11
“Hoàng hậu, chúng ta đến rồi.”
Giọng nói của Triệu tướng quân từ ngoài xe ngựa truyền đến.
Ta vén rèm, nheo mắt nhìn đỉnh núi.
“Người không muốn tự mình leo lên đó đấy chứ?”
Ta đầy mong đợi nhìn Triệu Hoài Ngọc. Triệu Hoài Ngọc nhìn lại ta, ta tưởng huynh ấy không đồng ý, nhưng cuối cùng huynh ấy vẫn đành lòng.
Ta hồ hởi xuống xe.
“Triệu tướng quân, thành tâm bái Phật sẽ mang lại cảm giác linh nghiệm hơn. Nếu đến đó thoải mái thật không nên.”
Ta nhếch khóe miệng nhìn về phía Thục phi.
Ý tứ trong lời nói của ta rất rõ ràng, ta là con gái của một Tướng quân, cô ta xuất thân cao quý mong manh yếu đuối, sao có thể so sánh sức lực được với ta!
“Hoàng hậu nói sai rồi, Phật làm sao quan tâm người thường nghĩ gì? Chỉ là những gì Hoàng hậu yêu cầu đều không phải những thứ Phật muốn cho.”
Đông Phương Nguyệt chịu cấm túc tới tận bây giờ, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy phẫn nộ, không can tâm.
Bất cứ lúc nào Đông Phương Nguyệt mở miệng, chắc chắn sẽ có một người xuất hiện.
Ta thầm nghĩ.
Quả nhiên, Đức phi theo sát phía sau cô ta:
"Hoàng hậu muốn cầu chính là thiên hạ khoẻ mạnh thịnh vượng. Ngươi thì sẽ cầu xin cái gì? Một đứa con?”
Một câu "xin con" có thể nói là đau đớn tận cùng cho cả hai.
Ngay cả Lí Miên Tâm cũng đang mang thai, trước đó ta cũng đã sinh thêm một công chúa nhỏ.
Đông Phương Nguyệt cay đắng nói: "Ngươi cũng khác gì ta. Có gì để nói ta?”
“Hừ.”
Đức phi vuốt búi tóc, đứng bên cạnh nói: “Tám năm cũng không đẻ được một quả trứng.”
Đông Phương Nguyệt lên cơn tức giận, ta nhìn thấy cô ta như sắp động thủ, nên ta nhanh chóng nói:
“Triệu tướng quân còn ở đây, mọi người đều thôi đi.”
Đức phi đương nhiên muốn cho ta thể diện, lập tức im lặng.
Nhưng Đông Phương Nguyệt sẽ không như vậy, cô ta nói:
“Ngươi cứ yên tâm tận hưởng những thứ mình cướp được đi.”
Được rồi, ngươi đã không tử tế, đừng trách ta vô tình.
“Người xứng đáng với vị trí này là ta.”. Cô ta vẫn tiếp tục.
Ta cười nói:
“Chỉ cần ngươi biết đẻ, ta đã không là Hoàng hậu.”
"Dung Thanh Thanh!”
“Đông Phương Nguyệt, ngươi không hiểu phép tắc, ta phạt ngươi quỳ trước Phật đường một canh giờ để hối lỗi.”
"Ngươi dám!”
“Ngươi nghĩ ta dám không?” Ta cười giận dữ.
Đông Phương Nguyệt trước đó không phải đã phát điên mấy lần sao, chúng ta đi cùng thị vệ Hoàng đế ban cho, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta.
Lập tức liền có hai người tiến tới, giữ lấy Đông Phương Nguyệt và nói: “Xin thứ lỗi.”
Họ đẩy cô ta đi.
Ta quay đầu lại nói: “Mọi người, đi thôi.”
Không gian còn lại là của riêng chúng ta.
Chết tiệt, Hoàng hậu lại không có địa vị trong hậu cung. Thật mất mặt quá!
"Triệu tướng quân đang cười ta?”
“Hoàng hậu tính tình thẳng thắn, đây là chuyện tốt.” Triệu tướng quân tỉ mỉ khen ngợi.
12
Sau khi chúng ta nhận phòng thì đã là buổi tối, ta không khỏi buồn bã khi nghĩ đến việc phải ăn chay mấy ngày.
Ta thực sự nhớ đồ ăn của Hoa phi.
Nàng ấy tính tình hiền lành, ít nói, và thậm chí còn ít để lộ sự hiện diện của mình hơn cả ta. Nhưng khả năng nấu ăn của nàng ấy thực sự tuyệt vời.
Bởi vì vừa mới lên ngôi, nên Hoàng đế còn chưa bắt đầu tuyển tú. Vậy là hậu cung chỉ có năm người chúng ta.
Đông Phương Nguyệt vốn nổi tiếng tài năng ở kinh thành, nhưng cuối cùng cô ta lại thành ra như vậy, thực sự vô dụng.
Hiền phi thích sử dụng đao kiếm, Đức phi thích cờ bạc, Hoa phi hiền lành ít nói, lại giỏi nấu ăn.
Trong số bốn người ở hậu cung, ta là người duy nhất không có kỹ năng gì.
Rớt nước mắt!
Ta gọi Trúc nhi, định ra ngoài đi dạo.
Đêm đó, Hoàng đế nói với ta:
"Tình thế lần này rất nguy hiểm. Hoàng hậu hãy mang hậu cung đến chùa Hộ Quốc để tránh đi dưới danh nghĩa đi cầu bình an. Trẫm đã sai Triệu tướng quân về bảo vệ các ngươi.”
Ta nhìn hoàng đế, không nói gì.
Hoàng đế cũng nhìn ta, hắn lại nói: “Đừng lo lắng, trẫm sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt.”
"Được." Ta đồng ý và hỏi hắn, “Trận chiến này, bệ hạ nắm chắc được mấy phần?”
Hoàng đế nhìn ta thật sâu và nói: "Sáu.”
“Chúng ta không thể trì hoãn được nữa.”
“Thần thiếp biết rồi.”
“Hoàng hậu, nếu chuyện không thành, ngươi phải sống sót.”
“Bệ hạ.”
Ta quỳ xuống tại chỗ, nắm lấy bàn tay hắn đang đỡ ta đứng dậy, nói:
“Nếu chuyện không thành, thiếp sẽ không sống sót một mình.”
“Hoàng hậu!”
"Bệ hạ, thần thiếp cả đời đều trông cậy vào người. Nếu bệ hạ phạm sai lầm gì, Dung gia cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Ta không có đủ phẩm chất cúa Hoàng hậu, nhưng ta biết nếu Hoàng đế thất bại, phụ thân ta sẽ không trung thành với tân vương.
Hoàng đế cười nói: "Dung tướng quân cũng đã nói như vậy, hai người các ngươi thật sự là…"
“Dung gia là của bệ hạ!”
Diễn xuất quá tốt! Chính ta cũng suýt tin!
13
Những bông hoa quế thơm ngát trong sân chùa nở rộ rơi quanh các cột đá, lan can thành chùa cao tới bắp chân. Ta chỉ vào hoa quế rơi trên mặt đất nói:
“Trúc nhi, em đi lấy bình, nhặt một ít hoa quế thơm, sau đó đưa cho Hoa phi, bảo nàng làm một ít bánh hoa quế.”
Trúc nhi nói: “Nương nương, Hoa phi đang mang thai mà.”
Ý là ta đừng để Hoa phi phải vất vả.
Nhưng mà ta thèm đồ ăn nàng ấy làm quá đi!
Ta đành xua tay nói: “Vậy thì lấy về phơi nắng, để năm sau làm túi”.
Trúc nhi quay lại chỗ ở của mình để tìm bình.
Ta ngồi dưới gốc cây, từ từ sắp xếp lại toàn bộ những chuyện này trong đầu.
Đông Phương Thái phó đại nhân không biết kiềm chế quyền lực, bị Hoàng đế nghi kỵ.
Đông Phương Nguyệt không được phong làm Hoàng hậu vì hành vi của mình.
Nhưng Đông Phương Thái phó không cam chịu, nhiều lần dựa vào tuổi già gây sức ép lên Hoàng đế.
Điều này khiến Hoàng đế càng trở nên khó chịu với Đông Phương gia.
Vì vậy, hắn đã thu thập mọi bằng chứng cho thấy Thái phó có ý đồ nổi loạn.
Thế đấy, nam tử ngủ cạnh gối Đông Phương Nguyệt lại muốn tìm lý do hạ bệ nhạc phụ đại nhân.
Thái phó có nhiều quyền lực, nắm trong tay cả dân sự và quân sự, đó là lý do tại sao ông ta rất được kính trọng.
Ngay cả Hoàng đế cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng, mình có thể nắm được toàn bộ bọn họ.
Nhưng Thái phó phải bị loại bỏ.
Còn Đông Phương Nguyệt thì sao?
Kể từ khi Hoàng đế cho cô ta theo đến chùa Hộ Quốc, hắn đã quyết tâm bảo vệ cô ta.
Liệu sau này, Đông Phương Nguyệt có được phép ở bên cạnh hắn, như một con rối không còn chống lưng từ Đông Phương gia không?
Đó là điều không thể.
Đông Phương Nguyệt kiêu ngạo như vậy, cho dù bây giờ cô ta đã giảm bớt cuồng loạn, chống lưng của cô ta vẫn còn đó.
Phủ Thái phó đã dạy cô ta tam tòng tứ đức từ khi cô ta còn nhỏ, đồng thời thuê giáo viên dạy đàn, cờ vua, thư pháp và hội họa, và cô ta quả thực đã trở thành một nữ tử tài giỏi.
Nhưng cô ta có gia thế, lại không có chính kiến, liệu có thể kiên trì dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng được bao lâu?
Cô ta đã được định sẵn là sẽ không đi xa được.
14
Từ nhỏ, cha ta đã lấy Đông Phương Nguyệt làm tấm gương cho ta học tập.
Nhưng cha ta rất nghèo, không có tiền thuê người về dạy ta.
Vì vậy, điều duy nhất ta luyện tập chỉ là luyện viết.
Đông Phương Nguyệt mười hai tuổi đã đến tiến cung, còn ta, mười một tuổi, vẫn đang luyện thư pháp.
Đông Phương Nguyệt mười bốn tuổi kết hôn với Thái tử, còn ta, vẫn đang xem chiến lược trong phòng làm việc của cha.
Điều ta học được là làm quan cho dân, làm lợi cho thiên hạ. Đó là nghĩa vụ của một Tướng quân và cũng là lòng trung thành với Hoàng đế. Làm thế nào để thuyết phục được dân chúng, làm thế nào để trở thành một vị quan liêm khiết.
Nhưng ta là nữ tử, ta không thể làm quan trong triều, nên những thứ này thật sự không có tác dụng gì cả.
Vì vậy, ta không biết cách trở thành Hoàng hậu, ta chỉ mới học gần đây.
Hoàng đế khen ngợi sự tiến bộ của ta.
Thái hậu cũng khen ngợi ta, nói rằng ta là con chim ngu ngốc bước lên làm phượng hoàng.
Tóm lại, ta vẫn vô dụng.
Điều duy nhất có tác dụng có lẽ là thư pháp.
Chữ viết thông thường còn đẹp hơn cả chữ của Đông Phương Nguyệt, đáng tiếc người khác có tài cầm kỳ thi hoạ, còn ta lại có tài viết chữ cho Hoàng đế?
Tại sao ta lại được ưu ái đây?
Ta nghĩ đó là vì ta có một người cha trung thành.
Phụng sự từ tiền triều cho đến tận bây giờ, cha ta chưa bao giờ để một ai nói một lời nào về ông.
Khi mọi người nhắc đến ông, đều nói rằng ông là một vị quan tốt.
Cha ta không bao giờ làm khó Hoàng đế, cũng không bắt nạt người khác, cũng không tham ô.
Dù sao thì ông ấy cũng đều được mọi người kính trọng.
Được rồi, phải dựa vào năng lực của chính mình để giành được sự ưu ái từ người khác.
Còn ta trông cậy cả vào cha ta.
Ta có hơi xấu hổ một chút hahaha.
15
"Cuối cùng cũng gặp được Hoàng hậu.”
Ta hít một hơi thật sâu rồi quay người lại: “Triệu tướng quân.”
"Buổi tối trên núi luôn có sương giá, nếu mặc quá mỏng sẽ dễ bị cảm lạnh.” Triệu Hoài Ngọc nói.
Ta ngước nhìn huynh ấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Triệu tướng quân đã quan tâm.”
Tương đối khó xử.
Ta nghĩ nghĩ, không khỏi hỏi:
"Hoàng thượng lần này có nguy hiểm không?”
Triệu Hoài Ngọc đại khái không ngờ rằng ta sẽ hỏi chuyện này: "Ta còn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ không cho Hoàng hậu biết.”
"Tại sao?”
"Hoàng đế có vẻ không phải là người cho phép nữ tử tham gia chuyện tiền triều.”
Ta cười nói: “Đúng là bệ hạ không thích nữ nhân tham gia chính trị, ta cũng chỉ biết một chút rồi đoán thôi”.
"Rất nguy hiểm. Thái phó đã tiến cử rất nhiều người của mình trước tiên hoàng. Họ đều là những người tài giỏi, giữ chức vụ quyết định trong triều đình. Bệ hạ vừa lên ngôi, phải chịu nhiều hạn chế, không thể hành động hấp tấp."
"Lần này là trận chiến cuối cùng..”
Giọng nói của Triệu Hoài Ngọc rất lãnh đạm.
“Vậy Triệu tướng quân lần này không ở cùng bệ hạ, cũng không sốt ruột sao?” Ta nhướng mày.
Triệu Hoài Ngọc liếc nhìn ta cười nói: “Bảo vệ tốt Hoàng hậu cũng sẽ khiến bệ hạ an tâm.”
“Ha!”
Nếu là người thường thì thôi không nói đi, nhưng trong triều không ai không biết Đông Phương Nguyệt mới chính là chân tình của Hoàng đế, còn ta chỉ là người bị đẩy ra đứng mũi chịu sào.
Triệu Hoài Ngọc có lẽ cũng cảm thấy mình nói sai cái gì, liền ngẩng đầu bâng quơ nhìn hoa quế thơm ngát.
Ta không nói thêm gì, chỉ đứng đó.
“Hoàng hậu, bệ hạ rất quý trọng người.”
16
Ta mỉm cười quay đầu lại, còn chưa kịp nói câu nào thì đã chợt thấy lòng bàn chân ta trượt xuống.
Tại sao chùa lại cứ phải xây ở nơi cao như vậy hả? Tại sao hàng rào cũng không chắc chắn hơn?
Nếu lần này ta có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ chi tiền trùng tu chùa Hộ Quốc.
Trong quá trình rơi, ta cảm nhận được một vòng tay ấm áp.
Ta nghĩ đó chắc chắn là Triệu Hoài Ngọc rồi.
Trước khi bất tỉnh, ta đã nghĩ mình sẽ c.hết.
Khi tỉnh lại trên bãi đá ven sông, ta chợt cảm thấy, ta chuẩn là Hoàng hậu rồi, thực sự được ông trời ban phúc!!!
Triệu Hoài Ngọc bị ta coi như miếng nệm thịt, ta tát vào mặt lay Triệu Hoài Ngọc tỉnh lại, nhưng huynh ấy lại không có chút phản ứng nào. Thế là ta rụt rè đưa tay ra chạm vào chóp mũi huynh ấy.
Được rồi, vẫn còn sống.
Ta cố gắng đánh thức huynh ấy nhưng vô ích.
Nhìn xung quanh, chẳng có gì ngoài đá và gỗ.
Ta đã tốn rất nhiều công sức để giúp đỡ Triệu Hoài Ngọc.
Thực ra cũng không có gì, chỉ là kéo đi thôi.
Thanh niên này lớn lên ăn gì trong trại quân đội vậy? Sao nặng thế chứ? Nhất định khi về được, ta cũng sẽ phải thử ăn.
Kéo Triệu Hoài Ngọc đi một đoạn ngắn, lại phát hiện lưng huynh ấy đã đầy máu.
Không phải tại ta kéo lê huynh ấy chứ hả. Thật ngại quá.
Ta vội vàng để huynh ấy dưới gốc cây, cố gắng tìm xem có hang động nào gần đó không.
Thông thường trong tiểu thuyết, trong những tình tiết như thế này, nữ chính sẽ tìm được một gia đình nhân hậu cứu giúp.
Ta cởi áo choàng đã ướt, cởi bỏ quần áo của Triệu Hoài Ngọc, dùng lớp áo của mình băng nhẹ cho huynh ấy, thắt một chiếc nơ xinh đẹp (oẹ), rồi hài lòng rời đi.