanh, lao về phía nàng.
Nàng mau chóng lăn một vòng tránh.

Nhưng còn không đợi nàng thở, cái đuôi thô to như roi thép của lão hổ quẳng tới, nàng không ngờ được con hổ này giảo hoạt như thế, thân thể khó khăn lắm mới né được nhưng chân thì không thoát được, bị cái đuôi kia quét qua một chút, trên bắp chân lập tức truyền đến một trận đau đớn tới tận tim, xương cốt như bị chặt đứt.
Lão hổ vặn mình, mặt hướng về Diệp Trăn Trăn.

Thân trước nó đè thấp, chân sau từ từ tụ sức.

Chỉ cần nó bổ nhào đến, nhất định chết chắc.
Diệp Trăn Trăn kéo cái chân bị thương, không thể tránh né.

Nàng sờ bên hông, lúc này roi không dùng được nhưng nàng còn có đao.

Nhưng mà… đao đâu?
Đao đã không thấy nữa, lúc nãy khi nàng né tránh thì bị rơi mất rồi.
… Trời muốn diệt ta mà!
Nỗi sợ cái chết dâng lên trong lòng, toàn thân Diệp Trăn Trăn lạnh buốt, tim gần như ngừng đập.
Lão hổ rốt cuộc phát lực, nó thả người nhảy lên, lao về phía Diệp Trăn Trăn!
Trong nháy mắt đó, ngay cả di ngôn Diệp Trăn Trăn cũng không kịp nghĩ.

Nàng nhắm chặt hai mắt, trong đột là một mảng trống rỗng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận