51
Cuối cùng, Triệu Hoài Ngọc cùng người của mình đến, bắt được sơn chủ mà ta vừa cơ cấu được tình bạn cách mạng với hắn ta.
“Dập lửa đi!”
Huynh ấy bước tới, giơ tay cởi dây trói cho ta.
“Nương nương, vi thần tới muộn, xin nương nương lượng thứ!”
Nhìn ánh mắt háo hức bên kia của Triệu Tố Tố, ta vỗ nhẹ bụi đất trên người đứng lên:
"Không sao. Bệ hạ hiện vẫn còn ở trong Vị Ương Cung. Tướng quân, huynh cho người đi xem sao.”
"Thần tướng cung kính tuân lệnh.”
Sơn chủ bị bắt giữ vẫn còn đang ngốc nghếch mà la hét.
Ta bước tới trước mặt Triệu Hoài Ngọc nói:
“Triệu tướng quân, vị sơn chủ kia chắc chắn có người đứng sau xúi giục, đưa hắn vào ngục trước, chờ lệnh của bệ hạ.”
"Hoàng hậu, bệ hạ còn có thể sống sót đi ra sao?”
Mắt ta chớp chớp, ta lờ đi những lời phản nghịch của huynh ấy, mỉm cười nói:
“Bệ hạ phước lớn, tự nhiên sẽ bình an.”
Ta chỉ đạo cung nhân đưa các phi tần lần lượt về cung.
Triệu Tố Tố và Tần Dương đỡ nhau tới:
"Thanh Thanh, tỷ cũng về đi.”
"Các muội về trước đi.”
Tiễn mọi người đi hết, cuối cùng ta cũng rũ vai xuống.
Mệt thật đấy. Lạnh nữa chứ.
“Triệu tướng quân, sao huynh không đi tìm bệ hạ?”
Ta nói với giọng điệu có chút trêu chọc.
Triệu Hoài Ngọc đứng thẳng lưng nói:
“Thanh Thanh, thời gian này muội vẫn ổn chứ?”
Ta có chút sửng sốt, rồi nhận ra rằng những lời huynh ấy nói đều rất chân thành, nên ta trả lời:
“Muội đều tốt cả”.
"Bệ hạ không thể tiếp nhận Triệu gia nữa, sau chiến thắng vừa rồi, bệ hạ đã có nghi kị, ảnh hưởng từ Triệu gia đã vượt quá quyền lực của bệ hạ. Ta ở nhà bàn bạc với cha và các huynh đệ, Triệu gia sẽ giao lại quân quyền, xin đến biên giới.”
Triệu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:
"Nếu không có quốc tang, không thể quay lại Thượng Kinh.”
Gió lạnh không ngừng thổi, trước mắt ngọn lửa dường như đã trở thành phông nền, trong mắt ta chỉ còn Triệu Hoài Ngọc.
"Không bao giờ quay lại Thượng Kinh sao?”
"Đúng.”
"Hoàng thượng đồng ý?”
"Đúng.”
“Tố Tố đã biết chưa?”
"Ta không rõ.”
"Mục đích lần này nói cho muội biết, là để nhờ muội chăm sóc Tố Tố thay ta.”
Ta sụt sịt, đêm nay gió mạnh quá.
Lạnh nữa.
"Được. Còn gì nữa không?”
“Sao cơ?”
Triệu Hoài Ngọc nghi ngờ nhìn ta. Ta cũng quay lại nhìn huynh ấy:
“Triệu huynh còn có điều gì muốn nói nữa không?”
Ta nhìn thấy ánh mắt huynh ấy lay động, nhưng huynh ấy chỉ cúi đầu:
“Nương nương, bảo trọng.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Ta mỉm cười thì thầm trong nước mắt:
"Được.”
52
Khi tìm ra Hoàng thượng trong đám cháy, hắn vẫn đang ngơ ngác ôm chặt thi thể của Nguyệt nhi.
Ta đích thân chải chuốt lại cho cô ta. Sau khi phân phó thái y tới xem qua cho cẩu Hoàng đế, ta rời đi cho hắn nghỉ ngơi.
Lí Niệm Ti, người đứng đầu Bộ Nội vụ, đi theo ta xin hướng dẫn cách sắp xếp cho Thục phi. Dù sao chuyện VỊ Ương cung bốc cháy, Thục phi cũng là người đáng nghi nhất.
Ta nhìn Lí Niệm Ti, xoa xoa hai bên thái dương rồi chậm rãi nói:
“Thục phi là người của cố Đông Phương Thái phó, sao có thể cùng bọn sơn tặc có liên quan? Hôm nay bệ hạ đã bị chấn kinh, phiên triều ngày mai hủy bỏ. Thục phi truy phong Tiên Hoàng quý phi, an táng trang nghiêm theo đúng quy định của hoàng thất.“
.........
Cuộc sống của Đông Phương Nguyệt cũng thật đáng thương.
Nửa đầu đời nàng sống ở Thái phó phủ, được mọi người nâng niu chiều chuộng, muốn sao có sao, muốn trăng liền có trăng.
Nửa sau gả vào hoàng cung, ba năm đầu hạnh phúc mong manh như bong bóng, bốn năm cuối lại rơi vào mưu kế của cẩu Hoàng đế kia.
Nàng từ một Thái tử phi cao quý, lại trở thành một phi tần cấp hai.
Cha nàng c.hết thảm dưới tay người nàng coi là một đời một kiếp, toàn bộ gia tộc cũng không tránh khỏi tai hoạ này.
Nàng chỉ còn lại một mình.
Nữ tử tài ba huy hoàng nhất Thuợng Kinh, cuối cùng lại trở thành trò cười truyền miệng trong thiên hạ.
Ta mong rằng kiếp sau, nàng có thể sống vô tư lự, có thể chậm rãi thưởng thức pháo hoa, có thể nhàn nhã ngắm nhìn vạn vật, có một người bên cạnh thương nàng, một tình yêu thật sâu thật đẹp.
Kiếp sau, đừng gặp lại Lý Mộc Thành nữa.
53
Hoàng đế bỏ bê triều chính đã vài ngày vì chuyện của Thục phi, cuối cùng, hơn chục lão thần quỳ trong Cần Chính điện cả một buổi sáng, hắn mới xuất hiện.
Tất nhiên, ta cũng ở đó.
Ta cùng nhóm oanh yến quỳ sang một bên, một lúc sau, công công bước ra.
“Hoàng hậu, bệ hạ truyền gặp người.”
Trúc nhi đỡ ta đứng dậy, ta bước vào giữa điện, quan thần đều ngước nhìn ta.
Hoàng đế trẻ tuổi ngồi phịch xuống ghế, ra lệnh:
“Thắp đèn lên rồi lui xuống hết đi.”
Công công cúi xuống thắp đèn, mọi người rút lui theo lời hắn.
“Thần thiếp vấn an bệ hạ.”
Dung Thanh Thanh nhìn vị Hoàng đế không cạo râu trước mặt, đột nhiên muốn bật cười.
Lý Mộc Thành, ngươi chưa từng đấu lại với ta.
Lý Mộc Thành một lúc sau mới ngẩng đầu lên, long bào bị hắn bê trễ đã nhăn nhúm đến mức đáng xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
“Thanh Thanh, pha một bình trà.”
Ta bước về phía trước.
Trên bàn là bộ ấm trà hảo hạng. Ta bắt đầu pha trà sau khi rửa tay.
"Thanh Thanh, phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn khen nàng có kỹ năng pha trà tuyệt phẩm.”
Ta cong môi cười nói:
“Tiên hoàng và Thái hậu khen ngợi như vậy vì cho rằng ta không còn gì đáng khen.”
Lý Mộc Thành vẫn luôn nhìn nữ nhân luôn nở nụ cười trước mặt, ánh mắt hắn sắc bén:
“Trẫm luôn cho rằng Hoàng hậu của mình là một người điềm tĩnh, đơn giản, không tham không sân, nhưng xem ra mọi chuyện nàng đều nhìn thấu tất cả.”
“Thần thiếp không dám nhận.”
“Nàng không dám nhận sao? Đều là ta đã coi thường nàng.”
"Bệ hạ sao lại nói như vậy? Thần thiếp luôn yên lặng đóng vai con rối của bệ hạ mà.”
Ta cẩn thận rót trà ra, đưa trước mặt Lý Mộc Thành.
"Bệ hạ, bệ hạ thử đi, trước khi trà mất đi hương vị.”
Lý Mộc Thành bưng bát trà nhấp một ngụm nói:
"Ta còn tưởng rằng nàng ngây thơ, không biết gì về thế gian, tựa hồ cái gì cũng không hiểu, tựa hồ cũng không để ý cái gì.”
"Bệ hạ nói đùa rồi, cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ thần thiếp có thể dựa vào sự ban ơn ít ỏi của bệ hạ mà đến được ngày hôm nay?”
Ta đứng ở bên cạnh hắn, cười khanh khách nói:
"Trong bốn bức tường hoàng cung này, cao lương mỹ vị không thiếu, nhưng đồ ăn không có độc thì cũng là có xạ hương.”
(xạ hương thường được người xưa dùng để tránh thai)
Lý Mộc Thành ho khan một tiếng, tựa hồ rất tức giận, ném tách trà xuống đất, ác độc nói:
“Ta ban cho ngươi trung cung, cũng ban cho Dung gia vinh dự tối cao!”
“Nhưng bệ hạ, trong năm người bọn thiếp, cuối cùng chỉ có Đông Phương Nguyệt là muốn cai quản trung cung.”
Ta chậm rãi quỳ xuống, nhặt lại từng mảnh vỡ của tách trà.
“Sau khi trở thành hoàng hậu, thần thiếp mỗi đêm đều không có giấc ngủ ngon. Đồ ăn thức uống mỗi ngày phải được kiểm tra độc ba lần trước khi có thể sử dụng."
"Vãn Giác và Diên Xuân cũng vậy, ngoại trừ đồ ăn của Hoa phi."
“Để mở đường cho Thục phi, bệ hạ không ngại đầu độc chính con ruột của mình.”
“Hoàng hậu, trên đời này tình yêu duy nhất của ta chính là Nguyệt nhi.”
Hắn nhìn qua, trong mắt tràn đầy bi thương.
Ta mỉm cười, có chút buồn bã:
“Nhưng bệ hạ, chính bệ hạ đã tự mình quyết định nhường ngôi hoàng hậu cho thần thiếp. Đông Phương Nguyệt, chính phi Thái tử phi kiêu ngạo, hẳn là bệ hạ cũng đoán trước được, liệu nàng ấy có thể tiếp nhận được chuyện này hay không.”
"Tình yêu duy nhất của bệ hạ đã thế nào đây? Bệ hạ hạ xạ hương nàng, khiến nàng vô sinh, bệ hạ xúi giục nàng mâu thuẫn với các phi tần khác, bệ hạ lên kế hoạch tàn sát cả gia tộc nàng.”
"Bệ hạ, bệ hạ chỉ biết yêu ngôi vị Hoàng đế này thôi.”
“Nguyệt nhi của bệ hạ chưa bao giờ biết làm hại một ai, tất cả những gì nàng ấy làm đều theo mưu mô của bệ hạ."
“Thần thiếp cũng không hề ra tay với nàng. Chính nàng bị Vương bà bà xúi giục, lại tin tưởng mù quáng vào Trần Phong, để cuối cùng bị hận thù che mắt.”
"Nàng c.hết, có lẽ là cách giải thoát tốt nhất cho nàng.”
Lý Mộc Thành cười lớn, càng lúc càng cười đến điên loạn.
Ta cau mày, im lặng đứng nhìn hắn ta.
“Dung khanh khanh, truyền lại thánh chỉ của trẫm.”
.......
Thuận Nguyên năm thứ hai, Vị Ương cung xảy ra hỏa hoạn.
Hoàng cung bị tàn quân phương Đông đột nhập, may mắn thay Triệu tướng quân xuất hiện kịp thời, cứu được Hoàng đế và Hoàng hậu.
Triệu tướng phụng mệnh ra biên cương truy lùng những kẻ còn lại.
Thục phi qua đời, được truy tặng thành Tiên Hoàng quý phi.
Hoàng đế vô cùng đau buồn, bãi triều nửa tháng.
Hoàng hậu dẫn một nhóm phi tần hậu cung và lão thần quỳ bên ngoài Cần Chính điện một ngày, thuyết phục được Hoàng đế quay lại lo liệu chuyện chính sự.
Ngày hôm sau, đại hoàng tử Lý Vãn Giác được phong làm Thái tử, hàng ngày ở lại bên Hoàng đế học xử lý công triều.
Hoàng đế đích thân dạy dỗ, Lý Vãn Giác nhanh chóng tiếp thu, ngày càng trưởng thành.
Một số phi tần trong hậu cung được đưa về nhà, không còn phải ở lại hoàng cung nữa.
Tiền triều, Dung tể tướng phụ giúp việc triều chính. Triệu gia và Tần gia luôn có quan hệ tốt.
Lễ thành nhân, Vãn Giác kết hôn với nữ nhi của Cố Thượng thư.
Mười bảy năm sau, Hoàng đế băng hà.
Thái tử Lý Vãn Giác chính thức kế vị ngai vàng, sửa niên hiệu thành Thanh Yến.
Thái tử phi của Cố gia phong làm Hoàng hậu.
54
Trên con đường tĩnh mịch, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi qua.
Ban đêm, khu rừng mười phần yên tĩnh, xuyên qua một mảnh rừng trúc, sẽ thấy một khoảng không gian rộng mở.
Lăng mộ của Tiên Hoàng quý phi nằm ở đây.
"Thái hậu, chúng ta tới rồi.”
Trúc nhi vén rèm lên, nhỏ giọng nói.
Ta mặc thường phục, Trúc nhi đỡ ta xuống xe.
"Các ngươi cứ ở bên ngoài đi.”
"Vâng.”
Ta bước từng bước, chậm rãi đi vào. Nền đất phát ra âm thanh giòn giã của gạch đá.
"Đông Phương Nguyệt, Lý Mộc Thành c.hết rồi.”
Ta lãnh đạm nói:
“Mặc dù hắn đã làm tổn thương ngươi rất nhiều, nhưng ta nghĩ đến cuối cùng, hắn vẫn muốn ở bên ngươi.”
“Có lẽ ngươi cũng muốn ở bên hắn.”
Sau khi tĩnh lặng một chút, ta quay người rời đi.
Ngày thứ hai, Tiên Hoàng quý phi được đưa vào hoàng lăng, cùng tiên hoàng hợp táng.
Trong hậu cung chỉ còn có mấy người, sau khi tiên hoàng qua đời, các phi tần còn lại đều được đưa về nhà.
Triệu gia trấn giữ biên giới, Tần gia bận rộn với Nam Man, Triệu Tố Tố và Tần Dương ở lại trong cung cùng ta lo liệu.
55
Mấy ngày nay, có bảy phi tần mới vào cung, đây là đợt tuyển phi đầu tiên sau khi tân Hoàng đế lên ngôi, Triệu Tố Tố, Tần Dương và ta ngồi ở phía trên, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn những bông hoa mỏng manh này.
"Hoàng hậu, chuyện trong cung giao lại cho ngươi.”
Ta đứng dậy, cùng lúc đó tân Hoàng đế bước vào.
“Nhi thần vấn an mẫu hậu.”
“Hoàng thượng đứng lên đi.”
Ta nhìn đám phi tần non nớt, xua tay:
“Mọi người lui xuống trước đi.”
Hoàng đế thấy chỉ còn lại bốn người chúng ta, liền không chút do dự nói:
"Thái hậu, vì sao lại hợp táng phụ hoàng cùng Tiên Hoàng quý phi…"
Triệu Tố Tố và Tần Dương đều cười.
Ta cũng cười.
Hoàng đế và hoàng hậu đều có chút bối rối.
Ta đứng dậy nói:
“Đó là tình yêu duy nhất của phụ hoàng con”.
56
Triệu Hoài Ngọc vẫn không chịu quay lại Thượng Kinh, kể cả cho dù Triệu Tố Tố đã nhiều lần gửi thư thuyết phục, ta chợt nhớ tới thanh niên lúc đó, bây giờ chắc đã cứng cáp hơn rất nhiều.
Ta cũng đã viết cho huynh ấy một lá thư.
Không ngờ một tháng sau, Triệu Hoài Ngọc quay lại.
Huynh ấy ra khỏi Cần Chính điện và đi đến hậu cung.
Chắc là tiểu Hoàng đế của ta đã cho phép huynh ấy đến đây thăm Hiền phi.
Ta đứng trong hậu cung, nhìn vị tướng quân nay đã ngăm đen hơn, vẻ mặt Triệu Hoài Ngọc điềm tĩnh.
"Triệu tướng quân.”
“Tham kiến Thái hậu.”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Triệu Hoài Ngọc vẫn luôn cúi đầu.
Một lúc sau, ta đành mở lời trước:
“Triệu tướng quân lần này về rồi, vẫn định đi tiếp sao?”
Triệu Hoài Ngọc trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
“Ta đã xin từ chức.”
Gió thổi đến hoa viên, lá cây xào xạc rung động.
Cổ họng ta đột nhiên nghẹn ngào:
“Triệu tướng quân đang ở thời kỳ đỉnh cao, sau khi từ chức sẽ có dự định như thế nào?”
“Ta muốn đi khắp thiên hạ, chuyến thăm lần này là lời chia tay của ta.”
"Triệu tướng quân đã có người trong lòng chưa?”
“Thái hậu không cần phải bận tâm, đời này ta đã quyết chỉ sống một mình.”
Triệu Hoài Ngọc bước đi không ngoảnh lại.
Ta vẫn đứng đó cho đến khi mặt trời lặn hẳn.
Vừa trở lại Thọ Khang cung, ta đã nhìn thấy Triệu Tố Tố trên mặt đầy nước mắt.
"Thanh Thanh!”
"Có chuyện gì thế Tố Tố?”
Triệu Tố Tố ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào nói:
“Huynh ấy đi rồi.”
Ta nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ lưng nàng ấy:
“Tố Tố ngoan, đừng khóc, ta sẽ luôn ở bên muội.”
"Thanh Thanh, hôm nay muội ở lại với tỷ.”
"Được.”
57
Nằm trên giường, trằn trọc mãi mới gần như chìm vào giấc ngủ, ta chợt nghe sột soạt.
Triệu Tố Tố ôm ta từ phía sau, chắc hẳn nàng tưởng ta đã ngủ rồi. Nàng thì thầm:
"Thanh Thanh, hôm nay ca ca nói, hối hận nhất đời ca ca chính là không thể bảo vệ Thanh Thanh.”
“Để Thanh Thanh phải làm nhiều thứ như vậy vì muội, vì Tần Dương, vì Dung gia.”
“Ca ca cũng đã nói, kiếp sau.”
"Thật ra, nếu Thanh Thanh là chị dâu của muội, thì thật tốt.”
Triệu Tố Tố nhẹ nhàng nói xong, nàng liền khóc.
Triệu Tố Tố rấm rứt khóc, rồi nàng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở cũng dần ổn định hơn.
Ta nhìn nàng trong bóng tối, nhẹ nói:
"Được rồi, ngốc quá.”
Thanh Yến năm thứ bảy, Thái hậu qua đời.
Cùng năm đó, Triệu Hoài Ngọc trở về Thượng Kinh.
Ông qua đời tại Triệu phủ vào ngày hôm sau.
"Nếu có kiếp sau, nàng nhất định phải gả cho ta.”
"Thanh Thanh, ta đi cùng nàng.”
- toàn văn hoàn