Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Edit: Docke

Tất nhiên, hành vi của hắn đã không hề lo lắng mà chọc giận Bùi Lâm Phổ.

Ban đầu, Bùi Lâm Phổ cũng không có ý đồ gì với Y Nhân. Đối với ông mà nói, Y Nhân chẳng qua cũng chỉ là một con người nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, là một sự tồn tại không hề quan trọng.   

Nhưng hiện tại, ông đột nhiên cảm thấy được một sự uy hiếp lớn lao.

Đây là lần đầu tiên Bùi Nhược Trần làm trái ý ông. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn không chịu nghe lời của ông.

Cho dù ông bắt Bùi Nhược Trần phải cưới Hạ Lan Du làm vợ, Nhược Trần cũng chỉ nhẹ nhàng mà đáp một câu, “Được.”

Hôm nay, hắn dĩ nhiên ở trước mặt mọi người, vì một nữ tử như con kiến hôi kia, mà làm trái ý ông!

Bùi Lâm Phổ giơ tay lên, làm một tư thế tuyệt sát.

- – - Trước khi sự tình diễn biến đến nước ông không thể khống chế, ông đã quyết định diệt trừ Y Nhân.

Bùi Nhược Trần xem tư thế kia tất nhiên hiểu được, sắc mặt của hắn hơi biến đổi.

Sự tình đột nhiên phát triển đến một điểm tới hạn. Dịch Kiếm cũng điều toàn bộ quân đội trong rừng cây đi ra, bóng đen ngập đường.

Sau đó, một tiếng cười bừa bãi từ rất xa vang lên.

Tiếng cười hồn hậu, già nua, kiêu ngạo đến cực điểm.

Tiếng cười cấp tốc lại gần.

Tâm thần mọi người đều rúng động, không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng cười.

Không bao lâu sau, một ông lão có dáng dấp như kẻ ăn mày liền xuất hiện trên một ngọn cây trụi lủi đen khô. Y Nhân nở nụ cười, sau đó gọi một tiếng, “Vũ gia!”

Ông ấy không chết, thật tốt quá.

“Tiểu nha đầu ngươi cũng ở đây sao? Được, tốt lắm.” Người vừa tới chính là lão già kỳ quái lần trước đã bắt cóc Y Nhân. Nhìn thấy Y Nhân, đôi mắt chằn chịt những nếp nhăn cũng sáng ngời lên, “Tiểu nha đầu, chờ ta thu phục kẻ phản bội trước đã, sau đó sẽ cùng ngươi ôn chuyện.”

“Kẻ phản bội…” Y Nhân giật mình, vô ý thức mà liếc nhìn về phía Bùi Lâm Phổ.

Trong một khắc khi nghe thấy tiếng cười kia, sắc mặt Bùi Lâm Phổ liền trở nên trắng bệch một cách thần kỳ.

Bọn họ đã từng là đồng liêu.

Bọn họ đã từng đứng chung trong một chiến hào, từng vì cùng một chủ nhân mà thí mạng.

Tuy rằng chuyện này cách đây đã hơn mười năm, nhưng sao Bùi Lâm Phổ lại không nhận ra giọng của Vũ gia cho được.

“Ngươi… Ngươi còn chưa chết sao?” Sắc mặt của ông thay đổi mấy lần, càng lúc càng trở nên tái nhợt.

Thế nhưng, Thừa tướng rốt cuộc vẫn là Thừa tướng.

Sau khi vượt qua nỗi khiếp sợ ban đầu, Bùi Lâm Phổ rất nhanh chóng đã khôi phục lại như thường. Võ công của Vũ gia cao đến mức nào, hiện tại ông cũng có một đội quân cao thủ đại nội nghiêm chỉnh, há phải sợ lão sao.

“Ngươi tất nhiên cho rằng ta đã chết.” Vũ gia làm như không thấy đám thủ hạ của Bùi Lâm Phổ, hãy còn đứng trên ngọn cây, nói trong nỗi oán hận, “Năm đó, ngươi vây ta ở trong Lăng Tiêu Điện rồi phóng hỏa thiêu trụi điện phủ. Ngươi nghĩ rằng ta đã bị đốt thành tro rồi, có đúng không? Hừm, không ngờ chứ gì. Vũ gia ta chẳng những không chết, còn phát hiện được dưới nền đất Lăng Tiêu Điện có một địa đạo. Ta ở trong đó khổ tu hơn mười năm. Chấp ngươi hôm nay có thiên quân vạn mã cũng không làm gì ta được đâu. Bùi Lâm Phổ, năm đó ngươi phản bội Tức phu nhân, cũng nên lường trước đến ngày hôm nay sẽ bị nấc nghẹn chứ!”

“Báo ứng tuần hoàn, chưa bao giờ thoải mái. Bùi Lâm Phổ, ngươi nạp mạng đi!” Tiếng nói của Vũ gia chưa dứt, toàn thân đã hóa thành một con đại bàng, lao thẳng đến chỗ Bùi Lâm Phổ

Bùi Lâm Phổ vội vàng lui về phía sau hai bước. Thủ hạ của ông cũng dứt khỏi đám người của Hạ Lan Tuyết, đồng loạt trở về đứng chắn phía trước, tạo thành một hàng rào bảo vệ. Bùi Nhược Trần cũng đã buông Y Nhân ra, chạy về phía cha mình.

Động tác của Vũ gia mau lẹ cực kỳ. Động tác của những người khác tất nhiên cũng không chậm. Chuẩn bị đánh giáp la cà đến nơi, vậy mà thân thể của Vũ gia ở giữa không trung bỗng ngắt một cái, ngoài dự liệu của mọi người, quay đầu lao thẳng xuống chỗ Y Nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui