Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDITOR: DOCKE

“Tiểu nha đầu?” Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm đồng thời đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau.

“Đều đã là quá khứ rồi.” Thái hậu đột nhiên thoải mái cười, lặng lặng nói: “Oan oan tương báo, khi nào mới dứt được. Chỉ cần Thuần Nhi có thể yên ổn làm hoàng đế của nó, các con hãy cứ xem như chưa bao giờ nghe được những lời này đi. Đừng nhớ đừng hận, đừng sân (sân si) đừng cầu…” 

“Trong bức thư mẫu hậu đã gửi cho con có nhắc đến cây Dong Thụ kia, là có huyền cơ gì?” Hạ Lan Khâm đột nhiên nhớ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Thái hậu trả lời.

Phượng Cửu vẫn đứng hầu bên cạnh, liền bước lên. Hắn nhìn thoáng qua Thái hậu, sau đó thần sắc nghiêm túc, tuyên bố: “Thái hậu đã qua đời, hai vị điện hạ, xin hãy nén bi thương.”

Hai người đồng thời ngẩn ra. Hạ Lan Tuyết cúi đầu, lúc này mới ý thức được, bàn tay Thái hậu đang nằm trong tay mình đã dần dần lạnh lẽo.

Trong Phật đường yên tĩnh cực kỳ.

Rất lâu sau đó mới vang lên tiếng khóc âm thầm của Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Khâm lết quỳ tiến lên, ôm lấy bả vai Hạ Lan Tuyết, dùng sức ôm xiết.

“A Tuyết, ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Chân tướng sự việc như thế nào, ta nhất định sẽ điều tra cho ra!” Giọng nói của Hạ Lan Khâm cực lạnh, sống nguội.

Hạ Lan Tuyết lại trước sau vẫn nắm chặt tay Thái hậu, cúi đầu. Tiếng khóc bị nén xuống cực trầm, bả vai khẽ run.

“Vương gia, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Phượng Cửu im lặng đứng một hồi, đột nhiên biến sắc, gấp gáp nói.

Một bóng người rất nhanh xuất hiện ngoài cửa Phật đường.

“Ai!” Hạ Lan Khâm đứng bật dậy, đang muốn phóng qua chỗ bóng người đó – võ nghệ của Hạ Lan Khâm ở trong Thiên Triều là có một không hai. Nếu hắn muốn truy bắt một người, không có lý do gì không đuổi kịp.

Chỉ có điều, Hạ Lan Khâm mới vừa vọt tới cửa, đột nhiên phải dùng tay điểm trái điểm phải, ở giữa không trung lộn một vòng. Hắn từ phía trên bắn xuống dưới, sau đó phất ống tay áo. Hai phiến cửa gỗ lập tức “rầm” một tiếng đóng nhanh lại. Ngay sau đó là âm thanh của vô số mũi tên cắm phập như đóng đinh lên phiến cửa gỗ.

Bên ngoài, không biết từ khi nào, đã bị đội cung tiễn vây quanh. Bóng dáng của Hạ Lan Khâm vừa mới xuất hiện liền bị loạn tên bắn bật trở về.

Hạ Lan Tuyết cũng chẳng còn thiết bi thương, ngạc nhiên xoay người, tìm kiếm bóng dáng Hạ Lan Khâm.

“Chúng ta đã bị bao vây.” Hạ Lan Khâm trầm giọng nói: “Bệ hạ hôm nay không muốn cho chúng ta rời khỏi.”

“… Là do Phượng Cửu sơ sẩy,” Phượng Cửu hít một hơi, “Thuần Đế tất nhiên đã tin rằng ta có thể cứu Thái hậu tỉnh lại, cũng biết hai vị điện hạ chắc chắn sẽ biết chân tướng, cho nên, tiên hạ thủ vi cường.”

“Mẫu hậu kêu chúng ta đừng sân đừng hận, lại nào biết đâu rằng, hiện giờ là hắn muốn diệt sạch.” Nước mắt trên mặt của Hạ Lan Tuyết còn chưa khô cạn, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh.

“Nơi này còn có đường lui không?” Hạ Lan Khâm không hổ là thống soái ba quân. Cho dù đã trải qua đau thương vì tang mẫu thân, huynh trưởng phản bội mà vẫn có thể đúng lúc thận trọng thời cuộc, tìm kiếm cơ hội thoát thân.

“Hẳn là không có.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu trả lời, “Phật đường này là nơi mà lúc mẫu hậu xuất gia đã đặc biệt sai người thi công. Với tính cách của mẫu hậu, làm sao lại có thể thiết kế đường hầm chứ?”

“Nói như vậy, chỉ có thể cứng rắn lao ra.” Trên vầng trán của Hạ Lan Khâm hiện lên hào khí lồng lộng. Hắn bật người đứng dậy, khẳng khái nói: “Chẳng lẽ ta đường đường là đại tướng quân, thiên quân vạn mã cũng không để vào mắt, lại đi sợ hạng người đạo chích như bọn này sao!”

“Chỉ sợ rằng bên ngoài đều không phải là hạng người đạo chích, mà là Ngự Lâm Quân tinh nhuệ nhất của Thiên Triều.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở.

“Điều động Ngự Lâm Quân? Dựa vào cái gì?” Hạ Lan Khâm căm giận nói: “Chẳng lẽ hắn dám định ta tội phản quốc sao?”

Đang nói, bên ngoài đột nhiên một âm thanh rền rĩ vang lên: “Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết bắt cóc Thái hậu, ý đồ tạo phản. Hiện tại Thái hậu đã bị hai tên nghịch tử đó bức cho tức chết. Mọi người tinh trung đền nợ nước, đồng lòng hợp lực, thảo phạt phản nghịch. Bệ hạ chắc chắn sẽ luận công ban thưởng. Hiện tại, phải bao vây nghiêm mật căn phòng này, ngay cả một còn ruồi bọ cũng không được phóng xuất!”

Giọng điệu đanh thép, không chần chờ chút nào, đúng là giọng nói của – Bùi Nhược Trần.

“Nhị ca, huynh cũng là tên phản quốc rồi.” Hạ Lan Tuyết cười khổ.

Hạ Lan Khâm vốn đang hết sức ngạc nhiên, sau đó, cũng dở khóc dở cười.

Nhớ lại, Hạ Lan Thuần cũng kiêng kị hắn đã lâu. Nhưng lúc trước vẫn cứ tưởng là do huynh đệ tình thâm cho nên phá lệ tin cậy. Bây giờ, Hạ Lan Thuần nhất định cũng đã biết chân tướng, hắn không thể nào tin cậy vào ‘Linh hồn của quân đội Thiên Triều’ này nữa, mượn cơ hội một lưới bắt hết, là biện pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời) nhất.

“Bệ hạ quả nhiên tuyệt tình.” Hạ Lan Khâm đột nhiên tràn đầy cảm xúc, “Hắn cũng không vội vã sát hại Thái hậu mà chỉ làm cho mẫu hậu lâm trọng bệnh để dẫn dụ cả ta và đệ đều quay về. Thật ra, bất luận là hôm nay Phượng Cửu tiên sinh có cứu được Thái hậu tỉnh lại hay không, hắn cũng đã không tính thả chúng ta đi. Nếu không như thế, hắn cần gì phải làm ra chuyện hạ cổ trùng Thái hậu phiền phức như vậy? Trực tiếp chế tạo một biến cố, làm cho Thái hậu qua đời bất ngờ, chẳng phải có thể ăn ngon ngủ yên rồi sao?”

“Đáng tiếc, chúng ta biết được thì đã quá muộn.” Hạ Lan Tuyết nhìn ngó chung quanh, lại lần nữa tập trung ánh mắt lên người Thái hậu. “Chúng ta dù có chết cũng không sao cả. Nhưng chỉ tội, để thi thể của mẫu hậu ở trong này, không biết Hạ Lan Thuần có thể hỏa táng bà yên ổn được không. Mẫu hậu đã qua đời, chúng ta vẫn không thể để bà bớt lo. Ở dưới cửu tuyền, bà cũng không thể an bình.”

“Ta đã hứa với mẫu hậu, sẽ chăm sóc cho đệ đệ. Đệ cứ yên tâm đi.” Hạ Lan Khâm nhíu mày, vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Trên đời này, người có thể vây khốn ta còn chưa có chào đời đâu. Cho dù là Ngự Lâm Quân, có năng lực làm khó dễ ta sao?”

Hạ Lan Tuyết cười cười, vẻ mặt thong dong: “Đệ tất nhiên rất yên tâm, lâu lắm rồi không được cùng nhị ca kề vai tác chiến. Mấy năm nay sôi nổi hỗn loạn, huynh đệ chúng ta cũng đã lạnh nhạt xa cách rất nhiều. Bây giờ có cơ hội này, đệ muốn tìm cũng tìm không thấy.”

Phượng Cửu bên cạnh cũng không hề sợ hãi, nhỏ nhẹ nói: “Tại hạ không biết võ công, sẽ không chạy ra ngoài liều mạng. Hai vị điện hạ nếu có thể sống sót thoát ra ngoài, nhớ rõ ngày lễ ngày tết, đến trước nấm mồ của ta đốt chút giấy tiền vàng bạc. Linh hồn tại hạ có biết, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, phù hộ điện hạ.”

Hạ Lan Tuyết ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra nơi này còn có một Phượng Cửu tiên sinh hoàn toàn không biết võ công.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Lan Khâm cũng gãi gãi đầu. Bọn hắn không thể bỏ mặc Phượng Cửu không lo. Nhưng tay phải của Hạ Lan Tuyết đã bị thương, tay trái cầm kiếm, vất vả lắm mới có thể tự bảo vệ mình, mà e rằng Hạ Lan Khâm còn phải phân tâm chiếu cố đến Hạ lan Tuyết nữa. Đến lúc đó, đao kiếm không có mắt, thật sự không thể bận tâm đến sự an toàn của Phượng Cửu.

“Khụ khụ, nếu không, hai vị điện hạ cứ cùng ta ngồi lại bên cạnh thi thể Thái hậu, đừng nóng vội lao ra?” Phượng Cửu nói xong, không chút hoan gmang đã ngồi xuống bên bàn thờ Phật. Thần sắc bình yên, giống như binh sĩ đang bao vây dày đặc ngoài phòng, căn bản là không hề tồn tại vậy.

Hạ Lan Khâm nhìn ra bên ngoài, cũng cười cười: “Phượng Cửu tiên sinh nếu đã muốn chúng ta cùng ngồi, vậy thì chúng ta cứ ngồi xuống vậy.”

Nói xong, Hạ Lan Khâm nâng vạt áo, đại đao kim mã ngồi xuống đối diện Phượng Cửu.

Hạ Lan Tuyết ngồi bên giường Thái hậu, nhẹ nhàng cầm tay của Thái hậu.

“Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Khâm, Phượng Cửu, ba người các ngươi nếu giờ phút này chịu đi ra khoanh tay chịu trói, bệ hạ nhân từ, chắc chắn sẽ cho các ngươi được chết toàn thây. Nếu không, đến lúc đó vạn tên đồng loạt bắn phá, nếu làm thương hại đến di thể của Thái hậu, vậy thì không tốt cho lắm đâu.” Ngoài cửa, giọng nói của Bùi Nhược Trần lại vang lên, to rõ lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào.

Giống như một ống loa chuẩn xác.

Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lúc trước nghe người ta nói, Nhược Trần đã thay đổi, ít nhiều gì ta cũng có điểm không tin. Hiện giờ xem ra, thật sự đã thay đổi rồi.”

Chỉ có điều, tối hôm qua trên con phố dài, Bùi Nhược Trần quả thật đã cảnh cáo anh. Bùi Nhược Trần của tối hôm qua, lịch sự tao nhã như vậy, dịu dàng như vậy, bộ dáng hiền từ hệt như trước kia.

“Con người chung quy đều phải thay đổi, thân bất do kỷ cũng thế, hoàn toàn tự ngộ cũng thế – - A Tuyết kỳ thật cũng đã thay đổi không ít, còn bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều.” Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Lan Khâm hiện lên một nụ cười hoài niệm. “Đệ trước đây, chính là một người rất bốc đồng, rất dễ xúc động, cũng quá dễ dàng hy sinh vì người khác. Hiện giờ, đại khái không bao giờ nữa, phải không.”

“Ngã nhiều đau nhiều, luôn biết cách đứng dậy.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên đáp một câu. Thần sắc hơi hơi ảm đạm, nhẹ giọng tự nói: “Bây giờ ta chỉ hy vọng, không có đem Y Nhân nhờ lầm người.”

Lúc gần đi, anh đã nhờ Bùi Nhược Trần hỗ trợ chăm sóc cho Y Nhân. Nhưng hiện giờ, Bùi Nhược Trần đã không còn là người đáng được tín nhiệm như lần phó thác đầu tiên nữa.

Bọn hắn không nói gì thêm, chỉ ngồi cùng nhau, đều tự mình suy nghĩ, tự theo đuổi tâm tư của mình. Thật sự đã ném nỗi hung hiểm bên ngoài lên đến chín tầng mây.

Người bên ngoài hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa. Bùi Nhược Trần lại cảnh cáo một phen. Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, hắn quyết đoán lui về phía sau từng bước, lệnh cho binh lính mang theo cung tiễn tiến lên. Sau đó, cánh tay Bùi Nhược Trần nặng nề chém xuống. Tiếng tên bắn gào thét, đông như châu chấu, bay vọt đến hướng Phật đường.

Phật đường vốn được kiến tạo thô kệch, làm sao có thể chống nổi tên nỏ liên phát trên chiến trường. Vách tường lắc lắc khe khẽ, phe phẩy, cũng có một đám tên đâm xuyên qua cửa sổ bắn vào.

Hạ Lan Khâm cũng không quay đầu lại, ống tay áo phất huy, đem tất cả mũi tên trước mặt thu vào trong tay áo.

Tay phải của Hạ Lan Tuyết vô lực, chỉ có thể dùng tay trái huy trường kiếm, cũng ngăn chặn được đám tên trước mặt.

Phượng Cửu vẫn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ cũ, ý thái nhàn nhã, gần như hưng trí mà nhìn Hạ Lan Khâm ở đối diện biểu diễn màn thu tên. Vẻ mặt làm như đang xem xiếc ở đầu đường, chỉ còn thiếu mỗi vỗ tay, hô to tán thưởng “Hay”.

Hạ Lan Khâm tất nhiên đã nhìn thấy bộ dáng của Phượng Cửu. Hắn mỉm cười, đối với Phượng Tiên sinh nghe danh đã lâu giờ mới được gặp này, nhất thời nảy sinh vài phần hảo cảm.

Ba đợt tên đã bắn xong, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào như trước. Bùi Nhược Trần kiêng kị võ công cùng uy tín của Hạ Lan Khâm, không dám thật sự xông vào. Uy tín của Hạ Lan Khâm ở Thiên Triều thật sự rất cao. Nếu Ngự Lâm Quân thật sự được nhìn thấy người thật, có thể lâm thời phản chiến hay không, hắn cũng không dám nắm chắc.

“Đổi thành tên lửa!” Nghĩ nghĩ một lát, Bùi Nhược Trần nhíu nhíu mày, quả quyết ra lệnh.

Mọi người nghe lệnh.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mũi tên đều được tẩm dầu, châm lửa. Sau đó, đồng loạt nhắm thẳng về phía gian Phật đường nho nhỏ, bị cô lập ở một góc trong cung.

Bùi Nhược Trần ngẩng đầu nhìn trời, sau dó cuối cùng nhìn thoáng qua gian Phật đường kia: Gian phòng thấp bé, ở trongcung điện nguy nga này vốn đã không thích hợp.

Hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, dừng một chút, sau đó, nặng nề phất xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui