Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Đỗ Hiểu Nguyệt mới bước vào cửa Ngự Phong Các đã được Hồng Trù chạy ra nghênh đón. Hồng Trù còn chưa kịp nói gì, hai bóng người đã đi ra từ sảnh chính, nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy chính là Lý Thiên Nhu và Trương Tuyết Mạn!

“Sao Hoàng Hậu tỷ tỷ lại mặc y phục cung nữ thế này?” Vừa thấy Hiểu Nguyệt, chưa ai mở miệng nói câu nào thì Trương Tuyết Mạn đã thốt lên ngạc nhiên. Nói xong, nàng ta tự biết mình đã lỡ lời nên ngượng nghịu cúi người thỉnh an. Còn Lý Thiên Nhu hình như chẳng bất ngờ chút nào khi thấy Hiểu Nguyệt mặc bộ y phục không được mặc đó, nàng ta cúi người thỉnh an rất tự nhiên.

Hiểu Nguyệt không trách móc sự thất lễ của Trương Tuyết Mạn mà ra hiệu miễn lễ một cách thoải mái rồi bước qua họ đi vào sảnh chính. Sau khi chủ và khách ngồi vào chỗ của mình nhấp một ngụm trà, nàng mới thong thả cười nói: “Thật cảm ơn hai vị muội muội vẫn nhớ đến bản cung.”

“Dạo trước nghe nói tỷ tỷ không được khỏe, đã dọn sang Ngự Phong Các để điều dưỡng, lẽ ra chúng muội nên tới thăm tỷ tỷ sớm hơn, không may là Hoàng Thượng ra lệnh cấm nên mãi tới hôm nay mới đến được.” Lý Thiên Nhu từ từ nói, mày mắt đầy vẻ bình tĩnh. “Mong tỷ tỷ đừng trách nhé! Gần đây sức khỏe tỷ tỷ đã khá lên nhiều chưa?”

Hiểu Nguyệt đã đoán trước được những gì Lý Thiên Nhu vừa nói. Quả thật Đàm Văn Hạo đã ra lệnh cấm, đổi chuyện nàng rời cung thành sức khỏe yếu kém cần tĩnh dưỡng, cấm tất cả các cung phi và Cáo mệnh Phu nhân trong triều đến bái kiến. Mấy việc này Đàm Văn Hạo vẫn chưa nhắc đến mà là nàng nghe Hồng Trù nói. Lúc ấy Hiểu Nguyệt rất thắc mắc, làm thế nào mà Đàm Văn Hạo lại có thể chắc chắn rằng mình sẽ quay về như thế, nếu cả đời này mình cũng không về thì liệu y có đưa ra lời giải thích “Hoàng Hậu mắc bệnh không có thuốc trị, đã mất ngày này tháng này năm này” không? Nghĩ cũng phải, đường đường là một Hoàng Hậu lại bị người ta bắt cóc không rõ tung tích, nói ra thật mất mặt Hoàng gia, chi bằng cứ nói là nàng chết rồi cho xong!

Chỉ là, người ngay thẳng không nói bóng gió, rõ ràng cô ta biết chân tướng mà lại tới đây khách sáo như vậy, có phải lại đang tính toán gì không nhỉ? “Rất cảm ơn sự lo lắng của muội muội, bản cung cũng không có vấn đề nghiêm trọng gì.” Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười, giọng điệu bình thản không hề có ý quan tâm, “Có điều vừa ra ngoài đi dạo một vòng, giờ thấy hơi mệt!”

“Tỷ tỷ thích mặc y phục cung nữ đi dạo à?” Sau mấy lần ngọ nguậy, miệng Trương Tuyết Mạn lại mở ra hỏi, hai mắt như thể được thấy thế giới mới, “Bộ quần áo này của tỷ tỷ nhìn giống y phục cung nữ nhưng lại không phải, rất đặc biệt!”

Lý Thiên Nhu nghe vậy thì định nói gì đó nhưng cuối cùng quyết định giữ im lặng. Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy nói chuyện này không hay ho gì, nhưng thấy ánh mắt đầy khát vọng của Trương Tuyết Mạn thì cười dịu dàng: “Nếu Tuyết muội muội thích, chỗ tỷ tỷ còn mấy bộ, tặng muội muội hai bộ được không?”

“Được ạ…”

“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp là một Quý phi, việc này xem như thần thiếp nhiều chuyện. Nhưng dù hôm nay có đắc tội với Hoàng Hậu, thần thiếp cũng phải nói ra.” Lý Thiên Nhu nói rất nghiêm túc, “Hoàng Hậu nương nương không tuân thủ cung quy, mặc quần áo của kẻ dưới đi lại lung tung, còn ở đây vô tư tiếp đãi thần thiếp và Tuyết phi nương nương. Đây là sự khinh miệt đối với thần thiếp và Tuyết phi nương nương!”

“Quần áo của kẻ dưới?” Hiểu Nguyệt mỉm cười, ung dung đáp, “Tuyết phi nương nương cũng đã nói, bộ quần áo này của bản cung rất đặc biệt, sao lại là quần áo của kẻ dưới được? Bản cung không tuân thủ cung quy ư, bản cung không tuân thủ chỗ nào hả? Nếu như nói bản cung mặc y phục thường ngày đi lại trong Hoàng cung là phạm vào cung quy, vậy Lý Quý phi nương nương này, có phải cô nên mặc Triều phục Quý phi của cô tới thỉnh an bản cung không hả? Nếu không, ấy chính là tội đại đại bất kính!”

Lý Thiên Nhu sầm mặt còn Hiểu Nguyệt làm như không nhìn thấy và cười như gió xuân: “Bản cung Thừa Ânhận hôm nay ăn mặc như vậy tiếp đãi hai vị muội muội là bản cung không đúng, nhưng tuyệt không có ý coi khinh ai. Hai vị muội muội tới thăm bất ngờ đúng lúc bản cung không có ở đây. Chắc hai vị muội muội đợi bản cung đã lâu lắm rồi, làm sao bản cung nhẫn tâm bắt các muội ngồi chờ thêm để đi thay quần áo chứ? Bản cung làm như vậy chỉ để thể hiện sự tiếp đón nhiệt tình của mình với hai vị muội muội đây thôi!” Nhìn đi, đến cả quần áo tôi còn không thay để kịp tiếp đãi các cô, có thể thấy địa vị của các cô quan trọng đến thế nào rồi chứ hả! Nếu các cô vẫn không hiểu và biết ơn thì quá là không biết điều rồi đó!

Trương Tuyết Mạn nghe xong thì không tỏ ý gì mấy, không bù cho Lý Thiên Nhu, sắc mặt ngày càng khó coi. Họ vốn qua đây để đàn áp nhuệ khí của nàng ta, kết quả là chưa nói được hai câu đã bị nàng ta nhạo báng một trận!

“Hoàng Hậu tỷ tỷ mặc thế này đẹp lắm!” Trương Tuyết Mạn tự động tiếp lời sau khi cười ha ha xem xét Hiểu Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, “Quần áo của Hoàng Hậu tỷ tỷ là tỷ tự may à?”

“Không phải! Bản cung không biết nữ công, bộ này là trước đây bản cung vẽ dáng rồi đưa bọn nha đầu làm cho.” Hiểu Nguyệt cũng chẳng giấu diếm, không biết thì không biết, chẳng phải điều gì mất mặt lắm! Lại nói, cô nha đầu Hồng Trù này thật tốt, hồi trước vẽ ra vài mẫu đưa cho làm nhưng nàng không chịu, nói mặc mấy thứ này không đẹp; ai ngờ mới rời Hoàng cung mấy tháng mà nàng đã may xong hết các mẫu đó!

“Thật sao!” Hai mắt Trương Tuyết Mạn sáng rực. “Tỷ tỷ có thể giúp muội muội vẽ vài bộ được không, muội muội chưa từng thấy kiểu quần áo nào độc đáo thế này!”

Hiểu Nguyệt cười thầm, mấy bộ này có gì đặc biệt chứ, chỉ là giữ lại kết cấu cơ bản của trang phục ở đây rồi kết hợp với các tính năng của trang phục hiện đại mà thành, nói cách khác, nói theo cách hiện đại chính là bộ quần áo này có ba phần tính năng không chính thống, “Tuyết muội muội thích may quần áo à?”

“Vâng, đúng thế! Từ nhỏ ta đã thích làm mấy cái này, tiếc rằng cha mẹ không cho, bắt ta học Kinh Thi Nữ huấn học!” Trương Tuyết Mạn trong lúc nhất thời cao hứng đã quên mất mình nên xưng hô thế nào.

Hiểu Nguyệt mỉm cười và dịu dàng nói: “Nếu Tuyết muội muội thích may quần áo thì để hôm nào bản cung vẽ thêm mấy mẫu đặc biệt cho cô, có điều cô phải làm một bộ tặng bản cung đấy!”

Từ đầu tới cuối tâm tính Trương Tuyết Mạn trong mắt Hiểu Nguyệt chỉ như một đứa trẻ, khó biết mấy khi nàng ta vẫn giữ được chút đơn thuần ấy! Chỉ là hình như nàng ta không có nhiều chủ kiến, gần như Lý Thiên Nhu nói gì thì nàng làm cái đó, một cô gái như vậy sống trong Hậu cung sớm muộn sẽ trở thành quân cờ cho người khác lợi dụng!

“Cám ơn Hoàng Hậu tỷ tỷ!” Trương Tuyết Mạn đương nhiên rất vui, từ khi vào cung, mặc dù không thể thường xuyên gặp cha mẹ, nhưng cuối cùng đã có thể may quần áo theo ý mình, hơn nữa Hoàng Thượng cũng rất thích nhìn mình may quần áo! “Vậy đến bao giờ ta có thể cầm mẫu?”

“Ồ… Thật ra bản cung cũng không nghiên cứu hội họa nhiều lắm, như vậy đi, để hôm nào bản cung tới tìm muội rồi cùng đến Phi Nguyệt các, Mộng Nam là một cao thủ vẽ tranh, tôi vẽ bản phác thảo, Mộng Nam tô màu chỉnh sửa rồi mới đưa cho cô để làm, được chứ?” Lợi dụng tư nguyên rộng rãi luôn là việc Hiểu Nguyệt thích làm nhất.

“Vâng!” Trương Tuyết Mạn hưng phấn ra mặt, vui tới độ không nói nổi. Bọn họ đều nói Hoàng Hậu tỷ tỷ rất khó gần, nhưng hôm nay trong mắt của Trương Tuyết Mạn, nàng tốt hơn bất kỳ ai, lại còn không tỏ vẻ ta đây là Hoàng Hậu, thật sự giống như đại tỷ tỷ vậy! Khi quay sang nhìn Lý Thiên Nhu, vẻ vui cười trên mặt Trương Tuyết Mạn nhạt mất mấy phần, chuyển thành vẻ cẩn trọng, thử hỏi, “Nhu tỷ tỷ, có muốn cùng đi không?”

Tất nhiên Hiểu Nguyệt thấy hết những biến đổi vẻ mặt rất phong phú của Trương Tuyết Mạn, nhưng nàng tỏ ra mình không biết gì, giả vờ không thấy gì hết, nhấp ngụm trà một cách rất tự nhiên. Liếc nhìn Hiểu Nguyệt xong Lý Thiên Nhu cũng tỏ vẻ thản nhiên, nhỏ nhẹ nói: “Không, thần thiếp không có hứng thú với việc này, muội muội tự đi thôi.”

Hiểu Nguyệt cười thầm, Liễu Mộng Nam với nàng ta cũng không quen nhau lắm hoặc là Liễu Mộng Nam trước nay không thèm để ý đến nàng ta. Nếu nàng ta đến Phi Nguyệt các, dù Liễu Mộng Nam không thể hiện ra mặt, chỉ e sẽ giống như khi đến Chiêu Dương cung thôi, ngồi uống trà với nhau không nói năng, bất cứ ai ngồi đó cũng sẽ cảm thấy vô nghĩa! Huống chi Lý Thiên Nhu này hẳn là rất không hài lòng với mình. Hồi trước không để ý đến mình vì khi ấy không có mối uy hiếp nào, còn giờ thì sao, chuyển từ Chiêu Dương cung tới Ngự Phượng Các, chuyện trong đó không cần nói cũng biết, có lẽ nàng ta đã coi mình là kẻ thù số một!

“Lý tỷ tỷ…”

“Thôi được rồi, đi hay không đi là sở thích của mỗi người, bản cung không thích miễn cưỡng người khác!” Trương Tuyết Mạn mới nói được vài chữ, Hiểu Nguyệt đã ngắt lời. Việc nàng ta vội vàng giải thích đã giúp Hiểu Nguyệt hiểu được Trương Tuyết Mạn này xem như đã bị Lý Thiên Nhu khống chế hai phần ba rồi.

“Bản cung mệt rồi, các muội về trước đi!” Việc của các người thì các người tự đi mà giải quyết, Hiểu Nguyệt không muốn góp gió thành bão.

Tiễn bước hai vị phi tử xong, Hiểu Nguyệt đi thẳng vào phòng trong, chưa kịp bước qua bình phong thì một câu Hoàng Thượng giá đáo đã làm nàng không thể không dừng bước. Quay ra sảnh chính đã thấy Đàm Văn Hạo mặt đen sì đi vào.

“Ai lại chọc vào chàng rồi?” Mấy thứ quỳ xuống hành lễ Hiểu Nguyệt đã tự giác miễn hết, nếu quả thực mỗi lần gặp y lại quỳ xuống thì với số lần hai hai người họ gặp nhau mỗi ngày, chỉ sợ đầu gối đã sớm không còn là của nàng nữa!

“Sau này không cho phép tới Hội Lan các một mình nữa!” Đàm Văn Hạo vừa vào tới, những cung nhân khác cũng thức thời lui hết xuống nên y rất tỏ vẻ lão Đại, nói năng không chút khách sáo, giọng điệu bực bội cho thấy y đang rất khó chịu.

“Hội Lan các trêu gì chàng à?” Hiểu Nguyệt thấy phiền lắm, hôm nay lúc đến Thái Tuyên cung đã lén chào hỏi Đàm Văn Bác, định nói rõ mọi chuyện với y, kết quả là nói rất nhiều chuyện nhưng dường như càng nói càng mù mờ.

“Ngày mai lệnh cho cung nhân chặt hết rừng hạnh ở ấy đi!” Đàm Văn Hạo tiếp tục bài phát biểu của mình, trợn mắt lên nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, “Các người thật biết chọn địa điểm, cây hạnh đầy vườn, đừng bảo ta là nàng đã muốn hồng hạnh vượt tường từ lâu rồi đấy nhé!” Mấy tiếng cuối cùng giống như nghiến răng nói ra vậy.

Muốn vượt tường thì đã vượt lâu rồi, còn đợi y bây giờ mới phát hiện ấy à? Nhưng Hiểu Nguyệt không phản bác mà lại cười tủm tỉm đi tới trước mặt y, nhìn y với vẻ khó tin, hơi nhướng mày hỏi: “Xin hỏi, Đàm Văn Hạo tiên sinh, tôi có thể cho rằng hành vi và giọng điệu này chứng tỏ ngài đang ghen không?”

“…” Sắc mặt y vẫn bình thản, không nói câu nào và ngồi xuống một bên.

“Không nói chính là Thừa Ânhận!” Hiểu Nguyệt cong mắt cười, nên biết rằng muốn làm cho con người cao quý như rồng trong biển người này ghen tuông là một việc không dễ chút nào! “Tôi và Tuyên Vũ Vương gia thật sự chỉ là bạn bè thôi!” Đã bị dạy dỗ một lần, Hiểu Nguyệt hiểu được tầm quan trọng của việc chọn lựa từ ngữ, cố ý đổi cái tên đã ra đến mồm thành Vương gia. “Tôi gặp y ở Hội Lan các rất bất ngờ, trước khi vào cung tôi vẫn chưa quen biết Vương gia mà!”

Thấy không ai trả lời, Hiểu Nguyệt đành độc thoại tiếp: “Những cây hạnh ấy trong Hội Lan các là thứ mà một vị phi tử của phụ thân chàng trước kia yêu quý nhất, hơn nữa bà ấy với… Vì vậy không thể chặt chỗ cây hạnh đó đi được, nếu không…” Nàng nuốt lại ba chữ “đại bất hiếu” xuống bụng, sửa sang một cái cớ khác, “Quan trọng nhất là tôi cũng rất thích hoa hạnh, chàng…”

“Trẫm cảm giác nàng, Thái Hậu và Ngũ đệ giấu Trẫm chuyện nào đó!” Đột nhiên Đàm Văn Hạo chuyển chủ đề, không còn mặt mũi sầm sì nhưng lại trở nên rất nghiêm túc.

Thoắt cái đã chuyển đề tài, lại còn bị y ngắt lời, vẻ mặt nghiêm túc và sự uy nghi bẩm sinh của Hoàng Đế khiến Hiểu Nguyệt hơi ngẩn ngơ, có chút thất thần. “Ha ha, chàn nghĩ nhiều rồi, sao mà có chuyện giấu chàng được chứ, chàng là vua cơ mà, chuyện trong thiên hạ ai dám giấu chàng?” Hiểu Nguyệt tỉnh lại liền vội vã cười ha ha rồi tiếp đó nói chuyện tào lao, “Tôi nghe Hồng Trù nói là Ngự Phượng Các từng được bài trí lại, trước kia tôi chưa đến đây bao giờ, không biết có dáng vẻ thế nào, tôi vào trong nhìn một cái đã nhé!” Chưa xoay người đã bị người ta nắm chặt cánh tay giữ lại.

“Nàng đang chột dạ!” Đàm Văn Hạo đưa mặt tới gần Hiểu Nguyệt, gằn từng tiếng, “Mỗi lần chột dạ, nàng đều ngó trái ngó phải, sau đó cười ha ha rồi xoay người bỏ chạy!”

Có, có thể hiện rõ thế ư? Hiểu Nguyệt không khỏi suy xét bản thân, thói quen này đến mình còn không phát hiện ra, làm thế nào mà y lại biết chứ! “Đâu chột dạ gì đâu!” Chuyện này đánh chết cũng không thể nói, không chỉ vì Đàm Văn Bác đã dặn dò mà còn vì sức khỏe Thái Hậu không tốt lắm, bà đã nuôi dưỡng cả hai người họ, cũng vì họ mà mất đi hơn nửa cái mạng, coi như đã bù đắp cho tội lỗi cả đời bà ấy rồi! “Tôi không làm chuyện xấu, chột dạ thế nào được?” Hiểu Nguyệt cũng trợn mắt nhìn lại, cánh tay cố giằng ra, “Buông tay ra, tay chàng siết chặt quá, đau lắm! Còn siết nữa sẽ phế luôn cánh tay này của tôi đấy!”

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên của Hiểu Nguyệt, Đàm Văn Hạo mới ý thức rằng tay mình dùng sức hơi quá, y thả lỏng một chút nhưng vẫn không buông tay Hiểu Nguyệt: “Tóm lại, chuyện trong Hội Lan các Trẫm sẽ tự đi điều tra rõ ràng!”

Hội Lan các là nơi cấm địa trong Hoàng cung, Thái Hậu đã ra lệnh bất luận kẻ nào cũng không được vào. Đàm Văn Hạo thì luôn bận rộn quốc sự, tất không để ý chuyện đó, chỉ cho rằng chủ nhân của Hội Lan các năm đó bất hòa với Thái Hậu nên Thái Hậu không thích nơi ấy mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn xem, Ngũ đệ bất ngờ đến đó, mà thái độ và phản ứng của Ngũ đệ mỗi lần nhắc đến Mẫu hậu luôn khiến Đàm Văn Hạo cảm thấy tất cả dường như không hề đơn giản như thế! Thậm chí phản ứng của Đỗ Hiểu Nguyệt cũng rất kỳ lạ, như thể họ đang che giấu một số chuyện mình không biết trong lòng.

“Có gì hay mà điều tra? Không phải là một cung điện bỏ đi à?” Hiểu Nguyệt ngăn cản mà không nghĩ ngợi. “Hơn nữa, Thái Hậu cũng nói đó là cấm địa, nếu thực sự chàng đi tra xét, chẳng phải là đối đầu với Thái Hậu ư? Nếu Thái Hậu biết chắc chắn sẽ tức giận đấy! Lão nhân gia bà mà tức giận thì không tốt cho sức khỏe chút nào; nếu sức khỏe không tốt thì tuổi thọ… thôi bỏ đi, nói tóm lại, nói chung là nếu chàng không thích mảnh đất Hội Lan các ấy thì sau này tôi sẽ không tới nữa!”

“Nguyệt nhi!”

“Hửm?”

“Lời lẽ của nàng hôm nay rất kỳ cục, nàng chưa bao giờ nhiều lời vì một chuyện hay một người nàng không quan tâm, nhưng hôm nay nàng lại nói rất nhiều vì một cung điện bỏ đi. Lẽ nào nàng rất để ý đến cung điện bỏ đi ấy, hay là để ý đến người nàng gặp trong đó hay là gì khác?”

Hiểu Nguyệt nghe thế thì tức đến hộc máu, y cứ phải đảo đi đảo lại vấn đề này ư? “Được rồi, giờ tôi không nói nữa, được chưa! Chàng thích làm gì thì cứ làm!” Nàng quay lưng bỏ đi, tránh việc tức quá sẽ bị nội thương!

“Giận rồi à?” Một tay y kéo nàng vào lòng, ôm nhẹ rồi lấy cằm cọ cọ lên đầu nàng.

Hiểu Nguyệt cũng thuận theo, ngả người dựa vào ngực y, khẽ thở dài: “Văn Hạo, làm người không thể quá cố chấp, nếu không rất dễ đi vào ngõ cụt! Khó lắm mới kéo đệ đệ của chàng về được, tôi không muốn chàng lại bước vào đó nữa, chàng hãy xem như chưa phát hiện điều gì, mắt nhắm mắt mở được không?”

“Trẫm không thích cảm giác bị người khác che đậy điều gì!” Y xoay mạnh người nàng lại, mặt đối mặt. “Nguyệt nhi, nhất định là nàng biết gì đó đúng không? Bí mật lớn nhất Hậu cung này ấy, nhất định nàng đã biết đúng không?”

“Bí mật lớn nhất Hậu cung?” Hiểu Nguyệt ngước mắt nhìn một cách nghi hoặc, “Hậu cung có bí mật lớn nhất gì cơ? Tôi chưa từng nghe nói! Chàng là Hoàng Đế mà còn không biết, tôi tiến cung chưa được một năm làm sao nắm được bí mật hàng đầu ấy? Thôi mà, Văn Hạo, đừng đùa tôi nữa! Hôm nay thực sự tôi mệt lắm, từ sáng sớm giờ bụng tôi đã thấy khó chịu rồi, giờ tôi muốn được nghỉ một lát! Tôi thấy chàng cũng rất mệt, phê công văn lâu lắm rồi, đúng không, chàng nằm ngủ với tôi một lát nhé?”

Ôi, ngày nay nói dối thật khó, muốn gạt người cao quý nhất này lại càng không dễ!

“Nàng khó chịu chỗ nào? Có muốn truyền Thái y tới xem một chút không?” Nghe nàng nói mình không thoải mái, Đàm Văn Hạo tạm thời đặt chuyện khác sang một bên, tay sờ lên trán nàng, quan sát thật tỉ mỉ sắc mặt của nàng, thấy hình như không có vấn đề nghiêm trọng gì mới yên tâm, rồi lại nhíu mày, “Nếu khó chịu sao còn chạy khắp nơi làm gì? Lại còn ngứa da trèo cả lên cây nữa, có phải nhàn rỗi quá thoải mái quá không hả?”

“Huynh đệ nhà chàng cũng trèo cây đấy thôi, sao chàng không đi mà quan tâm y?”

“Người ta có khinh công, nàng có không? Người ta đi đứng vững chãi, còn nàng thì đi đường bộ cũng ngã, so được với người ta à?”

Sao cứ lôi chuyện lần trước ra để dạy dỗ thế nhỉ? “Lần đó ngã là ngã từ trên cây xuống chứ không phải ngã khi đi trên đường!” Nàng lầm bầm cãi thầm trong miệng, nếu đi bộ mà cũng ngã thật thì quá ư là mất mặt!

“Đỗ Hiểu Nguyệt!”

“Có!” Nàng đáp lại theo phản xạ tự nhiên, chỉ thiếu điều không giơ tay ra hiệu!

“Xem ra hôm nay phải giáo huấn nàng thật nghiêm chỉnh mới được!” Y nói vậy xong thì kéo người nàng lại vây giữ trong vòng tay của mình, giả vờ giơ tay lên.

“Không thể phạt tôi! Vừa nãy tôi bị người ta bắt nạt, tôi còn chưa tính sổ với chàng đấy!” Hiểu Nguyệt giãy dụa phản kháng.

Đàm Văn Hạo nhướng mày: “Nàng không bắt nạt người khác là được rồi!” Chính bởi điểm này y mới mặc kệ chuyện ban nãy mấy người họ đến đây.

“Chàng thiên vị họ!” Giơ lên ngón trỏ trợn mắt chỉ khống. “Tôi… Tôi muốn xuất cung. Tôi không thèm làm một trong n bà vợ của chàng đâu! Bọn họ đến gây thị phi với tôi trước, chẳng lẽ tôi phải để cho bọn họ bắt nạt mà không được chủ động kháng…”

Mấy từ còn lại bị người ta nuốt hết vào miệng, triền miên không dứt, mút mát tỉ mỉ dịu dàng, hai chiếc lưỡi quấn quít mạnh mẽ, hô hấp lộn xộn, hết thảy mọi thứ đều khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng ngùn ngụt.

“Được không?” Dựa nhẹ lên trán, Đàm Văn Hạo chăm chú nhìn vào đôi môi bị hôn đến nỗi sưng đỏ, hô hấp dồn dập.

Nàng nhìn cặp mắt tràn đầy dục vọng ấy rồi nở nụ cười xinh đẹp: “Không được đâu, hôm nay nguyệt tín (kinh nguyệt) của tôi tới!” Nói xong nàng liền đẩy Đàm Văn Hạo còn đang sửng sốt ra và chạy đi.

Đáng chết, đây là cái đạo gì thế? Chẳng lẽ mình thật sự trở thành vị Hoàng Đế đầu tiên vì không được thỏa mãn dục vọng mà tức chết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui