Hoàng Hậu Là Cường Giả

Lan phi căm tức nhìn
theo bóng dáng Hoàng Phủ Ngạo Thiên bế Dạ Diễm Hương từ từ ly khai khỏi
Mỵ cung của mình. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Hoàng Phủ Phong
là do nàng nhận về nuôi từ lúc 6 tháng tuổi. Nàng cũng chẳng yêu thích
gì hắn nhưng vẫn nhận hắn vì muốn cho Hoàng thượng thấy mình là là nữ
nhân thiện lượng như thế nào. Hơn nữa “mẫu bằng tử quý”, nàng chăm sóc
hai nhi tử của Hoàng thượng thì địa vị sẽ không thể nào vị đánh đổ được. Nào ai có ngờ được Hoàng thượng chẳng những không yêu thích đại hoàng
tử, để mặc hắn tự sinh tự diệt trong cung mà ngay cả nhi tử do nàng sinh cũng bị đối xử như vậy. Cũng bởi nàng cũng đã dùng dược để được một đêm ân ái với Hoàng thượng nhưng nàng nghĩ nàng là con gái của Thái sư
đương triều cũng chính là ân sư của Hoàng để, bản thân nàng lại mỹ miều
hơn người, tài năng cũng là bậc nhất sao có thể đánh đồng cùng với nữ
nhân chỉ là con của một tri huyện nhỏ nhoi, tài sắc chỉ vào bậc trung.
Thực tế chứng mình nàng nghĩ sai rồi. Hoàng thượng đối xử với nàng hoàn
toàn giống như với nữ nhân đó. Sau một lần ân ái duy nhất đó, Hoàng
thượng có đến Mỵ cung của nàng giống như là sủng hạnh nàng nhưng thật ra chỉ ngủ cạnh nàng. Nếu nàng làm ra hành động quyến rũ sẽ bị Hoàng
thượng dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn khiến cho nàng run sợ mà thành thật ngủ. Nàng không dám hắni ra chuyện này với phụ thân vì sợ cha cho rằng
nàng vô dụng mà đem nàng trừ bỏ. Đôi lúc những phi tần khác trong cung
hắni bóng hắni gió được Hoàng thượng sủng hạnh tốt đẹp thế nào, nàng
cũng chỉ dám nén uất ức, tủi thân trong lòng mà trợn mắt hắni dối rằng
nàng cũng có cảm nhận như bọn họ, thậm chí Hoàng thượng đối với nàng còn cuồng dã hơn. Bao nhiều khó chịu trong lòng nàng dồn nén lại rồi trút
giận nên Hoàng Phủ Phong. Ai bảo thằng nhóc không những không thu hút
được sự yêu thương của phụ hoàng hắn mà còn trở thành cục nợ của nàng.
Thằng nhóc này thể chất yếu đuối rất hay ốm vặt. Mỗi lần ốm đều quấy
khóc không ngừng làm Mỵ cung của nàng không thể yên tĩnh. Khi biết hắni
rồi thì suốt ngày đòi gặp nàng, xem nàng như mẫu thân của hắn. Nàng
không gặp thì hắn cứ khóc không thôi. Nàng tức giận mới đến hắni với hắn rằng mẹ hắn là một tiện nhân, một dâm phụ chứ không phải nàng, rằng
nàng chẳng yêu thương gì hắn cả thì hắn mới chịu yên ắng mà sống. Nhưng
càng nhìn hắn nàng càng thấy khó chịu. Sau khi để những hương liệu làm
vô sinh vào các cung của các phi tử khác, lại vô tình biết đến tác dụng
của cỏ Trầm Mê sao khô, nàng đã cho làm thành gối đầu của hắn với mục
đích làm hắn chết dần chết mòn mà không ai nghi ngờ nàng được. Bởi với
bên ngoài, nàng vẫn là một mẫu phi thiện lương lại chịu khó chăm sóc cho một hài tử không có mẫu thân, lại không được phụ hoàng thương yêu. Tại
Hoàng cung này cũng chỉ có nàng mới chịu gần gũi hắn, cho hắn yêu thương mặc dù nàng chỉ cho hắn cơm ăn áo mặc nhưng hắn cũng phải báo đáp nàng là điều đương nhiên. Chỉ cần hắn chết đi, các phi tử khác lại không có

nhi tử, nhi tử của nàng nghiễm nhiên trở thành người thừa kế ngai vàng
và nàng đương nhiên sẽ trở thành Thái Hậu. Cái chết của hắn chính là sự
báo đáp mà nàng cần. Hơn một năm sau, sau một trận phong hàn, thằng nhóc không gượng dậy được nữa, cứ như vậy nằm trên giường sống qua ngày bằng thuốc. Đúng là một cái ấm sắc thuốc không sai. Nghĩ cũng hắn cũng không trụ được bao lâu nữa, nàng định lợi dụng hắn một lần cuối để cho Dạ
Diễm Hương đến thăm hắn lần đầu tiên. Sau đó mỗi ngày nàng ta sẽ phải
đến Mỵ cung thăm hắn. Từ đó nàng ta sẽ phải tiếp xúc với những phi tử
khác tại đây. Nàng sẽ thiết kế để nàng ta mang một tội danh nào đó, dù
không bị giết nhưng cũng bị phế ngôi hậu. Biết đâu đó, một vị phi tần
nào đó nhân cơ hội này mà giúp nàng trừ khủ nàng ta cũng không chừng.
Thậm chí, nàng có thể làm cho nàng ta mang tội danh giết chết đại hoàng
tử. Nhưng Dạ Diễm Hương thế mà mang cái ấm sắc thuốc đó đến Phượng cung. Ngoài ý muốn của nàng hơn là Hoàng thượng cũng không nói tiếng nào. Rồi nàng thấy Dạ Diễm Hương bỏ một đống lọ sứ ra rồi hít từng lọ. Đến một
lọ thì nàng ta thẳng tắp ngã xuống. Lúc đó nàng thấy trước khi tiến đến
ôm Dạ Diễm Hương vào lòng, trên mặt Hoàng thượng lóe lên một tia lo lắng rồi rất nhanh biến mất nhưng nàng vẫn thấy được. Nàng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy đối với bất kỳ nữ nhân nào. Hoàng thượng đã động
tâm với Dạ Diễm Hương sao? Chưa hết khiếp sợ vì ý nghĩ đó thì nàng lại
nghe nữ tỳ vẫn theo bên cạnh Dạ Diễm Hương nói thứ nàng ta hít vào là
Tuyết Liên có thể cải tử hoàn sinh có thể dùng để cứu Hoàng Phủ Phong.
Hoàng Phủ Phong được cứu thì kế hoạch nhi tử của nàng lên làm Thái Tử
rồi làm Hoàng đế còn nàng thì làm Thái Hậu sẽ ra sao? Hoàng Phủ Phong ở
lại Phượng cung thì việc ám sát cũng là chuyện không thể nào. Sau lần ám sát Dạ Diễm Hương thất bại, do tổn thất quá nhiều tinh anh, gia tộc
không đồng ý cho nàng sử dụng sát thủ nữa. Tiếp theo nàng phải làm gì
đây? Phải làm sao bây giờ? Lan phi xoắn chặt khăn tay, khuôn mặt xinh
đẹp vặn vẹo, ánh mắt phẫn hận nhìn Hoàng Phủ Ngạo Thiên bế Dạ Diễm Hương dần khuất bóng mà hối hận vì đã mời bọn họ đến Mỵ cung hôm nay. Đáng lẽ vẫn là để khi Hoàng Phủ Phong vừa tắt thở thì nàng mới nên để họ đến.
Chỉ là nàng tính sai rồi thì phải chịu thôi. Nàng phải gặp phụ thân để
nói chuyện hôm nay và tính bước tiếp theo. Hoàng thượng động tâm với Dạ
Diễm Hương lại để nàng ta chăm sóc đại hoàng tử thì sẽ là mối họa lớn
cho gia tộc, phụ thân chắc chắn sẽ phải giúp nàng hạ bệ Dạ Diễm Hương
một lần nữa. Chỉ cần phụ thân và gia tộc chịu giúp nàng thì sợ gì nữ
nhân không quyền thế kia. Tin chắc như thế, nàng liền nở lại nụ cười nhã nhặn hàng ngày mà ra lệnh cung nữ bên cạnh:

-“Cho mời Thái sư đến! Bảo ta có chuyện quan trọng muốn bàn.”

Nhìn cung nữ rời đi, Lan phi cười đắc thắng như nhìn thấy ngày Dạ Diễm Hương bị đánh đổ, bị nàng hành hạ đến sống không bằng chết, thấy ngày Dạ Diễm Hương ôm thi thể Hoàng Phủ Phong mà cầu xin được ban chết...


=======Ta là phân cách tuyến vừa mơ mộng viển vông vừa biến thái==== ===

Nửa tháng qua, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm thấy vô cùng không vui. Từ sau khi
đem Hoàng Phủ Phong từ Mỵ cung đến Phượng cung, tâm trí Dạ Diễm Hương
hoàn toàn để trên người hài tử đó. Nàng đối với hài tử vô cùng tốt.
Tuyết Liên làm cho bé trông khỏe nên rất nhiều nên nàng muốn bé uống
thuốc bổ. Nàng tự tay sắc thuốc, bón thuốc cho bé uống. Bé kêu nóng nàng tự thổi rồi kiên nhẫn đút từng thìa từng thìa cho bé. Bé kêu đắng nàng
dụ dỗ một miếng thuốc một miếng đường. Nàng thế nhưng mang loại đường
thượng đẳng do người Miêu tiến cống ra để dỗ hài tử uống thuốc. Cũng
chẳng biết nàng lấy ở đâu nhưng phải biết đó là hàng quý hiếm đó. Nàng
cũng vô cùng dịu dàng mà dỗ dành bé ăn nhiều cơm một chút, nhiều thức ăn một chút. Đêm nào nàng cũng ôm bé ngủ. Có đêm, nàng sẽ kể chuyện xưa
cho bé nghe. Cũng có đêm nàng hát cho bé nghe. Nếu không phải Hoàng Phủ
Phong giống như bản thu nhỏ của hắn, hắn cũng khẳng định chỉ mới hoan ái hai lần cùng hai nữ tử mà ai trong hai nữ tử đó cũng không phải nàng
thì Hoàng Phủ Ngạo Thiên dám chắc nàng chính là mẫu thân ruột thịt của
tên nhóc đó. Nàng đối xử với hài tử tốt đến thế mà đối với phụ hoàng của hài tử thì không được một phần. Từ sau khi tỉnh lại ở Phượng cung, nàng nhìn cũng không nhìn hắn mà ngay lập tức đến bắt mạch cho hài tử. Bắt
mạch xong thì bắt đầu viết đơn thuốc, đến y viện lấy thuốc, sắc thuốc.
Cứ như vậy qua nửa tháng, nàng chỉ xoay quanh hài tử. Trước kia tiếp đón hắn, nàng luôn dùng nụ cười lạnh nhạt xa cách trên mặt, trong mắt nhưng giờ đây biểu tình đó của nàng đã không xuất hiện trong mắt hắn nữa
nhưng thay vào đó là khuôn mặt khiến hắn càng căm ghét hơn nhiều. Nàng
luôn trưng ra khuôn mặt cứng ngắc không biểu tình về phía hắn. Nàng có
thể dịu ngọt cười với hài tử nhưng khi ngoảnh mặt sang hắn thì nụ cười
hoàn toàn biến mất, hoàn toàn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cứng ngắc trên
mặt, trong mắt. Nàng không thèm giả bộ mà thể hiện rõ ràng là nàng không bằng lòng với hắn. Nửa tháng này, nàng cũng làm mọi việc vô cùng quy
chuẩn khiến hắn không bắt bẻ mà đem phạt nàng được. Hắn lại không thể
bắt nàng cười ngọt ngào với hắn như với hài tử. Hắn có thể không đến
Phượng cung nhưng hắn vẫn đến bởi hắn thích nhìn sự dịu dàng và ngọt
ngào, ôn nhu mà ấm áp của nàng khi nàng chăm sóc hài tử. Đêm nay, Hoàng
Phủ Ngạo Thiên quyết định mặc kệ cái kế hoạch hành hạ nàng cho thiên hạ
thấy nàng đang bị thất sủng, hắn muốn ngủ lại chỗ nàng, cứ xem như nàng

lấy lại được sự sủng hạnh của hắn vì nàng đã chăm sóc trưởng tử của hắn
đi. Nghe hắn nói muốn ngủ lại, Hoàng hậu của hắn quật cường nói nếu hắn
muốn ngủ lại thì phải ngủ cùng nàng và hài tử. Nhìn bộ dáng của nàng
giống như hắn bắt nàng chết nàng cũng sẽ chết nhưng nàng phải ngủ cùng
hài tử. Nàng sẽ không nhượng bộ. Chẳng hiểu sao hắn cũng không tức giận
mà đồng ý với nàng. Có lẽ hắn muốn thấy nàng ngủ chung với hài tử sẽ có
bộ dáng gì. Dù sao thì hắn cũng không có làm chuyện ấy với nàng thì ngủ
cùng với hài tử cũng chẳng sao. Nhưng đêm đó, thật ngoài ý muốn làm cho
hắn phát hiện thêm một tài năng khác của nàng. Có lẽ nhận thấy hài tử
sợ hãi hắn, nàng ôm hài tử nằm ở phía trong mà quay lưng về phía hắn.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về hài tử rồi cất giọng kể chuyện. Giọng kể của nàng
truyền cảm mà đi vào lòng người. Hết câu chuyện, hài tử lại đòi nghe
nàng hát ru. Nàng liền hát. Giọng hát của nàng trong sáng mà rất ngọt
ngào. Là giọng hát tuyệt vời nhất hắn được nghe từ trước đến giờ. Chỉ là cũng như điệu vũ dưới tán hoa đào, bài hát không phải là dành cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên hắn. Hắn bỗng thấy buồn bực lại không cam lòng. Như thể, thấy hắn chưa đủ buồn bực, nàng thế nhưng lại hôn lên trán rồi lên môi
của hài tử, mỗi nơi một cái rồi đưa kề đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn của
mình gần tai của hài tử mà thì thầm:

-“Ngủ ngon và mơ giấc mơ thật đẹp nhé, nhi tử của ta!”

Hắn bắt lấy tay nàng, gằn giọng hỏi:

-“Nàng vừa làm gì?”

Nàng đưa tay lên miệng ra hiệu cho hắn nhỏ giọng như sợ làm hài tử tỉnh giấc rồi thản nhiên vừa kéo chăn cho hài tử vừa hỏi lại:

-“Ta đã làm gì nào?”

-“Nàng vừa hôn hắn. Chuyện đó không đúng lễ nghi. Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Nàng lại liếc xéo hắn:

-“Lễ nghi gì chứ. Bé chỉ là hài tử 5 tuổi. Ta làm vậy để chúc bé ngủ ngon thôi. Hài tử này thật sự quá đáng yêu đi.”

Nàng nói xong lại đặt thêm một nụ hôn lên má hài tử. Đỉnh đầu Hoàng Phủ Ngạo Thiên như muốn bốc khói. Nàng thế nhưng ở trước mắt hắn mà hôn nam nhân khác những ba lần. Được lắm, không cho nàng chút trừng phạt nàng thì
nàng coi thường hắn phải không. Nghĩ liền làm, Hoàng Phủ Ngạo Thiên bá
đạo xoay mặt Dạ Diễm Hương lại rồi bá đạo đặt lên đôi môi mê người của

nàng một nụ hôn. Lúc đầu chỉ là muốn trừng phạt nàng nhưng sự ngọt ngào
của nàng thật sự vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Vì vậy dần dần chính
hắn cũng trầm mê vào đó, sự ôn nhu dịu dàng thay dần cho sự bá đạo. Thấy thiên hạ trong lòng sắp không thở nổi hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi
nàng. Hắn ôm nàng vào lòng rồi ghé xuống tai nàng thì thầm:

-“Nàng còn để ta thấy nàng thân cận cùng nam nhân khác, dù là hài tử, ta cũng
sẽ trừng phạt nàng. Lần sau cũng không chỉ có như vậy đâu. Giờ nàng mau
ngủ đi.”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên ôm Dạ Diễm Hương trong lòng, trên môi còn đọng dư vị ngọt ngào của nụ hôn mà thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Dạ Diễm Hương lại không được thoải mái như Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Mang
Hoàng Phủ Phong về Phượng cung, bắt mạch lại tận tay sờ thấy bé chỉ còn
da bọc xương, nàng mới biết bé đã suy yếu đến thế nào. Nàng giận Hoàng
Phủ Ngạo Thiên đã để bé tự sinh tự diệt trong chốn Hoàng cung tanh tưởi
này. Hắn có thể giận, có thể ghét mẫu thân bé nhưng bé có tội gì mà phải chịu sự ghẻ lạnh của cha ruột, lại phải chịu đựng sự đầu độc của Lan
phi rắn rết kia đến suýt chút nữa bỏ mạng oan uổng. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều yêu ghét phân minh nên không hề cho Hoàng Phủ Ngạo
Thiên bộ mặt hòa nhã. Nàng cũng thu liễm tính tình tùy ý của mình để cho hắn không có cơ hội phạt mình. Nàng muốn dùng toàn bộ thời gian để chăm sóc và tăng cường tình cảm với hài tử. Nàng muốn xóa đi bóng ma trong
lòng bé. Chỉ là tâm ý đế vương quả là khó dò. Hắn tuy rất tức giận với
biểu hiện không nhìn mặt hắn của nàng nhưng cũng không phát tác mà cứ có thời gian lại đến xem nàng cho hài tử uống thuốc hoặc cùng nàng và hài
tử dùng bữa. Nàng cũng lười phải suy đoán tâm tư của hắn. Nàng mặc kệ
hắn. Nhưng đêm nay hắn không biết ăn phải thuốc gì lại muốn ngủ lại cùng nàng, dù nàng yêu cầu ngủ cùng hải tử hắn cũng chấp nhận. Không biết
hắn lại muốn làm gì? Đầu tiên không ngó ngàng gì đến nàng, tiếp đó ra
chiều độc sủng nàng. Vừa rồi thì đối xử như thế nàng đã bị thất sủng.
Giờ hắn ngủ lại chỗ nàng là muốn chơi lại trò sủng ái nàng à?
Aii...Nhưng ngủ thì ngủ thôi, sao hắn lại chất vấn nàng khi nàng hôn hài tử chúc bé ngủ ngon. Đã thế lại còn bá đạo hôn nàng kêu là trừng phạt
nàng, lại còn yêu cầu không cho nàng thân cận với hài tử. Có phải hôm
nay hắn bị cái gì đập vào đầu nên hư não rồi không? Hừ, nàng mới không
cần. Hài tử đáng yêu như thế nàng nhất định phải hôn mà phải hôn thật
nhiều nữa kìa. Về phần trừng phạt của hắn, nàng mới không sợ. Lần này do hắn tập kích bất ngờ, nàng không kịp phòng bị mới để hắn hôn trúng, lần sau nàng mới không để hắn thành công đâu. Để cái tên đại sắc lang này
khinh bạc một lần là đủ rồi. Nàng đưa tay véo nhẹ eo của Hoàng Phủ Ngạo
Thiên một cái rồi cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên khẽ kéo khóe miệng thành một độ cong đẹp đẽ khi
thấy eo bị véo nhẹ, nàng là đang thẹn thùng sao. Thật đáng yêu! Giờ phút này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên đã vứt ra sau đầu những nghi kỵ với Dạ Diễm
Hương mà Dạ Diễm Hương cũng quên đi việc mong muốn được phá thân xử nữ
rồi thoát khỏi Hoàng cung. Phải chăng sau đêm nay, quan hệ của hai người sẽ có tiến triển mới?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận