Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDITOR: DOCKE

Y Nhân là người đầu tiên nhận ra giọng nói của người nọ chính là của Hạ Lan Tuyết.

Trong lòng cô vui sướng, muốn nói nhưng đã bị điểm huyệt câm, chưa đủ bảy, tám canh giờ thì căn bản sẽ không giải được. Y Nhân chỉ có thể ú ớ kêu gọi, hoa chân múa tay vui sướng, rất là lo lắng.  

Hạ Lan Tuyết vẫn ôm chặt lấy cô, nghĩ: Người này sao lại chẳng chịu an phận thế nhỉ.

Nghiêng mặt áp gần hơn về phía Y Nhân để nhìn cho kỹ. Dưới ánh sáng thản nhiên nhàn nhạt, hình dáng mơ hồ kia dường như có chút quen thuộc, nhưng ngũ quan lại xa lạ. Hơn nữa, cách ăn mặc của người này, lại là một nam nhân.

“Ngươi bị câm điếc à?” Thấy hắn vẫn kêu ú ớ không ngừng, Hạ Lan Tuyết hơi đồng tình, hỏi một câu.

Y Nhân nghe vậy, nhất thời xúc động, cũng không động đậy nữa, không cố nói nữa, chỉ dùng hai mắt to tròn nhìn anh chằm chằm.

Hạ Lan Tuyết mỉm cười, an ủi nói: “Câm điếc cũng không sao, chỉ cần có thể nghe ta nói chuyện là được. Ta sắp chết vì ngột ngạt rồi đây.” Nói xong, Hạ Lan Tuyết lội nước, ôm Y Nhân đến vách tường. Chung quanh có một vòng bậc thang cao hơn mặt nước. Anh đặt cô lên trên đó, rồi tự mình leo lên, xoay người vẩy nước đẫm trên vạt áo.

Chưa kịp làm cho quần áo ngừng phát ra tiếng nước chảy tí tách, Hạ Lan Tuyết đã ngồi trên bậc thang. Trong bóng đêm, anh ngồi xổm trên bậc thang, hai tay ôm Y Nhân ngồi lại gần mình.

“Ngươi xem chừng, cùng lắm cũng chỉ là một gã sai vặt bình thường mà thôi. Vì sao lại bị ném xuống đây?” Hạ Lan Tuyết khoan thải hỏi han.

Y Nhân xoay người, vươn tay ra làm một động tác đẩy, ý bảo mình bị người ta đẩy rơi xuống.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy động tác của hắn lạ lẫm thích thú, cũng học theo một chút, sau đó ha hả cười: “Ngươi muốn nói, ngươi không cẩn thận, bị người khác đẩy xuống?”

Y Nhân gật đầu.

“Nhưng trên đó có khóa, làm sao dễ dàng bị rơi xuống như vậy?” Hạ Lan Tuyết lại hỏi.

Ngón tay Y Nhân dúm lên, lại làm động tác như đang mở khóa.

“Có người mở khóa sao?”

Y Nhân lại gật mạnh đầu liên tục.

Hạ Lan Tuyết không hỏi tiếp nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai Y Nhân, không đứng đắn hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi không phải đã đắc tội với tiểu cô nương của người ta, cho nên hắn mới đá ngươi xuống đây đấy chứ?”

Y Nhân còn thật thà nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó thận trọng lắc đầu: Cô cũng đâu có đắc tội gì với Liễu Sắc.

Nhưng vẻ mặt Y Nhân quá thật thà, làm cho Hạ Lan Tuyết bật cười ha hả.

“Tốt lắm, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa. Dù sao thời gian sau này, chúng ta cũng phải sống dựa vào nhau, tìm cách vui chơi giải sầu mới được.” Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa nhìn trời tự hỏi: “Ngươi cũng không nói chuyện được, vậy cũng không thể cứ nghe ta nói mãi được…”

Đã ở trong nhà tù tăm tối này suốt bảy ngày, Hạ Lan Tuyết hoàn toàn bế tắc.

Có thể anh không sợ nghiêm hình tra tấn, không sợ tin đồn, không sợ bị người đời chửi bới, thậm chí cũng chẳng sợ bị người thân phản bội… nhưng lại cực kỳ sợ hãi sự im lặng này. Suốt bảy ngày qua, ở trong địa lao đen sì sì này, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy mặt nước đen không thấy đáy, tai chỉ nghe thấy duy nhất tiếng nước chảy giọt giọt. Không biết đến ngày tháng, không biết thế giới bên ngoài thế nào… Anh tựa như đã hoàn toàn quên đi, đã hoàn toàn ở nơi biên cảnh lãnh khốc, nơi tận cùng thế giới rồi.

Cho nên, đối với một gã sai vặt tự dưng rớt xuống này, Hạ Lan Tuyết vô cùng quý trọng. Anh đã cân nhắc nên chơi đùa với hắn như thế nào.

Dù sao, cuộc sống của anh cũng chỉ còn chưa đầy nửa tháng.

Hạ Lan Tuyết đối với sinh mệnh, có một cách nhìn giống như dân cờ bạc vậy. Nếu khó tránh khỏi ván bài, anh cũng có thể rộng rãi đối đãi.

Cho nên, hiện tại ở trong mắt Y Nhân, Hạ Lan Tuyết không hề tỏ vẻ sốt ruột chút nào. Mấy ngày không gặp, chung quanh môi Hạ Lan Tuyết xuất hiện một chòm râu lởm chởm, khiến cho dung nhán quá mức xinh đẹp trước kia của anh tăng thêm nửa phần già dặn, mạnh mẽ đáng quý, cũng không thấy vẻ tang thương – - Đơn giản là ánh mắt của anh lộ ra một vẻ giảo hoạt rất trẻ con, cũng không biết đang có chủ ý nghịch ngợm gì.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, khóe miệng Hạ Lan Tuyết vểnh lên, làm như không có việc gì, nói: “Ngươi có biết bơi hay không? Như vậy đi, chúng ta thi đấu nha. Trong hồ nước này có rất nhiều đầu lâu. Chúng ta cùng nhau nhảy xuống đó. Đếm đến một trăm, ai nhặt được nhiều đầu lâu nhất, người đó có thể sai đối phương xoa gối bóp chân, chịu không?”

Nghe nói đến dưới nước toàn là đầu lâu, mặt Y Nhân đều bị dọa tái mét cả, làm sao còn dám nhảy xuống nước.

Huống chi…

Trò chơi này, có vẻ như rất nhàm chán…

“Ngươi không có hứng thú?” Hạ Lan Tuyết để sát mặt vào nhìn cô một cái, sau đó nhếch miệng cười nói: “Vậy coi như ngươi tự động bỏ quyền thi đấu, cho nên, ngươi thua. Mau mau giúp bổn vương xoa xao gối, bóp bóp chân đi!”

Anh nói với vẻ vui mừng hân hoan. Y Nhân lại hơi hơi sững sờ, nhìn anh giống như đang nhìn một đứa con nít vậy.

“Không được chống chế!” Thấy Y Nhân không hề có ý động đậy, Hạ Lan Tuyết lặp lại một lần, sau đó dựa vào bên người Y Nhân, lui mình qua đặt chân lên đùi Y Nhân.

Y Nhân không thể làm gì khác ngoài việc nhấc nắm tay lên, đấm lung tung lên đùi anh.

Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cô. Nhìn một hồi, anh thình lình nói: “Ánh mắt của ngươi, rất giống một người quen của ta.”

Y Nhân kinh ngạc quay đầu lại, trong suốt mà nhìn anh.

Hạ Lan Tuyết nghiêng người về phía trước, ngón tay nhanh như chớp, xoa lên mặt mày của Y Nhân.

Vẻ mặt khoe mẽ vừa rồi, đột nhiên lại trầm hẳn xuống. Hạ Lan Tuyết tinh tế nhìn ngắm, tinh tế vuốt ve từ chân mày cho đến mi mắt của cô.

“Thì ra trên đời này còn có người thứ hai có được ánh mắt như vậy. Tựa như nơi tận cùng của núi tuyết, chưa từng bị ô nhiễm vậy.” Hạ Lan Tuyết nói xong, rốt cuộc cũng buông tay. Vẻ mặt lại lần nữa trở nên sống động, gào to, anh không ngớt lời thúc giục: “Này này này, đừng có ngừng, tiếp tục đấm bóp đi!”

Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay đầu lại, tiếp tục đấm loạn. Hạ Lan Tuyết lấy cánh tay gối đầu, dựa vào vách tường, từ từ nhắm hai mắt lại. Bộ dáng rất hưởng thụ.

Y Nhân lúc đầu còn đấm loạn, sau chậm dần, chậm dần. Cô quay đầu lại nhìn Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết tựa hồ đã ngủ rất thoải mái, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, vẻ mặt an bình. Sống mũi thẳng tạo ra một bóng tối, phủ xuống gương mặt. Cái bóng lay động, run rẩy yếu ớt.

Y Nhân dừng động tác. Cô dịch mông lại gần Hạ Lan Tuyết, dịch đến bên cạnh anh.

Sau đó, cô vươn ngón tay, dùng đầu ngón tay bắt giữ cái bóng trên mặt anh.

Thời điểm cô đã ở rất gần, Hạ Lan Tuyết đột nhiên mở mắt ra.

Y Nhân ở cách anh rất gần. Chớp mũi của cô tựa hồ như muốn chạm vào chóp mũi của anh. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, giống hệt như nhau: từ trong mắt đối phương nhìn thấy hình bóng của chính mình.

Hạ Lan Tuyết rất chuyên chú nhìn cô.

Y Nhân cũng ngây ngốc ngơ ngác, do dự xem mình có nên lập tức văng ra, hay là ôn hòa nhã nhặn chậm rãi dời ra.

Đang lúc cô quyết định áp dụng cách thứ hai thì Hạ Lan Tuyết đột nhiên đưa tay ôm trọn lấy khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Y Nhân, nàng thật sự thích Viêm Hàn sao?”

Y Nhân ngẩn người, miệng mở ra, phí công ‘A’ một tiếng.

“Ta biết nàng đã bị điểm huyệt, cũng không nghĩ sẽ giải huyệt cho nàng.” Hạ Lan Tuyết nói tiếp: “Trên đời này làm gì có người thứ hai có được ánh mắt giống như nàng được? Ta biết, nàng chính là Y Nhân. Bất luận nàng vì sao lại rớt xuống đây, là do ai cải trang, nhưng hôm nay, hãy cứ im lặng cùng ta, có được không? – - Không cần nói sau này xem như không quen biết nữa.”

Ngày ấy, Y Nhân tuyệt tình đã làm cho Hạ Lan Tuyết vẫn còn sợ hãi.

Anh chưa bào giờ nghĩ tới, cô sẽ quả quyết rời bỏ anh như thế.

Anh không muốn lại phải nghe từ miệng cô những lời như vậy nữa. Trong bóng tối không biết đến thời gian này, anh cùng với cô, ai cũng không thể rời bỏ ai được, vậy thì tạm thời, ai cũng không muốn rời bỏ ai.

Y Nhân ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tuyết, nhìn thấy ánh mắt anh đau đớn kịch liệt cùng nỗi hoảng sợ mơ hồ. Một người vô cùng tự tin như vậy, không biết vì sao lại làm ra chuyện bịt tai trộm chuông* (dối mình không dối được người) như thế.

Bọn họ nhìn nhau hồi lâu. Y Nhân từ từ hạ mắt xuống, đang định thối lui. Cánh tay Hạ Lan Tuyết lại đột nhiên trượt xuống, ôm lấy bả vai cô, kéo cô lại gần mình.

Y Nhân ngã vào lồng ngực anh.

Lỗ tai cô dán vào tim của anh.

Bình bịch, bình bịch, âm thanh giống như vần thơ vậy. Mỗi một lần đập, đều phù hợp với nhịp tim của cô, giống như đang muốn thôi miên người ta.

Mùi hoa lan nhẹ nhàng tỏa ra trên người Hạ Lan Tuyết.

Tiếng anh hít thở.

Tiếng nước.

Y Nhân không động đậy nữa. Tay cô cũng thành thật đặt lên lồng ngực Hạ Lan Tuyết. Cô nằm dựa vào người anh. Cảm giác an bình, chỉ trong nháy mắt đã lan tỏa khắp toàn thân.

“Y Nhân, ta có thể không trốn thoát nổi kiếp này.” Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy Hạ Lan Tuyết nói như thế.

“Nếu Viêm Hàn thật sự tốt với nàng, ta sẽ cảm kích hắn. Ngủ đi.”

Đây là câu nói sau cùng trong ý thức của cô.

—————- *** —————

Sau khi tỉnh lại, bên tai vẫn là tiếng nước nhỏ giọt như trước. Y Nhân rùng mình một cái, đang chuẩn bị đứng dậy thì một tấm ngoại bào từ trên người trượt xuống. Trượt thẳng xuống bậc thang, rơi vào trong nước, từ từ nổi lên rồi lại từ từ chìm xuống.

Y Nhân quay đầu lại, nhận ra đó là áo khoác của Hạ Lan Tuyết.

Cô đứng lên, há miệng định kêu. Trong cổ họng phát ra một loạt những âm thanh rầm rầm. Huyệt đạo đã được giải trừ. Nhưng âm thanh trước sau vẫn không phát ra được. Bởi vì có một người từ phía sau che miệng cô lại.

Y Nhân giật mình, ngay sau đó lại nghe được người đó thấp giọng nói: “Vương phi, đừng lên tiếng.”

Là giọng nói của Dịch Kiếm.

Y Nhân dừng một hồi, cẩn thận mở tay Dịch Kiếm ra, quay đầu lại tìm kiếm hắn.

Dịch Kiếm làm động tác ra hiệu cho cô đừng nói, sau đó cẩn thận kéo Y Nhân, theo vách tường chậm rãi đi về một phương hướng khác.

Y Nhân lúc này mới phát hiện. Từ chỗ hai người đang đi đến truyền ra một chút ánh đèn.

Bên trên có một cánh cửa ngầm.

Cửa không đóng kín, rất nhiều người đi vào tự tin rằng trong địa lao này không có ai khác, nhưng không thể ngờ được, còn có thêm Y Nhân và Dịch Kiếm lẻn đi vào.

Bọn họ đi thẳng đến cửa. Từ bên trong, âm thanh truyền ra một cách đứt quãng.

“A Tuyết, ngươi chỉ còn vài ngày nữa thôi. Vì sao còn quật cường như vậy?” Đây là giọng nói của Lãnh Diễm.

——— —————— —————— —————— ————–

Ghi chú:

* Bịt tai trộm chuông: (Yểm nhĩ đạo chung) Tên trộm đến nhà người họ Phạm ăn trộm. Nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân. Tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán, kiếm được chút tiền. Thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi. Hắn bèn nghĩ: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?” Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình lại.

Tên trộm cho rằng mình không nghe được tiếng chuông thì người khác cũng không nghe được.

Ý nghĩa: Khi bạn làm một việc gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc của bạn làm. “Bịt tai trộm chuông” được ví với việc tự mình dối mình, dối mình nhưng lại không thể dối được người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui