Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDITOR: DOCKE

“Tất cả đứng lên đi.” Ngồi xuống xong, hắn thản nhiên nói.

Tất cả mọi người đứng lên, cúi đầu cung kính.

Bùi Nhược Trần cũng không để ý đến bọn họ, vẫn còn ngồi bên cạnh bàn, bưng lên một chén nước chè xanh, nhẹ nhấp một ngụm. 

Mọi người đứng ở một bên, ngay cả thở cũng không dám thở. Toàn bộ quán trọ đều im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Y Nhân theo bản năng, đi lên phía trước từng bước giống như muốn đi ra ngoài nhận mặt người quen, nhưng đã bị Hạ Lan Tuyết kéo lại. Cô cũng không nói gì, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Bùi Nhược Trần ở dưới lầu.

Một lát sau, trong sự im lặng ngộp thở có thể bức chết người rốt cuộc cũng vang lên một tiếng bước chân.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cũng không biết rốt cuộc vì sao lại có thể xả hơi.

Một bóng người xuất hiện ở cửa quán trọ, chậm rãi thong thả đi vào. Hắn đi rất thong thả, cũng không có vẻ hiên ngang cao ngất mà ngược lại, có một loại tư thái nhàn nhã nói không nên lời. Chỉ cảm thấy, thế giới nên vì hắn mà giảm bớt tiết tấu bình thường.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Bùi Nhược Trần, hơi khom người hành lễ, sau đó tự động ngồi xuống.

Y Nhân trợn to đôi mắt nhìn người nọ, càng cảm thấy giật mình.

Người vừa chậm chạp đi tới không phải ai khác mà chính là người mà Hạ Lan Tuyết lúc này đang tìm – Phượng Cửu.

Phượng Cửu chậm rãi ngồi đối diện Bùi Nhược Trần. Thấy trước mặt có ấm có chén cũng không khách khí, cứ thế châm một chén, ngửa đầu nhẹ uống hết một ngụm, chép chép miệng, sau đó vui vẻ nói: “Quả nhiên trà ngon, là trà Quân Sơn Tuyết đầu mùa đúng không?”

“Phượng tiên sinh quả nhiên là người tao nhã.” Bùi Nhược Trần khẽ cười, nói: “Nếu tiên sinh thấy thích, đợi lát nữa ta phái người mang mấy lạng đến chỗ tiên sinh.”

Chỉ vì trà này cực kỳ trân quý, mấy lạng cũng đáng giá cả ngàn lượng vàng.

Phượng Cửu cũng không khách khí, thản nhiên nói ‘Đa tạ” một tiếng, liền coi như đã hẹn.

Bùi Nhược Trần lúc này mới trở lại chủ đề chính, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng: “Như trong thư tiên sinh có nói, có thể chữa khỏi bệnh tình của đương kim thái hậu, lại không biết tiên sinh rốt cuộc có phương pháp kỳ diệu gì?”

“Phượng Trang bí dược, Bùi đại nhân chắc hẳn cũng từng nghe nói rồi chứ?” Phượng Cửu ra vẻ thần bí, đáp.

Phượng Trang vẫn luôn sánh vai với Lưu Viên, ở trên giang hồ nổi tiếng là thần bí sâu xa. Nói Phượng Trang có bí dược có thể trị lành bệnh cho thái hậu, Bùi Nhược Trần cũng có thể tin được.

“Chỉ có điều trước hết, còn phải nhờ Bùi Nhược Trần kể rõ bệnh trạng của thái hậu cho ta nghe một lần, ta mới có thể đúng bệnh hốt thuốc. Đến lúc đó vào cung, không đến mức cô phụ sự tiến cử của Bùi đại nhân.” Phượng Cửu lại chậm rãi yêu cầu.

Bùi Nhược Trần trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nheo mắt. Ánh mắt hơi có vẻ băng hàn. Hắn nói lảng qua chuyện khác, thản nhiên hỏi: “Nghe nói, Phượng tiên sinh vẫn luôn cống hiến cho tên phản đồ Thiên Triều, Hạ Lan Tuyết. Lần này tiên sinh tự mình đề cử, ta làm sao biết được tiên sinh có thật tình muốn cứu chữa cho thái hậu hay không?”

Vẻ mặt Phượng Cửu vẫn thong dong như trước, thản nhiên nói: “Ngươi có thể lựa chọn không tin, ta cũng không phải là không thể không cứu.”

Bùi Nhược Trần lại trầm tư một lúc, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, Phượng Cửu làm như vậy rốt cuộc là có âm mưu gì.

Ngược lại, hắn tự đề cử mình tiến cung, nếu không thể chữa khỏi bệnh cho thái hậu, dưới cơn phẫn nộ của bệ hạ có lẽ cũng khó giữ được tính mạng – - Đây thật sự là một chuyện cực kỳ mạo hiểm.

Nghĩ đến đây, thần sắc Bùi Nhược Trần dịu hẳn xuống. Hắn trả lời: “Bệnh tình của Thái hậu từ một tháng trước liền bắt đầu trở nặng. Lúc đầu chỉ là ho khan, phát sốt. Nhưng càng về sau càng không có thuốc nào chữa được, hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ Thái hậu đã có đến ba ngày chưa uống qua một ngụm nước nào, suy yếu đến mức như ngọn đèn hết dầu sắp tắt. Tiên sinh vẫn nghĩ mình có thể nắm chắc cứu được thái hậu sao?”

“Không nắm chắc.” Phượng Cửu cười cười, “Chừng nào còn chưa nhìn thấy người bệnh thì ta vẫn chưa dám nắm chắc.”

Bùi Nhược Trần giật mình, tức giận ra mặt.

“Nhưng mà, ta sẽ cố gắng hết sức.” Phượng Cửu nói tiếp.

Bùi Nhược Trần nhẫn nhịn, nét mặt lại khiêm tốn nhã nhặn như trước. Hắn chắp tay, tôn kính nói: “Nếu vậy, đêm nay xin mời tiên sinh cùng tại hạ vào cung. Cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ nữa.”

“Đêm nay không được.” Phượng Cửu chậm rãi từ chối, “Đêm nay, ta nhất định phải đi tìm thuốc dẫn.”

“Cái gì là thuốc dẫn?”

“Đây là bài thuốc gia truyền của Phượng Trang, không tiện phụng cáo.” Phượng Cửu lại ra vẻ thần bí, từ chối trả lời.

Bùi Nhược Trần tu dưỡng rất tốt, cũng không tức giận mà thản nhiên ngồi yên như trước, nhấc chén uống trả, một vẻ lạnh nhạt thâm trầm.

“Xin hỏi tiên sinh hiện giờ đang ở đâu? Ngày mai ta lại đích thân đến đón tiên sinh.” Đợi một lát sau, Bùi Nhược Trần lại cực kỳ có lễ tiết, lên tiếng mời.

“Không dám làm phiền đại nhân.” Phượng Cửu sợ hãi, ra sức từ chối.

Bùi Nhược Trần hiện tại đang là đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở Thiên Triều. Chỉ cần hắn dậm chân một cái, trên dưới vua tôi đều thất kinh.

Nếu hắn đích thân đến mời một người, người đó hoặc là phải cực kỳ tôn quý, hoặc là chẳng sống được bao lâu nữa.

Phượng Cửu cũng biết chuyện này.

Bùi Nhược Trần không trả lời thẳng, chỉ đứng dậy, mỉm cười nói một câu: “Phượng tiên sinh, ngày mai gặp.”

Giọng nói tuy khiêm tốn nhã nhặn nhưng bên trong lại có một chút ngang ngược không để cho người ta kháng cự.

Phượng Cửu nâng mắt nhìn khuôn mặt như quan ngọc của Bùi Nếu Trần trước mặt. Rõ ràng là một công tử khiêm tốn hiền lành, lại có một loại ánh mắt tinh sáng của quan trường. Đôi mắt ôn hòa kia lại khiến người ta có cảm giác không biết thâm thúy cỡ nào, u minh khó dò, nhìn không thấy đáy.

Nhưng con ngươi lại rất tinh sáng, sáng đến kỳ lạ. Giống như ở nơi sâu nhất có cái gì đó đang bùng cháy, mà ngọn lửa đó lại có màu đen.

“Phiền ngài vậy.” Phượng Cửu cũng lười từ chối, chắp tay, liền coi như đã hẹn.

Bùi Nhược Trần mỉm cười, nụ cười thỏa thuê mãn nguyên.

Ăn trên ngồi trước.

Sau đó, hắn chuyển tay áo, phất quan bào, lập tức rời đi.

Phượng Cửu đứng dậy đưa tiễn. Nhìn thấy bóng lưng Bùi Nhược Trần biến mất ở cửa quán trọ, hắn mới ngồi xuống, tiếp tục uống trà.

Dịch Kiếm đang muốn lao xuống lầu lại bị Hạ Lan Tuyết vươn tay ngăn lại. Hạ Lan Tuyết thấp giọng nói: “Bên ngoài có người giám thị.”

Bùi Nhược Trần tuy đã đi rồi nhưng vẫn để lại hai tên tử sĩ Bùi phủ canh giữ ngoài cửa, giám thị hướng đi của Phượng Cửu bất cứ lúc nào. Giờ phút này hiển nhiên không tiện ra mặt nhận người quen.

“Chờ một chút, buổi tối nói tiếp.” Hạ Lan Tuyết nói xong, lôi kéo Y Nhân cùng Dịch Kiếm lui thẳng về phòng. Phòng của bọn họ nằm ở sát đường, cửa sổ mở thẳng ra đường cái.

Hạ Lan Tuyết đẩy cửa sổ tạo một khe hở, xa xa nhìn xuống phía dưới.

Bùi Nhược Trần còn chưa có rời đi. Hắn đang đứng ở trước kiệu. Còn có một tên tử sĩ Bùi phủ đang quỳ trước mặt hắn, hình như đang cấp tốc bẩm báo cái gì đó.

Âm thanh bị ép xuống cực thấp, lại còn đứt quãng. Hạ Lan Tuyết ngưng tụ chân khí, nín thở lắng nghe, rốt cuộc cũng nghe được một chút manh mối.

“Đại nhân, công chúa lại gây rối nữa rồi.” Người đó nói.

“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng chạy đến đây thưa bẩm sao?” Âm thanh của Bùi Nhược Trần rất trầm, có chút tức giận.

Người nọ nhất thời sợ hãi, vội vàng giải thích: “Nhưng mà, công chúa về còn dẫn theo cả Hoàng hậu nương nương, còn mắng cho người được Hoàng thượng phái tới một trận. Trong cung truyền đến tin tức, lúc công chúa đưa Hoàng hậu nương nương đi đã đánh Lan phi một cái tát. Lan Phi lập tức ngã xuống đất, hình như đã bị động thai. Hiện tại đang được ngự y cứu giúp.”

Sắc mặt của Bùi Nhược Trần lúc này mới biến đổi, “Nhược Lan không có chuyện gì chứ?”

“Tiểu nhân không biết.” Người nọ khó xử trả lời.

Bùi Nhược Trần hừ lạnh một tiếng, xoay người chui vào trong kiệu. Từ trong kiệu phát ra một tiếng phân phó nặng nề: “Tiến cung!”

Bùi Nhược Lan bị Hạ Lan du tát cho một cái, động đến thai khí. Chuyện lớn như thế, Bùi Nhược Trần cũng không còn cách nào trấn tĩnh được nữa.

Mà trên lầu, Hạ Lan Tuyết sau khi nghe xong đoạn đối thoại, cũng có tâm tình khác hẳn.

Dung Tú bị Hạ Lan Du đưa vào phủ Thừa tướng, vì cái gì chứ?

Hạ Lan Du vì sao lại đánh Bùi Nhược Lan?

Dung Tú, nói thế nào thì cũng là hoàng hậu nương nương của Thiên Triều. Chẳng lẽ đường đường là một hoàng hậu lại cần đến sự bảo hộ của một công chúa đã bị gả ra ngoài rồi sao?

Hạ Lan Tuyết không nghĩ ra, cũng không có cách nào tưởng tượng nổi.

Chỉ có điều, người thông minh như anh không có khả năng không biết, tình cảnh của Dung Tú giờ phút này đang gian nan cỡ nào.

Hơn nữa, hiện giờ nàng đã rời khỏi hoàng cung.

Nàng đang ở phủ Tể tướng.

Ra vào cung điện, có lẽ rất khó. Nhưng mà ra vào phủ Tể tướng, đối với Hạ Lan Tuyết mà nói, lại nhẹ nhàng như đánh xe đi trên đường quen vậy.

Anh trầm mặc, dựa vào cửa sổ nhìn theo kiệu của Bùi Nhược Trần dần dần biến mất trong tiếng người ồn ào cuối con phố dài.

Dịch Kiếm cũng nghe được cuộc nói chuyện kia. Hắn có vẻ do dự quan sát Vương gia của mình, lại quay đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ của Y Nhân.

Chẳng lẽ Vương gia lại tính bắt cá hai tay, đong đưa hai bên? – Dịch Kiếm mặt đầy hắc tuyến.

Quả nhiên, Hạ Lan Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn Y Nhân một cái, sau đó dặn dò: “Dịch Kiếm, ngươi chăm sóc cho Y Nhân. Ta đi có chút chuyện rồi sẽ về.”

“Nhưng mà Vương gia…” Ý thức của Dịch Kiếm muốn ngăn cản anh, nhưng lời nói vừa đến bên môi nhất thời lại không biết nói gì.

Hắn chỉ là một hạ nhân, hình như không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của Vương gia, huống chi là tư tình.

Y Nhân lại có vẻ như cái gì cũng hiệu, chỉ đứng ở nơi đó, trong suốt àm nhìn anh.

Chỉ liếc mắt một cái

Ánh mắt của cô lập tức chuyển đi.

Cái hiểu cái không liếc mắt một cái.

Hạ Lan Tuyết lại cực kỳ thản nhiên. Anh mỉm cười, đi qua, vén những lọn tóc xõa trên bờ vai của Y Nhân ra sau, nhẹ giọng nói: “Ta muốn đi trước một lúc, đến xem phủ Tể Tướng.”

“Ồ.” Y Nhân nhìn trái ngó phải, chỉ là không hề nhìn anh, bộ dáng thờ ơ.

“Ta nhất định phải gặp Dung Tú một lần.” Hạ Lan Tuyết nói tiếp: “Nhưng ta đi gặp cô ta, không phải giống như nàng tưởng tượng đâu. Không phải bởi vì không buông bỏ được cái gì, mà là có một số chuyện, ta nhất định phải đi chứng thực với cô ta. Chuyện này rất quan trọng.”

“Ta đâu có nghĩ gì đâu.” Tầm mắt của Y Nhân rốt cuộc ngừng lại trên người Hạ Lan Tuyết. Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện mà anh đã quyết định, không cần phải nói với tôi.”

Hạ Lan Tuyết nghe vậy, cũng không thấy vui.

Chẳng lẽ nàng tuyệt đối không hề để ý sao?

“Dù sao thì, tôi tin anh.” Y Nhân tại rất tự nhiên bỏ thêm một câu.

Hạ Lan Tuyết giật mình, lập tức cười một tiếng: “Vậy nàng chờ ta nhé, buổi tối ta sẽ trở về.” Anh dùng đầu ngón tay búng cái mũi của cô, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ phấn chấn.

Y Nhân quay đầu đi, một lần nữa nhìn về phía con phố dài.

Mà kiệu của Bùi Nhược Trần, đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui