Hoàng Hậu Lười Mặc Viên

Huỳnh Mặc Viên cau mày tỉnh dậy, đầu óc có phần mụ mị, đau đớn từ gáy truyền đến khiến nàng không khỏi rên lên một tiếng nhẹ.

"Tỉnh rồi?". Giọng nói trầm trầm của Tô Thế Dân truyền tới.

Nàng nhìn y, trong nháy mắt lửa liền bốc lên hừng hực. Chính y, chính y là kẻ khiến cho Hạo chết. Tại sao Tô Thế Dân có thể ác độc tới vậy? Tại sao lại nỡ ra tay giết chết đệ đệ mình chứ? Vì sao có thể tàn nhẫn đến thế? Vì sao?

Đôi mắt dâng một lớp sương mờ, khiến cho nàng không thể nhìn rõ được khuôn mặt có chút bất đắc khổ sở của Tô Thế Dân.

Y từ thư án đứng lên, đến trước mặt Huỳnh Mặc Viên, nâng cằm nàng lên:"Viên nhi, ở lại với ta, ta có thể cho nàng một cuộc đời sung sướng, ta sẽ phong nàng làm hậu!".

Nàng nhìn Tô Thế Dân, điềm nhiên mà lười biếng cười nhạt:"Ta tên Huỳnh Mặc Viên, không phải Viên nhi. Ta không cần làm hậu, càng không cần sống sung sướng. Tô Thế Dân, ta không cần ở với ngươi. Ta chỉ cần Hạo.!".

Y buông nàng ra, châm chọc cười:"Viên nhi, nàng chấp nhận đi. Tô Cẩn hạo đã chết rồi! Mặc dù đã trốn khỏi pháp trường, nhưng cũng là bạc phận mà rớt xuống Vạn Y cốc mà thiệt mạng. Nàng, tốt nhất nên ở cạnh ta!".

Trốn khỏi pháp trường? Rơi xuống vực?

Mắt Huỳnh Mặc Viên trợn to, nhưng tâm trạng rất nhanh ổn định. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chỉ cần Tô Cẩn Hạo chưa chết, vậy là còn hi vọng. Hơn nữa, Vạn Y cốc, nàng từng nghe Tư Lạp nói qua. Nơi đó là tiếp giáp giữa Thiên Nhạc và Phượng Song, có rất nhiều y dược, có lẽ chàng chưa chết. Huống chi, hẳn bên cạnh chàng còn có ảnh vệ, chắc chắn sẽ không sao. Nàng không được xúc động mà làm ảnh hưởng đến đại sự của chàng, chỉ nên an phận, chờ chàng tới đón nàng.

Khẽ nhắm hờ mắt, Huỳnh Mặc Viên điềm tĩnh đến tự nhiên:"Tô Thế Dân, ngươi có thể ra ngoài hay không? Ta cần nghỉ ngơi!".

"Được!". Dù có chút nghi ngại về nàng, cho rằng nàng giở trò, nhưng y vẫn ra ngoài, trong tim len lỏi thứ hi vọng mong nàng thay đổi. Y sẽ làm mọi thứ để khiến nàng quên Tô Cẩn Hạo, làm nàng yêu y.

Cánh cửa khép lại, Huỳnh Mặc Viên mở mắt ra, thở một hơi dài nhìn ra ngoài cửa sổ:"Hạo, ta đợi chàng. Nhưng cũng hãy mau trở về nhé!".

============================================================================

"Chủ tử".

"Ân, ta không sao!". Tô Cẩn Hạo nén đau trả lời.

Mấy hôm trước nhận được thánh chỉ kết tội của Tô Thế Dân, hắn tự nhủ phải hưu Huỳnh Mặc Viên để nàng không bị liên lụy, nhưng lại kìm không nổi mà cướp đi lần đầu tiên của nàng. Hắn chuốc mê nàng, giao cho Tư Lạp chăm sóc, sau đó cam chịu mà tới pháp trường. Không ngờ, khi đao vừa chém xuống, một đám người mặc hắc y xuất hiện, cùng với vài ám vệ của hắn cướp pháp trường. Bọn họ bị vệ binh đuổi tới chân vực thì bị đám hắc y kéo xuống vực.

Khi tỉnh lại, thì bên dưới cũng không tối tăm, ngược lại là khung cảnh nên thơ vô cùng đẹp. Tràn đầy thảo mộc, hoa ngát, lại có rất nhiều đom đóm nên nơi này bừng sáng đẹp đẽ.

Quay sang một tên hắc y, Tô Cẩn Hạo cau mày:"Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta?".

Hắc y kia tháo khăn bịt mặt, lộ ra gương mặt tuấn tú khôi ngô, vẻ đẹp lạnh lùng băng giá nhưng cao quý không ngờ. Khí chất không hề giống với một tên ám vệ hay sát thủ tầm thường. Y lấy từ trong ngực ra một lệnh bài bằng ngọc, giơ lên:"Ta chính là Tiêu Lăng Thần, đương thế tử của Phượng Song hoàng triều, phụng mệnh Quốc Nữ(kiểu Hoàng đế là nữ) tới Thiên Nhạc quốc hộ giá Thái Nữ(giống Thái tử, nhưng là nữ nhân) hoàng biểu tỷ trở về".

Tô Cẩn Hạo nhìn Tiêu Lăng Thần, nhíu mày:"Thái Nữ? Người đó là....".

Dường như y cũng bất ngờ về câu hỏi của hắn, nhưng cũng nhanh khôi phục:"Thái Nữ hoàng biểu tỷ chính là thê tử của người, thường được người gọi với cái tên Huỳnh Mặc Viên".

Tô Cẩn Hạo trợn mắt, có chút không tin, không, chính xác là không tin. Thì ra....nàng chính là Thái Nữ của Phượng Song hoàng triều?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui