Hoàng Hậu Không Phải Là Chính Phi

22

Trần Phong sẽ không bao giờ để Đông Phương Nguyệt bị thương, đó là điều chắc chắn.

Dù sao thì, Đông Phương Thái phó đối với hắn rất tốt, Đông Phương Nguyệt lại là nốt chu sa dưới ánh trăng của hắn ta.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài, xuất sắc là tốt, nhưng xuất sắc đến mấy rồi cũng chỉ là kẻ ngốc vì tình.

Đông Phương Nguyệt bị nhét chiếc khăn tay của Hoa phi vào miệng, mặt nghẹn đỏ, nước mắt long lanh.

Ta thương cảm cô ta một chút.

Chậc chậc chậc chậc.

Được rồi. Thương cảm xong rồi.

Xe ngựa sắp đến, ta ra hiệu cho Hiền phi Đức phi cùng Hoa phi đang mang thai đi trước, hai người dìu Hoa phi đang đỏ bừng mắt rời đi.

Triệu Hoài Ngọc đi về phía sau xe, quay đầu lại nhìn ta lần cuối.

Ta sốt ruột, ra hiệu cho huynh ấy nhanh nhận tiếp viện rời khỏi đây.

"Dung Thanh Thanh, mau thả Nguyệt nhi ra.” Trần Phong tức giận.

Ta thản nhiên cười nói: “Trần Phong, ngươi đã tốn bao công sức mà vẫn không thể lọt vào trái tim cô ta. Ta nhìn vẻ mặt của Nguyệt nhi này, hình như cô ấy không muốn đi cùng ngươi cho lắm đâu.”

"Ngươi im đi!”

Ta lùi ra rìa núi, tóm chặt lấy Đông Phương Nguyệt rồi quay người lại.

Giọng nói của Trần Phong đầy sợ hãi. "Dung Thanh Thanh, ngươi nói dối! Ngươi định làm gì?!”

"Trần Phong, ta đã sớm nói với ngươi, ta không phải người tốt.”

Ta ôm chặt Đông Phương Nguyệt. Ta vô cùng may mắn vì phía dưới có sông, nếu nhảy từ nơi này xuống thì khả năng rơi xuống sông rất cao.

Hoặc là c.hết. Hoặc sống.

Có thể cùng nữ tử tài hoa nhất kinh thành cũng không phải là thiệt thòi.

23

Aiz, Dung Khanh Khanh ta thì có tài cán gì?

Khi ta còn nhỏ, gia đình ta rất nghèo, nhưng người dân trong trấn đều rất thương ta.

Cha ta còn trẻ đã thi đậu Tiến sỹ, ông ấy trông thật đẹp đẽ khi đứng trong Kim Loan Điện, khoác lên người phượng hồng bào.

Ngày hôm sau lại bời vì phê bình Hầu gia mà ông bị người ta hãm hại, đánh đập, thoi thóp trở về trên xe ngựa kéo, vứt trước cửa nhà.

Mẹ ta ngất xỉu ngay lập tức, bà mất chưa đầy nửa tháng sau.


Cha ta thường nói với ta rằng, nếu kẻ ngang ngược nắm quyền, thì làm sao có hòa bình trong thiên hạ?

Ta không hiểu ông đang nói gì, chỉ biết rằng lúc đó ta chỉ được ăn hai ngày một bữa thôi.

Cha ta khi còn trẻ đã thi đậu tú tài, là một thanh niên có khí chất cao ngạo, nhưng cuối cùng lại xấu hổ trở về, giữ một chức quan huyện nhỏ.

Tiền bạc chẳng có bao nhiêu, cha ta vẫn luôn đi giúp đỡ người dân nghèo khó hơn.

Sau bao năm thăng trầm, cuối cùng một ngày, học trò của cha ta cũng đến.

Thái tử điện hạ khi đó đến thị sát, đặc biệt là đến thăm cha ta, lần đầu tiên ta nhìn thấy một người đẹp như vậy, đội vương miện đính cườm, mặc áo gấm, thậm chí giày cũng được khảm vàng.

Ông ấy còn đẹp hơn cả một vị thần.

(là Hoàng đế đã băng hà á)

Ông ấy đưa cho ta một nắm kẹo, bảo ta cầm nó đi chơi, sau đó ông ấy nói chuyện với cha ta suốt một ngày.

Buổi tối, chúng ta ăn cả một con gà quay, ngày hôm sau vào kinh, cha ta trở thành quan bát phẩm.

Tài năng của cha không cần phải nói, không biết là do Thái tử đương thời ban cho ông một khởi đầu nhỏ bé, hay là cuối cùng cuộc đời cũng đã công bằng với ông.

Suốt thăng trầm của nghiệp quan chức, cuối cùng ông cũng đã học được cách nói chuyện với người, nói chuyện với ma.

Một câu chuyện điển hình.

Cha ta chỉ biết dạy ta hiểu lẽ ​​phải và những nguyên lý chung trong cuộc đời.

Ta luôn cảm thấy ông ấy thực sự không biết cách dạy ta thành một nữ nhi quyền quý, dù sao ông ấy cũng chỉ có ta là con.

Không sao cả, ta tha thứ cho ông ấy, dù sao ta cũng chỉ có một người cha.

24

Khi ta tỉnh dậy, thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Nương nương, Hoàng hậu đã tỉnh rồi! Nương nương, nương nương, nương nương, nương nương, nương nương, nương nương đã tỉnh rồi.”

Trúc nhi đang nằm gục ở bên mép giường, tiếng ta thức dậy đã đánh thức nàng, nàng liền tỉnh lại, nhảy vọt lên như một cái lò xo.

“Im lặng đi nào!”

Ta tỏ vẻ bất lực, cái con bé này…

"Thanh Thanh, tỷ tỷ tỉnh rồi!”

Hiền phi và Đức phi từ bên ngoài đi vào, Hiền phi nói:

"Dung Thanh Thanh, tỷ thiếu muội một ân tình.”

Trong đầu đầy dấu chấm hỏi, ta quay đầu nhìn Đức phi.


Đức phi cười nói: “Là Triệu tướng quân đi tìm tỷ cùng Đông Phương Nguyệt.”

"Cám ơn muội rất nhiều, nếu như ta còn ở hậu cung, nhất định sẽ đền đáp muội ân cứu mạng này.”

Ta thản nhiên nói. Đầu ta đau quá.

"Ai muốn tỷ làm chị dâu của muội?”

Gì? Ta có nói là lấy thân báo đáp đâu.

“Hoa phi đâu?”. Ta hỏi bọn họ.

"Nàng ấy đang mang thai nên bọn muội đã để nàng về trước.”

"Rất tốt, rất tốt.”

Thái y cũng đến khám, nói tình hình của ta đã không còn đáng lo ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.

Cuối cùng ta cũng có chút thời gian rảnh, vội vàng hỏi:

“Đông Phương Nguyệt thì sao?”

Nghe xong, Đức phi hừ lạnh một tiếng:

“Còn có thể thế nào nữa? Hoàng đế ôm cô ta như thể là thiên sứ trong lòng mình, giữ chặt người ở trong cung, còn phái thị vệ canh giữ. Nghe nói hắn như phát điên luôn rồi.”

Trong giọng điệu của nàng ta có chút gì đó cay đắng. Hiền phi và ta nhìn nhau, Hiền phi bất đắc dĩ nói:

"Đại cục đã định xong. Đông Phương Thái phó đã c.hết, Đông Phương gia tất cả mọi người ngoại trừ Đông Phương Nguyệt đều sẽ bị chém đầu.”

"Chậc chậc, chậc chậc, đúng là chó thật.”

Hiền phi và Đức phi đều nhìn ta bằng ánh mắt đồng tình.

25

Hai nàng ấy ở lại với ta cho đến bữa tối. Ngay sau khi tiễn hai Phật bà này đi, một vị Phật khác lại đến.

“Tạm biệt các muội, hẹn gặp lại, vấn an bệ hạ.”

Mệt thế, có thể cho ta nghỉ ngơi chút được không.

“Hoàng hậu yêu quý của ta, nàng đứng dậy đi. Nàng không thể đứng lâu được. Vào trong ngồi đi.” Cẩu Hoàng đế đưa tay dìu, trìu mến nói với ta.

Hơ hơ hơ hơ hơ.

“Nhờ có Hoàng hậu yêu quý mà trẫm mới có thể rảnh tay giải quyết lũ phản quan. Chẳng may gần đây Hoàng hậu yêu quý của ta không được khỏe, nên ta đặc biệt mang đến cho Hoàng hậu yêu quý của ta một món đồ cống nạp từ Tây Vực, một chiếc gối huyết ngọc.”

Yêu quý yêu quý con mẹ ngươi.


"Nghe nói nó có tác dụng giúp ngủ ngon, thanh lọc, sảng khoái tinh thần.”

Hoàng đế mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ, như thể hắn không phải là người suýt mất vợ trong tay ta, sau khi hắn đã tự tay chém đầu nhạc phụ hắn.

Tất nhiên, với tư cách là Hoàng hậu, ta mỉm cười chuẩn mực, ra lệnh thị nữ đưa gối vào.

Sau đó, hắn nghỉ lại với ta.

Những ngày sau, có lẽ vì quá bận rộn với Đông Phương Nguyệt, Hoàng đế không hề đến hậu cung.

Ta chơi mạt chược với ba phi rất vui vẻ, nếu không phải ta mỗi ngày đều thua bạc thì càng vui.

Cẩu Hoàng đế mỗi ngày đều ban thưởng cho ta, chỉ là một số vật dụng không mấy quý hiếm, không đáng giá bao nhiêu tiền.

Có là được, không sao, mấy ván mạt chược này đều đánh lớn, ít nhất ta còn có cái để thua.

“Biết gì chưa? Để khiến Đông Phương Nguyệt yên tĩnh hơn, cẩu Hoàng đế đã bỏ ra rất nhiều tiền tìm bảo mẫu cho Đông Phương phủ.”

Đức phi nghe đến chuyện này, muốn phì cười, vui vẻ nói: "Chuyện đó, hình như đã tìm được rồi, nhưng mà, cũng tìm ra luôn nhóm tàn quân Đông Phương phủ cùng Trần Phong trốn thoát.”

Ta lại thua!

Ta luống cuống tay chân mà đưa tiền, tiếp tục lắng nghe câu chuyện các nàng kể.

Hiền phi cũng nói: “Cái kia, lão bà tử vốn là người quê mùa, nghe nói vừa bước vào đã bị kẹt ở ngay cửa cung.”

Hoa phi nhẹ nhàng mở bài, sau đó nàng thu hết các lá bài khác.

Ta tê liệt!

Ta biết rồi, ta thua không phải vì kỹ năng của mình, mà chắc chắn vì họ cứ kể chuyện làm ta phân tâm. Chắc chắn là vì như thế!

26

"Đông Phương Nguyệt hình như cũng đã bình phục rồi. Hôm qua Bộ Nội vụ đã có thông báo sửa chữa Vị Ương cung.” Ta nói.

Đức phi nhướng mày: "Cái gì? Thật sự vẫn tiếp tục như vậy sao?”

"Đó là điều chắc chắn, dù sao chúng ta cũng không thể so sánh với bạch nguyệt quang nốt chu sa chó mèo các thứ như cô ta." Hiền phi thản nhiên nói.

“Yêu quái vẫn còn ở đây.” Đức phi vẻ mặt không vui.

“Mẫu thân, con đã về rồi.”

Bốn người đồng thời thay đổi sắc mặt, nhìn Lý Vãn Giác cùng Lý Diên Xuân đang nắm tay nhau đi tới, miệng chúng tủm tỉm cười.

“Ngoan, chào mẹ Hiền phi, Đức phi và Hoa phi đi.”

Thằng bé bốn tuổi Lý Vãn Giác thật đáng yêu, nó hoàn toàn giống cha nó về ngoại hình, nhưng nó rất ngoan.

Lý Diên Xuân ba tuổi nói với giọng ngọng líu lô:

“Mẫu thân, hôm nay cha khen ngợi ca, không khen con.”

Lý Vãn Giác ngay lập tức nói: “Không phải, cha chỉ khen ca học tập chăm chỉ, còn cha nói rằng Diên Xuân là công chúa nhỏ yêu thích của cha.”

Bốn chúng ta cùng nhau cười lớn.

Cuộc sống rất hứa hẹn, ít nhất còn có nhiều người đồng hành cùng ta.


"À, đúng rồi, Thanh Thanh tỷ tỷ, mấy ngày trước ca ca đã nhờ người mang đến một chiếc gối mặt ngọc, nó được làm từ bông và ngải cứu, nằm rất thoải mái, muội sẽ bảo người mang đến cho tỷ.” Hiền phi nhàn nhạt nói.

"Muội vẫn là em ruột huynh ấy, loại chuyện này sẽ không xảy ra với muội đâu.”

Ta mỉm cười: “Được rồi. Trong kho của tỷ có rất nhiều thứ, muội có thể lấy sau.”

Ngày tháng trôi qua, gối huyết ngọc bị đẩy xuống đáy rương.

Chiếc gối mặt ngọc quả thực rất thoải mái.

Cảm giác gối cũng giống người.

27

Đông Phương Nguyệt đã đổi tên, từ nữ tử xinh đẹp tài hoa nhất kinh thành Đông Phương Nguyệt, thành Mạnh Thanh Viễn, cô con gái út ốm yếu của Vĩnh Quốc Hầu gia, giữ phong Thục phi, ngụ tại Vị Ương cung.

Các quan thần đề xuất tuyển tú, cẩu Hoàng đế đồng ý và yêu cầu ta đứng ra lo liệu cho đợt tuyển tú này.

Triều đình luôn rất hỗn loạn.

Cha ta được phong tước Tể tướng, đứng đầu các quan văn trong triều, đích thân chủ trì khoa khảo.

Chiến tranh ở Tây Nam lại nổ ra, nhà họ Triệu được lệnh ra chiến trường.

Hiền phi hôm nay đến hơi muộn, hai mắt nàng đỏ bừng.

“Tố Tố, muội yên tâm, ca ca muội nhất định sẽ chiến thắng.” Đức phi không khỏi an ủi nàng.

Hiền phi gượng cười nói: "Là tướng quân biên cương, bảo vệ gia tộc, bảo vệ tổ quốc, không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ là lần này bọn họ bỏ muội ở đây một mình.”

Rồi nàng dựa vào vai ta mà nức nở.

"Tố Tố, không sao, chúng ta ở bên muội.”

Đức phi và Hoa phi cũng đến gần hơn.

"Ca ca ngày mai sẽ rời đi, đã đặt mua bốn hộp cao ngựa giao tới. Ca ca bảo chúng ta mỗi người một hộp.” Hiền phi nói.

"Cảm ơn ca ca." Ta nói với một nụ cười.

"Ai là ca ca của tỷ? Là ca ca của muội mà." Hiền phi liếc ta một cái, giọng hậm hực trẻ con.

Đức phi cười nói: “Thanh Thanh có trái tim to lớn mà.”

"Đúng rồi, Miên Tâm, muội đợt này không nên ra ngoài nhiều, trong cung náo loạn cả, tháng này bụng muội cũng lớn rồi, cẩn thận một chút.”

“Muội nhớ rồi, Thanh Thanh tỷ tỷ.” Lí Miên Tâm mỉm cười ấm áp, biến vẻ đẹp của nàng thành một bức tranh dịu dàng.

"Hai người các muội cũng phải cẩn thận, Thục phi cũng trở về rồi. Đặc biệt là Đức phi, muội đừng xúc động.”

“Đã biết, đã biết, các cô nương tuổi trẻ sao có thể cùng lão bà kia giống nhau?” Hiền phi nói.

Đại nộ cũng phải cam!

Không được hồ đồ!

Nuốt cơn giận lại!

AAAAAAAAAAAA!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận