Tuy rằng Kỹ Vô Cữu không muốn chấp nhận nhưng ở một mức độ nào đó, Diệp Trăn Trăn đã nói đúng chân tướng.
Song, lòng tự tôn của Hoàng đế không cho phép Kỹ Vô Cữu thừa nhận mình vì muốn ổn định biên quan mà bán đứng thể xác, hắn đành tự động không thèm đếm xỉa một phần sự thật.
Thế nhưng sự thật rất nhanh đã tìm đến tận cửa.
Lệ Phi đứng bên ngoài Ngự thư phòng, cung nữ sau lưng bưng một cái khay sơn hồng mạ vàng, trên khay là một cái bát có hoa văn cành sen quấn quanh.
Phùng Hữu Đức khom người, cung kính nói, “Nương nương, Hoàng thượng đang phê tấu chương, người cứ giao đồ cho nô tài đi.” Sau đó thì người có thể đi rồi.
Lệ Phi đâu chịu rời đi như vậy.
Hôm nay nàng ta vốn định tìm Hoàng hậu diễu võ dương oai, ai ngờ lại bị tổn thất lớn ở Khôn Ninh Cung, lúc ra về còn bị tiện nhân Hi Tần kia chết giễu.
Cơn tức này làm sao nàng ta có thể nhịn, bởi vậy liền tìm đến cáo trạng với Hoàng thượng.
“Canh sâm này là do đích thân Bổn cung nấu, Hoàng thượng vất vả vì việc nước, Bổn cung đương nhiên phải tận tâm hầu hạ.
Không phiền công công hao tâm tổn trí, tự Bổn cung đưa vào là được rồi.”
Phùng Hữu Đức kín đáo ám chỉ vài câu, khổ nỗi Lệ Phi này không biết là nghe không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, cứ muốn đi vào.
Phùng Hữu Đức cũng không thể nói thẳng là hôm nay tâm tình Hoàng thượng không tốt, đang lúc căng thẳng, trong thư phòng truyền đến một giọng nói thanh lãnh*: “Người nào ồn ào ngoài cửa vậy?”
*thanh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng
“Bẩm Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng, thần thiếp nấu bát canh sâm mang qua cho người đây.”
“Phùng Hữu Đức, để cho Lệ Phi vào.”
Lệ Phi nhận lấy cái khay trong tay cung nữ, kiêu ngạo nhìn qua Phùng Hữu Đức, xoay người chầm chậm bước vào thư phòng.
Phùng Hữu Đức biết thân biết phận cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Kỹ Vô Cữu nhìn mỹ nhân khéo léo tươi cười đi tới, đem khay đặt lên bàn, mọi cử động đều mang theo một vẻ thanh tao tự nhiên, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều lộ ra một cỗ phong lưu đa tình.
Kỳ thật cho dù không có Tô tướng quân, chỉ dựa vào mỹ mạo của mình, Lệ Phi cũng đủ tư cách làm sủng phi.
Huống chi nàng ta rất biết cách lấy lòng Kỹ Vô Cữu.
Nếu là lúc bình thường tâm tình Kỹ Vô Cữu không tốt, nhìn thấy Lệ Phi, đại khái cũng có chút nguôi giận.
Nhưng hôm nay trong lòng hắn đầy vướng mắc, nhìn thấy nàng ta thì vướng mắc kia lại lớn thêm.
Lệ Phi đem canh sâm đến trước mặt Kỹ Vô Cữu, múc một muỗng nhỏ, cất lên giọng nói mềm mại, “Hoàng thượng, ngài nếm thử nha?”.
Kỹ Vô Cữu uống một ngụm, trên mặt cũng không có chút ý cười nào, “Ái phi cực khổ rồi.”
“Vì Hoàng thượng làm những việc này, thần thiếp cảm thấy rất hạnh phúc.” Giọng nói Lệ Phi dịu dàng, có thể thấm vào xương cốt người ta.
Kỹ Vô Cữu nhẹ nắm tay Lệ Phi, nét mặt vẫn thản nhiên như cũ, “Trẫm biết.”
“Huống hồ,” Lệ Phi thuận thế ngồi vào lòng Kỹ Vô Cữu, hai tay ôm cổ hắn, dịu ngoan dựa vào ngực hắn, “Hoàng thượng ngày ngày lao tâm lao lực vì việc nước, mới thật sự là vất vả.
Hoàng thượng, tuy rằng quốc sự quan trọng, nhưng người cũng cần bảo trọng thân thể nha.”
Từng chữ nồng tình mật ý, nhưng Kỹ Vô Cữu chỉ nghe được hai chữ: quốc sự.
Vì vậy trong đầu của hắn liền xuất hiện bốn chữ to không hợp hoàn cảnh: bán thân cứu quốc.
“Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, ái phi về trước đi.” Kỹ Vô Cữu đẩy mỹ nhân mềm mại trong ngực ra.
“…Hoàng thượng?” Lệ Phi có chút sững sờ, không rõ thế này là sao, tình cảnh hiện tại cùng hiệu quả nàng ta mong muốn hoàn toàn trái ngược.
“Đúng rồi, về sau ái phi không cần đến Ngự Thư Phòng, nơi này vốn dĩ không phải chỗ nữ nhân nên đến.”
Lệ Phi cuống quýt quỳ xuống, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã ngập nước, “Hoàng thượng, thần thiếp làm sai điều gì, kính xin Hoàng thượng nói rõ.”
Kỹ Vô Cữu lạnh lùng nhìn nàng ta, “Xem ra Trẫm đúng là sủng ngươi quá mức rồi.”
***
Trong Khôn Ninh Cung, Diệp Trăn Trăn đang bày ra một bản vẽ.
Nhìn kỹ, đây chính là bản vẽ cấu tạo hoả thương*, Diệp Trăn Trăn si mê nhẹ nhàng vẽ nên từng đường cong, ánh mắt càng ngày càng sáng.
*một loại súng cổ
Tố Phong dùng đồ chặn giấy đè bốn góc bản vẽ, lo lắng hỏi: “Nương ngương, người không sợ Lệ Phi cáo trạng với Hoàng thượng sao?”
Diệp Trăn Trăn chẳng hề để ý, “Cáo trạng? Ta đâu có làm gì sai.”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa,” nàng thu ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Tố Phong, “Cho dù nàng ấy không cáo trạng, Hoàng thượng cũng chán ghét ta thôi.”
“Nương nương, người không sốt ruột sao?”
“Ta gấp chứ, ta gấp sắp chết rồi,” Diệp Trăn Trăn chỉ vào bản vẽ, “Ta phải nhanh chóng vẽ xong cái này mới được!”
Tố Nguyệt nhìn hai người các nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, bên ngoài có tiếng hô lớn lanh lảnh, “Hoàng thượng giá lâm —-“ vừa dứt lời, Kỹ Vô Cữu đã như cơn gió vào đến nơi.
Hắn mặc thường phục màu vàng, trước ngực cùng góc áo thêu giao long cưỡi mây, hoa văn tỉ mỉ phức tạp; đai ngọc bên hông thắt chặt, càng nổi bật lên đôi chân dài, dáng người cao ngất; khí phách toàn thân như chi lan ngọc thụ*, khiến cả gian phòng phát sáng.
*chi lan ngọc thụ: thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức
Diệp Trăn Trăn đứng dậy hành lễ với hắn, lòng thầm kinh ngạc, vị Hoàng đế này không có việc gì đến Khôn Ninh Cung làm chi chứ.
Ánh mắt Kỹ Vô Cữu quét một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng trên bản vẽ.
Hắn tưởng rằng Diệp Trăn Trăn đang viết chữ hoặc vẽ tranh, vừa bước đến nhìn, trên giấy vẽ là một cây điểu súng*, mỗi bộ phận đều ghi rõ kích cỡ, bên cạnh còn vẽ thêm vài linh kiện.
Súng này vốn là thu được từ cướp biển, sau khi được nhóm thợ vũ khí của Đại Tề cải chế, đã thử trang bị một ít tại Thần Cơ Doanh.
Qua hơn nửa năm, Đề đốc chuyên môn của Thần Cơ Doanh đã viết một tấu chương nhiệt liệt khen ngợi nó.
Vì vậy cách đây không lâu hắn lại hạ chỉ cho Công bộ Quân Khí Tư sản xuất thêm một lượng lớn.
*trong convert là súng mỏ chim, chắc là súng có cấu tạo giống mỏ chim nhỉ @_@
Kỹ Vô Cữu nheo mắt lại, “Bản vẽ này Hoàng hậu có được từ đâu.”
“Nhặt.”
“Vậy sao? Nhặt ở đâu?”
“Ngự hoa viên.”
“Ý của Hoàng hậu là, có quan Công bộ mang theo bản vẽ điểu súng xông vào Ngự Hoa Viên, sau đó làm rơi lại?”
“…” Diệp Trăn Trăn nhịn không được khinh bỉ, thầm nghĩ, ý của ta là, bản lĩnh nói hưu nói vượn của ngài cao hơn ta nhiều.
Kỹ Vô Cữu gật gật đầu, làm như là thật, “Nếu Hoàng hậu nói như thế, vậy phòng trước cũng không sai.
Đám Công bộ phế vật kia cũng nên chỉnh đốn rồi.
Trẫm đây liền hạ chỉ xử lí nghiêm khắc.”
“Hoàng thượng!” Diệp Trăn Trăn cuốn quýt quỳ xuống, “Chuyện này cùng Công bộ không liên quan, Nhị ca ta cũng không liên quan.” Nhị ca nàng là Công bộ Thị lang, nếu Kỹ Vô Cữu mượn cớ này tiến hành chỉnh lí, bất luận như thế nào Nhị ca cũng bị liên luỵ.
Kỹ Vô Cữu từ trên cao nhìn Diệp Trăn Trăn, sự thần phục của nàng làm hắn vừa lòng, hắn trừng mắt hừ lạnh, “Vậy bản vẽ này cuối cùng từ đâu mà đến? Đừng nói với Trẫm là tự ngươi vẽ đó.”
Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn đưa đám, “Chính là do ta tự vẽ.”
Ánh mắt Kỹ Vô Cữu chợt loé, cầm lấy bản vẽ kia xem qua lần nữa, nhìn kỹ mới phát hiện, điểu súng này tuy vẽ rất có khuôn có dạng nhưng nét bút có chút không thạo, một số chi tiết cũng không chính xác, vừa nhìn là biết do người mới làm.
Nhưng mà —-
“Ngươi làm sao vẽ ra được, phỏng theo từ nơi nào?”
“Không phải vẽ, làm ta trộm điểu súng của biểu ca, tự mình tháo rời ra, “ Diệp Trăn Trăn khựng lại một chút, nhìn ánh mắt hơi nheo đầy nguy hiểm của Kỹ Vô Cữu, “Sau đó ta lén trả lại!”
“Biểu ca?” Kỹ Vô Cữu nhướn mày.
Hắn đương nhiên biết biểu ca của Diệp Trăn Trăn là ai, Thống lĩnh Đại nội thị vệ Lục Ly, hầu như mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt hắn, muốn không chú ý cũng khó.
Lục Ly xác thực là có điểu súng, như thế Diệp Trăn Trăn vừa kéo được Nhị ca nàng khỏi liên quan, Lục Ly cũng không vì vậy mà bị định tội, mặc kệ Diệp Trăn Trăn có nói thật hay không, nàng thật rất thông minh.
Kỹ Vô Cữu lại không có ý bỏ qua cho nàng, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào bản vẽ, “Nói như vậy, ngươi quả thật đã lừa Trẫm.”
“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi!” Diệp Trăn Trăn có chút sợ hãi, tội khi quân này nàng gánh không nổi.
Nhìn Diệp Trăn Trăn lo sợ, tâm tình Kỹ Vô Cữu hơi khá hơn một chút, “Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, Trẫm tạm thời không so đo, ngươi nhớ cho kỹ, nếu lần sau còn tái phạm, phạt luôn hai tội.” Trong lòng Kỹ Vô Cữu thầm tính toán, Diệp Trăn Trăn sóng sau xô sóng trước, với tốc độ này, có lẽ không lâu nữa nàng vẽ vượt qua gia gia mình.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Diệp Trăn Trăn vô cùng chân thành ngước lên nhìn hắn.
“Tốt lắm, bình thân.” Kỹ Vô Cữu nói xong, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bản vẽ điểu súng kia.
Diệp Trăn Trăn ngồi đối diện, không biết trong đầu hắn có dự tính gì.
Nàng lo lắng nhìn hắn.
Hắn cúi nửa đầu, từ góc độ của nàng có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, mi thanh mục sáng*, vầng trán cao rộng, là tướng mao vô cùng tôn quý; mắt thỉnh thoảng lại nháy một cái, lông mi dài rậm kết hợp cùng mí mắt nâng lên hạ xuống, như là cánh bướm nhấp nháy; da thịt trên mặt như mỹ ngọc, trắng nõn nhẵn nhụi.
*mi thanh mục sáng: lông mày rõ ràng, mắt sáng
Con người không xứng với vẻ ngoài.
Diệp Trăn Trăn bĩu môi.
“Tranh của ngươi vẽ sai rồi.” Kỹ Vô Cữu đột nhiên nói.
“Chỗ nào?” Diệp Trăn Trăn nghiêng người về phía trước, nhíu mày nhìn bản vẽ.
Đường cong trước ngực không cẩn thận đẩy cái chặn giấy làm nó dời đi cả tấc, nàng cũng không biết.
“…” Kỹ Vô Cữu mấp máy miệng, dời mắt, “Rất nhiều chỗ.”
Diệp Trăn Trăn có chút nhụt chí.
Bản vẽ này nàng đã sửa rất nhiều lần mới thấy vừa lòng, tưởng rằng cuối cùng có thể thi công, ai ngờ lại còn kém xa lắm.
Kỹ Vô Cữu ngữ khí ôn hoà, “Không sao, chỗ Trẫm có bản cấu tạo chính xác.”
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, “Hoàng thượng ngài sẽ cho ta xem chứ?”
Kỹ Vô Cữu cười híp mắt đáp: “Đương nhiên sẽ không.”
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc hiểu được, hắn tới nơi này chính là muốn kích động nàng.
Nhìn biểu cảm Diệp Trăn Trăn như ăn phải con ruồi, tâm tình Kỹ Vô Cữu lại khá hơn chút nữa..