Hoàng Hậu Lười Mặc Viên

"Chúng thần cung nghênh Thái tử, Thái tử phi!". Chu đại nhân thân mặc quan phục quỳ xuống, phía sau còn có một tôn nữ, tôn tử và vài hộ vệ.

Quang Châu rộng lớn chỉ sau kinh thành,cuộc sống cũng vô cùng tấp nập bình yên. Khi đoàn xe giá của Tô Cẩn Hạo và Huỳnh Mặc Viên vừa tới đây, toàn thể người trong phủ Khởi Minh đã ra nghênh đón.

Từ trong xe ngựa, Tô Cẩn Hạo bước ra, dáng vẻ ôn nhu trầm ổn, mị hoặc đến không ngờ, thân mặc lam y bước xuống. Khí chất cùng dung mạo của hắn khiến không ít nữ tử phận thứ nữ trong phủ Khởi Minh phải đỏ mặt, tim đập loạn xạ.

Hắn vừa bước xuống, liền vươn tay gọi nhỏ:"Viên Viên, ta đỡ!".

Dứt lời, một làn tay thon nhỏ trắng mịn đưa ra, sau đó nắm lấy tay Tô Cẩn Hạo mà mượn lực bước ra.


Huỳnh Mặc Viên thân mặc hồng y, hai mắt mông lung, dáng vẻ có chút mệt mỏi. Hẳn là nàng vừa ngủ dậy đi. Tuy vẻ đẹp của nàng không yêu mị, cũng chẳng động lòng người. Nhưng khí khái thoải mái tự nhiên, cộng với gương mặt khả ái khiến Huỳnh Mặc Viên nhiễm nhiên trở nên nhu nhược, làm dấy lên bản năng muốn che chở bao bọc của nam nhân.

Chu Dực-Chu đại nhân nổi tiếng là thanh liêm nghiêm chính, không bao giờ phân xử sai khiến lương dân nơi đây vô cùng kính trọng. Gương mặt chữ điền hằn vài nét nhăn của tuổi tác, đôi mắt đanh thép nhưng cũng uyển chuyển như nước, cơ thể lại có phần tròn tròn, điều này khiến nàng càng thêm có hảo cảm với ông, vô thức mà cười:"Chu bá bá!".

Lời này khiến Chu Dực thụ sủng nhược kinh, nhưng rất nhanh đã đổi sang bộ dạng hòa ái nhân từ. Nhưng ông vẫn rất quy củ cúi đầu:"Thái tử phi khách khí rồi!".

Nàng cười. Tô Cẩn Hạo mỉm cười, thanh âm từ tính vang lên đều đều:"Chu đại nhân, phiền ngài nghênh đón, chúng ta vào chứ!".

"Thỉnh Thái tử cùng Thái tử phi!". Ông đưa tay bộ dáng "mời".

Đương định bước vào, đằng sau lại vang lên âm thanh nhẹ nhàng của Liễu Tử Lộ:" Chu đại nhân, Hoàng hậu có nhờ ngài.....".

Tô Cẩn Hạo đáy mắt hiện lên tia chán ghét, nở nụ cười hòa ái nhìn Chu Dực, thanh âm không lạnh không nóng:"Chu đại nhân, Hoàng hậu có nhờ ngài đặc biệt "chăm sóc chu đáo" cho Liễu tiểu thư của Liễu gia đây!".

Như hiểu ra, Chu Dực cười:"Hảo, nếu Hoàng hậu đã "nhờ vả", dĩ nhiên thần không thể từ chối!".


Liễu Tử Lộ dù là tài nữ, nhưng cũng không hiểu được ánh mắt của hai đại nam nhân, đành chỉ biết mỉm cười nhún người:"Đa tạ Chu đại nhân!".

Rồi đoàn người bước vào phủ.

Tiệc thiết đãi nghênh đón Thái tử và Thái tử phi diễn ra. Tuy không hoành tráng hay có vũ cơ như yến tiệc ở hoàng cung nhưng Huỳnh Mặc Viên thích thế này hơn.

Ăn uống, nói mấy việc vặt vãnh như hỏi thăm sức khỏe xong, nàng biết được: gia quyến của Chu đại nhân không có ai là cùng huyết thống cả bởi ông không thành thân. Cạnh ông chỉ có hai nghĩa tử nghĩa nữ. Nghĩa nữ là Chu Vân, 18 tuổi, vô cùng xinh đẹp, tính cách điềm đạm trầm ổn, cầm kỳ thi họa tinh thông, lại có danh kỳ nữ tại thành Quang Châu, rất được lòng mọi người. Nghĩa tử là Chu Khôi, 16 tuổi, tính tình ương bướng nghịch ngợm, nhưng ngược lại có tinh thần thép và bộ óc thông minh, có thể ứng phó trước mọi khó khăn, văn võ song toàn, danh chấn thiên hạ.

Ông còn có một đứa cháu gái tên Lạc Thần Di, năm nay 17 tuổi, tính cách phi thường cuồng ngạo, bởi từ bé xinh đẹp nên được Lạc gia vô cùng thương yêu, nuông chiều thành hư. Hôm trước, nàng vì bị dân chúng chê là đanh đá, nên tức giận đốt nhà người đó, khiến cho nhiều người thương vong, hỏa hoạn cháy hết của cải. Bọn họ kiện lên Chu đại nhân, ông liền nhất quyết xử phạt vào tiền bồi thường của Lạc gia. Mất hơn 100 lượng, Lạc gia tức giận đẩy Lạc Thần Di cho Chu Dực, mong muốn ông dạy dỗ nàng ta.

Dưới Chủ đại nhân có một cặp song sinh hộ vệ, tên Vân Hắc và Vân Bạch. Người cũng như tên, một kẻ thì mặc hắc y, kẻ lại suốt ngày vận trên mình bộ bạch y, trông chả khác gì Hắc Bạch Vô Thường cả.


Huỳnh Mặc Viên nhìn Chu đại nhân. Ngoại trừ da dẻ ông trắng hồng ra, thì chả khác gì Bao Chửng Bao đại nhân cả. Bao đại nhân cũng không có vợ, cũng chả có con, nghĩa tử thì hình như là....có. Đã vậy nhìn Vân Hắc và Vân bạch, Huỳnh Mặc Viên lại nghĩ đến cặp đôi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường-Thử Miêu.

"Thái tử phi kia, ta muốn thi tài với người!". Một giọng nói chua ngoa vang lên lôi Huỳnh Mặc Viên ra khỏi suy nghĩ.

Nàng ngơ ngơ nhìn. Ồ, người này chính là Lạc Thần Di?

---------------------------------------------------

Vì dạo này không ai đọc truyện của Châu nữa nên Châu sẽ đăng chương ngắn hơn(bởi không có động lực, huhu), sau đó sớm kết thúc truyện. cám ơn mọi người!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận