Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDITOR: DOCKE

Hạ Lan Tuyết đứng ở mũi tàu, quay đầu lại nhìn chiếc thuyền hoa càng lúc càng xa, chẳng những không có cảm giác giải thoát mà ngược lại còn có một loại nghi hoặc nhợt nhạt: Viêm Hàn không giống là một kẻ dễ đối phó như vậy. Cứ như vậy mà thả cho anh đi, không phải rất kỳ quái sao. 

Vừa nghĩ, Hạ Lan Tuyết vừa buông Dung Tú ra, xoay người nhìn nàng.

Chỉ thấy ánh mắt Dung Tú ngây dại, mặt không cảm xúc. Mới nhìn đã biết đã bị lạc mất bản tính.

Hạ Lan Tuyết tạm thời tra không ra, không chút manh mối nhưng trong lòng vẫn cứ nghi hoặc. Đành phải chờ đến khi gặp được Phượng Cửu mới có thể chứng thực. Vừa nghĩ đến Phượng Cửu liền nhìn thấy Phượng Cửu ngồi trên một chiếc thuyền con được thả trôi tự do trên hồ Lâm Ba, thả cần câu tự tiêu khiển.

Hồ Lâm Ba rất lớn, bên phía thuyền hoa thì nước sôi lửa bỏng, bên này lại là một mảnh yên tĩnh phẳng lặng. Phượng Cửu đội nón rơm, nhàn tản ngồi trên boong. Phía sau hắn có một cô gái mặc quần áo ngư phụ (ngư dân là phụ nữ), đang ngồi xếp bằng trong khoang thuyền. Trước mặt cô có một mâm nhỏ, trên mâm bày mấy đĩa thức ăn. Cô đang ngồi ở bên cạnh, ăn uống say sưa vui thích.

Nghe thấy tiếng nước, Phượng Cửu nhấc cần câu lên, nói nhỏ một tiếng: “Rốt cuộc cũng mắc câu rồi.”

Cuối cần câu, một con cá đuôi bạc lớn anh ánh trong bóng chiều.

Du khách ở bờ hồ đã giải tán cả, chỉ còn lại con đường đèn lồng trống trải, chiếu xuống mặt nước tỏa sáng lấp lánh. Cô gái đứng dậy, vừa đưa tay ra bắt cá, vừa tán thưởng “Oa” một tiếng.

Bộ dáng vui vẻ hệt như một ngư dân được mẻ lưới to.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy giật mình, lập tức cho ngừng thuyền, để Dung Tú ở lại trên thuyền, còn mình thì nhảy lên chiếc thuyền đánh cá kia.

Vừa lên thuyền, anh liền đúng lúc giữ chặt được cô gái kia bởi vì lao ra bắt cá mà thiếu chút nữa té ngã, nén giận nói: “Sao thế, sao không ngoan ngoãn ở Lạc Phượng trang chờ ta?”

Anh vừa đi chân trước, chân sau cô đã liền đuổi theo đến nơi.

Cô gái ăn mặc như một ngư phụ kia, chính là Y Nhân.

Y Nhân quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười với anh, sau đó chỉ chỉ về phía Phượng Cửu, trả lời: “Là hắn dẫn ta tới.”

Hạ Lan Tuyết bèn quay đầu nhìn qua Phượng Cửu.

Phượng Cửu vừa bỏ con cá đuôi bạc vào giỏ trúc vừa nói, ra vẻ không chút để ý: “Nghe nói lúc này cá trong hồ Lâm Ba rất ngon, ta bỗng nhiên thấy thèm, cho nên theo tới đây.”

Hạ Lan Tuyết nhìn hắn chăm chăm, dùng ánh mắt ép hắn nói ra mục đích chân chính.

Phượng Cửu lại không thèm để ý đến anh, hướng ra phía sau Hạ Lan Tuyết hô một câu: “Hoàng hậu nương nương, nếu bây giờ nương nương đi thì còn có thể đuổi kịp đến hoàng cung trước khi cổng thành đóng.”

Hạ Lan Tuyết kinh ngạc quay đầu lại. Dung Tú mới vừa rồi còn dại ra như con rối gỗ, thoắt một cái ánh mắt đã linh động trở lại. Nàng khẽ động làn váy, trong suốt mà nhìn lại Phượng Cửu, nhẹ giọng hỏi: “Phượng tiên sinh làm sao biết ta đang giả vờ?”

“Đâu có, người thi khôi cho nương nương, vừa hay lại là bạn cũ của Phượng Trang. Nương nương dùng quan to lộc hậu thuyết phục hắn cùng nương nương diễn một màn này. Quay đầu lại hắn đã dùng bồ câu đưa tin nói cho ta biết.” Phượng Cửu chậm rãi nói: “Nương nương muốn mượn cơ hội này thoát thân, sau đó hồi cung báo tin cho Thuần Đế, đúng không?”

“Người đó đã đồng ý hợp tác với ta, ngay từ đầu đã là do ngươi bày mưu đặt kế?” Dung Tú rùng mình, phức tạp hỏi.

“Hoàng hậu nương nương không cần lo ngại. Ta không hề có ý đồ gì khác, chỉ muốn giúp nương nương một tay thôi.” Phượng Cửu thản nhiên nói.

“Các ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao, thả ta về báo hiệu cho bệ hạ?” Trong lòng Dung Tú đột nhiên tràn ra một cảm giác đề phòng. Hôm qua nàng hao hết lời lẽ, gần như phải dùng đến mỹ nhân kế mới có thể thuyết phục người đó, người được Bùi Nhược Trần mời đến chữa khám cho mình, giúp mình che dấu, tạo nên một màn kịch này. Chưa từng nghĩ đến, người nọ ngay từ đầu đã không tính trung khôi, ngay từ đầu đã muốn dụ nàng chính miệng nói ra.

Tâm cơ như vậy, nàng làm sao có thể tin tưởng? Nếu ngay cả phụ thân đã sinh ra mình mà cũng có thể làm ra tình trạng như vậy thì trên đời này nàng còn có thể tin tưởng ai đây?

Hạ Lan Tuyết cũng không giật mình nhiều lắm. Ngay từ đầu khi Dung Tú nâng ly rượu đưa đến bên miệng anh, anh đã phát hiện có điều khác thường rồi. Bây giờ chỉ là xác minh suy nghĩ của anh là đúng mà thôi. Nhưng chính thái độ đề phòng của Dung Tú lúc này lại khiến anh trầm mặc. Phượng Cửu thấy thế, việt thản đại ách, tiếp tục nói: “Từ đầu đến cuối, chúng ta cũng chưa từng lại hại nương nương đúng không? Nếu không, Dịch Kiếm cũng sẽ không bị Viêm Hàn vây khốn.”

Dung Tú ngẫm lại, trên mặt đã đổi nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ ngờ vực như trước: “Các ngươi… thật sự sẽ tha thứ cho bệ hạ ư?”

“Sẽ không.” Hạ Lan Tuyết thình lình xen vào một câu. “Mối thù giết mẹ, không thể nào tha thứ.”

“A Tuyết…” Dung Tú đau đớn, cúi đầu nỉ non tên anh, “Nếu vì ta thì sao? Ngươi cũng không thể được ư…”

“Không thể.” Hạ Lan Tuyết bình tĩnh bác bỏ, “Từ nay trở về sau, nếu ngươi tiếp tục đứng về phía Hạ Lan Thuần, có lẽ cuối cùng khó tránh khỏi một ngày là địch. Ta chỉ có thể hứa hẹn, bất luận ngươi làm cái gì, chừng nào ta còn sống thì tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngươi. Nhưng còn đối với Hạ Lan Thuần, có lẽ ta sẽ không lấy tính mệnh của hắn, nhưng nhất định phải bắt hắn đền tội.”

Chuyện lần trước thái hậu mắc bệnh, rồi trận hỏa hoạn hôm đó, rất nhiều chuyện này nọ đều có vẻ như bị một tầng mây mù che phủ, anh nhìn không rõ được đầu đuôi. Hạ Lan Thuần thiếu anh một lời giải thích.

“A Tuyết…” Dung Tú sắc mặt trắng bạch, còn muốn nói điều gì lại cảm thấy phí công vô lực.

Hạ Lan Tuyết đã thu hồi ánh mắt không còn nhìn nàng nữa, cánh tay quàng qua ôm lấy cô gái nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên vào lòng.

“Tuy giữa ta và ngươi đã không còn quan hệ, nhưng tình ngay lý gian, chung quy vẫn cứ không tốt. A Tú, nếu không có chuyện gì, về sau chúng ta không cần gặp lại nữa.” Hạ Lan Tuyết nói với Dung Tú, gần như có điểm vô tình vô cảm.

Dung Tú ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ảm đạm liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, nàng nhìn anh xá một cái, quay đầu dặn dò thuyền viên: “Đi thôi.”

Thân hình nhỏ bé và yếu ớt dần dần hòa vào ánh đèn đường thành một mảnh mê ly.

Nàng phải đi suốt đêm để về cung vì Hạ Lan Thuần báo nguy.

Đợi nàng đi xa, Y Nhân bỗng nhiên thốt lên một câu: “A Tuyết, thật ra cũng không cần phải làm như vậy.”

Hạ Lan Tuyết quay đầu nhìn cô.

Vẻ mặt Y Nhân trầm tĩnh.

Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Cho dù nàng không thèm để ý, ta vẫn muốn làm như vậy. Nếu nàng đã theo ta, ta muốn có trách nhiệm với nàng. Nếu vẫn dây dưa không ngớt như vậy, nàng không nói, nhưng chính ta cũng cảm thấy xem thường bản thân.”

“Còn là… tổn thương người đó.” Y Nhân cúi đầu, gãi gãi tóc.

“Làm tổn thương nàng ấy lúc này cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng ấy mà thôi. Nếu đã không thể cho nàng ấy được gì, không bằng cứ nói thẳng.” Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó nói sang chuyện khác: “Y Nhân, hôm nay Viêm Hàn có hỏi thăm nàng.”

Y Nhân yên lặng.

“Lúc trước ta cứ tưởng, đừng cho các ngươi cơ hội gặp mặt thì dần dà cũng không có chuyện gì nữa. Nhưng có thể là do vừa rồi, ta lại quyết định khác.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười. Khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh đèn bởi vì nụ cười này mà trở nên chói lọi kích diễm. “Ta hy vọng hai ta có thể thẳng thắn chân thành, có thể rõ ràng với nhau. Ta không thể lừa mình dối người, cũng không chấp nhận nàng lừa mình dối người. Chờ chuyện ở Thiên Triều kết thúc, ta nhất định sẽ cùng nàng đến Viêm Quốc gặp hắn một lần. Nhưng trước khi đến lúc đó, cái gì nàng cũng không được nghĩ đến, biết chưa?”

Y Nhân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thanh thấu oánh nhuận, giống như sắp chảy nước đến nơi.

“Nàng vẫn luôn tùy tiện, vô tâm vô phế, nhưng thật ra trong lòng chưa khi nào là không biết gì hết. Phàm là có chuyện, nàng đều đặt ở trong lòng, vừa cân nhắc vừa quấy nhiễu. Nhưng vậy thật không tốt, Y Nhân. Ngẫm lại một chút, từ khi chúng ta quen biết nhau cho đến bây giờ, ta gặp phải rất nhiều chuyện, có rất nhiều cảm xúc, cũng chưa từng giấu diếm được nàng. Tất cả, nàng đều biết hết. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng nghĩ như thế nào, cảm thấy thế nào, ta vẫn chưa có dịp hỏi qua.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, nhìn cô cổ vũ, nhẹ giọng nói tiếp: “Hãy nói hết toàn bộ cho ta biết. Y Nhân, bất luận nàng có suy nghĩ gì hoặc là khó khăn gì, toàn bộ nói cho ta biết. Hãy để ta được trở thành người mà nàng có thể dựa vào, có được không?”

Y Nhân cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngửa đầu lên, tươi cười rạng rỡ: “Ta vẫn luôn dựa vào chàng mà.”

“Y Nhân!” Hạ Lan Tuyết buồn bực gọi cô một tiếng. Tuy rằng vẫn là khuôn mặt tươi cười như lúc xưa, tuy rằng vẫn là bộ dáng vô tâm vô phế như trước, nhưng anh đã thấy được ở sâu thăm thẳm bên trong nụ cười ấy, ánh mắt ấy là sự lạnh nhạt, chính là sự lạnh nhạt đối với thế nhân.

Cô hết ăn lại nằm, không hề biết phấn đấu. Cách làm người của cô lại độc lập như thế. Bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, đối với cô mà nói, đều chỉ để lại trong cô một bóng dáng nhạt nhẽo. Chung quy, cô chỉ làm những chuyện mà cô cho là đúng mà thôi.

Cho dù chạm được trái tim của cô, một lần, hai lần, ba lần bốn lượt… Vẫn là không đủ. Mà cả đời, có lẽ, còn cần thời gian thật lâu, thật lâu.

Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một hồi, không những không cảm thấy uể oải mà ngược lại, còn có một cảm giác thỏa thuê mãn nguyện.

Cô càng đi càng thâm tỉnh, còn anh, sẽ vẫn đi theo cho đến cùng.

“Vương gia, Dịch Kiếm thế nào rồi?” Phượng Cửu thấy Hạ Lan Tuyết bị câu trả lời của Y Nhân chọc cho buồn bực, vội vàng khéo léo chuyển sang đề tài khác.

Hạ Lan Tuyết nhìn ra phía bờ hồ một chút, hơi có vẻ lo lắng nói: “Đáng lẽ phải về đến rồi chứ, ta đi xem sao. Phượng tiên sinh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Ở đây rất không an toàn.”

“Vương gia yên tâm.” Phượng Cửu thản nhiên đáp.

“Y Nhân, trở về chúng ta sẽ nói tiếp.” Hạ Lan Tuyết buông Y Nhân ra, điểm mũi chân lên tấm ván gỗ. Dáng người thoăn thoắt, nhảy lên bờ.

Trên chiếc thuyền con chỉ còn lại Phượng Cửu và Y Nhân.

Phượng Cửu an nhàn thảnh thơi, giống như không hề muốn rời đi, tung cần câu, tiếp tục ngồi thiền ở đầu thuyền.

Y Nhân khoanh hai tay, ánh mắt nhạt nhẽo, ngơ ngác nhìn về hướng thuyền hoa.

Tất nhiên, không nhìn thấy rõ thuyền hoa, chỉ nhìn thấy mặt hồ phẳng lặng mênh mông.

“Nghĩ không cần gặp hắn sao?” Phượng Cửu lơ đãng cười hỏi.

Chỉ một ngày ngắn ngủn, hắn cùng Y Nhân thả câu trên mặt hồ, không hiểu sao lại nảy sinh vài phần ăn ý.

Thật ra, trong khoảng thời gian này, hai người chỉ nói với nhau chưa đầy mười câu.

Phượng Cửu nói: “Nơi này, cá rất tươi.”

Y Nhân: “Ừm” Một lát lại nói tiếp: “Không hề bị ô nhiễm.”

Phượng Cửu nói: “Vương gia thấy cô đến đây, có lẽ sẽ trách ta.”

“Ngươi lo lắng sao?” Y Nhân nghiêng đầu qua.

Phượng Cửu cười yếu ớt: “Nếu có thể đưa cô đến, tất nhiên sẽ không lo lắng.”

“Vì sao?” Y Nhân hỏi.

Vì sao lại phải đưa cô đến đây?

“Bởi vì, đại khái là cô cần phải gặp hắn một lần.” Phượng Cửu trả lời.

Hắn cũng không nói rõ ‘hắn’ là ai.

“Phượng Cửu, ngươi thật tốt.” Y Nhân vô cùng đứng đắn nói.

Ngươi thật tốt – như đinh đóng cột, không hề nghi ngờ.

Toàn bộ cuộc nói chuyện, dừng ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui