Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDITOR: DOCKE

Hiện tại, Y Nhân ngồi ở trong khoang thuyền, nhìn ra hồ, nhìn đến ngây ngốc. Phượng Cửu không khỏi nhắc lại đề tài mới vừa nói: “Không phải cô muốn gặp hắn sao?”

Nhưng hắn là ai, Phượng Cửu không hề nói rõ. 

Y Nhân trầm mặc một hồi, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy. “Quên đi, vẫn cứ đi thôi.”

Phượng Cửu không khuyên nhủ nữa, thu đồ đi câu, điểm nhẹ gậy trúc, lèo lái con thuyền đi vòng quanh bờ hồ.

Cũng trong lúc đó, hình dáng chiếc thuyền hoa bắt đầu hiện ra nơi đầu sóng. Bùi Nhược Trần và Viêm Hàn tính dẹp đường hồi phủ.

Phượng Cửu từ bên mép thuyền lấy ra hai cái nón. Một cái đưa cho Y Nhân, còn một cái đội lên đầu mình, hạ thấp. Sau đó tiếp tục không nhanh không chậm, phe phẩy mái chèo.

Y Nhân cũng không bối rối, ngồi xếp bằng bên cạnh chiếc bàn nhỏ trong khoang thuyền, ngẩn người nhìn mấy đĩa thức ăn vặt trước mặt. Thuyền hoa tới gần, thủ vệ bên trên nhìn thấy bọn họ, chỉ cho rằng đó là những du khách muốn đi du ngoạn loanh quanh, chậm chạp chưa muốn về, cho nên cũng không để ý mấy.

Hai thuyền cách nhau càng lúc càng gần. Phượng Cửu hơi đổi bánh lái, dần dần đi nghiêng qua bên phải. Thuyền hoa vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Hai thuyền lập tức sẽ chia lìa. Đúng lúc đó, Y Nhân lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mũi tàu của thuyền hoa.

Phía trên mũi tàu, Viêm Hàn đang đứng đón gió. Thanh sam phất phới, trong ánh đèn và bóng đêm, thẳng tắp như một pho tượng.

Bùi Nhược Trần ngồi cách Viêm Hàn không xa, một chân co một chân duỗi, lướt qua mép thuyền, thòng xuống mặt nước. Bọn hắn đều nhìn về hai hướng khác nhau. Khoảng cách quá xa, bóng đêm quá nồng, Y nhân thấy không rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy không khí ngưng trọng, giống như thời gian đang ngừng trôi.

Viêm Hàn ở mũi tàu thu hồi ánh mắt đang đặt ở xa xa, thản nhiên quét về phía chiếc thuyền con đang tới gần.

Hắn nhìn thấy một con thuyền, trên thuyền có một ngư dân ý thái thong dong và một ngư phụ ngây ngốc khờ dại. Ngư phụ đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy diện mạo. Chỉ thấy bóng lưng nhỏ nhỏ, xoay qua xoay lại rất đáng yêu, có vẻ như giông giống một người nào đó.

Viêm Hàn không khỏi mỉm cười. Ngư phụ kia lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng về phía hắn.

Nhưng chẳng nhìn thấy rõ được gì, chiếc nón ép xuống quá thấp, bóng đêm rất dày, hắn cũng chỉ cảm thấy động lòng một chút. Nhưng nàng đã nhanh chóng xoay người lại.

Viêm Hàn sửng sốt một hồi, cười cười tự giễu. Thuyền hoa lướt nhanh, rất nhanh liền đã đi qua bên cạnh chiếc thuyền nhỏ. Lúc hai thuyền giao nhau, khoảng cách giữa bọn họ trở nên rất gần.

Viêm Hàn đã xoay người, đi về phía Bùi Nhược Trần.

Phượng Cửu khẽ thở phào một hơi, vung mạnh mái chèo, nhanh chóng rời xa thuyền hoa.

Bọn hắn đã đi rồi.

Viêm Hàn nói với Bùi Nhược Trần: “Ngày mai ta sẽ trở về Viêm Quốc, hy vọng không lâu nữa sẽ có thể nghe được tin tức tốt lành của ngươi.”

“Được.” Bùi Nhược Trần gật đầu nói, “Hạ Lan Khâm đã trở về Tuy Xa. Đến lúc đó, nếu hắn có hành động gì, mong rằng bệ hạ sẽ kềm chế được hắn.”

“Đương nhiên.” Viêm Hàn thản nhiên đáp một câu, sau đó một lần nữa xoay người, hướng về những con sóng xa xa nhìn lại. Chiếc thuyền con kia đã không còn nhìn rõ hình dáng.

Ở giữa trùng khơi mênh mông đó, trong khoang thuyền, ngư phụ kia đột nhiên đứng lên, bắt tay lên miệng thành loa, hướng về phía thuyền hoa mà hô to một câu.

Khoảng cách quá xa, giọng nói của cô cũng không cao, âm thanh đứt quãng chìm dần trong bóng đêm. Viêm Hàn chẳng hề nghe thấy cái gì, nhưng lại nhìn thấy động tác của ngư phụ đang bắt tay làm loa. Tư thế, dáng đứng đó, còn có, một cảm giác rất khó tả trong lòng…

Viêm Hàn rùng mình, đột nhiên giống như có thần giao cách cảm, nhận ra nàng là ai.

“Chuyển đà!” Vào lúc Viêm Hàn tính đuổi theo chiếc thuyền con, Bùi Nhược Trần đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, nhảy ra ngoài.

Mũi chân đạp lên mặt nước, nhẹ nhàng xoay người trên không trung. Cánh tay dài chụp tới, bắt được một vật đang lao đến.

Bùi Nhược Trần một lần nữa trở lại thuyền hoa, nhìn kỹ vật đang cầm trong tau. Đó là một con thuyền gỗ nho nhỏ được điêu khắc tinh xảo. Bên trong thuyền còn chở theo một bức vẽ lâm thời.

Sở dĩ nói lâm thời, là vì bức tranh đó được vẽ trên nền giấy bình dân thường dùng để bao gói thức ăn. Cũng không phải được vẽ bằng mực nước mà là một loại son màu thiên nhiên tựa như bột môi son được hòa tan vào nước – nhất thời được vẽ ra.

Đường nét của bức họa rất thô. Bùi Nhược Trần quan sát hồi lâu mới xác định đó là ngón tay quân lặc.

Hắn nhìn một lúc, sau đó lẳng lặng đưa cho Viêm Hàn.

Thuyền hoa đang muốn quay đầu.

Vẻ mặt Viêm Hàn nghiêm túc, nhìn về phía chiếc thuyền con đã trở thành một điểm đen ở phía chân trời. Hắn tiện tay cầm lấy vật mà Bùi Nhược Trần đưa qua, mở ra xem.

Bên trên vẽ tranh hoạt hình rất đáng yêu. Một cô gái mắt to, dáng ngồi như một con chó nhỏ. Đầu rất lớn, thân hình lại rất nhỏ. Nếu dùng cách miêu tả hiện đại hóa thì đó chính là hiện thân của Y Nhân.

Viêm Hàn vừa trông thấy liền nhìn không được, bật cười thành tiếng. Nét cười từ đuôi mày đến đáy mắt, tất cả đều là sủng nịch.

Bên cạnh là mấy chữ phồn thể vụng về, cách viết cũng vô cùng kỳ quái: “Ta rất tốt, Y Nhân.”

Viêm Hàn vừa nhìn vừa cười. Nụ cười tỏa sáng làm tiêu tan vẻ trầm buồn trên gương mặt, chiếu rọi vào tận trong lòng.

Hăn cuộn bức tranh nho nhỏ lại, đưa mắt nhìn về chiếc thuyền con càng lúc càng xa.

“Đi thôi.” Cuối cùng, hắn nói.

Con thuyền hoa vừa mới quay ngược đầu, lại một lần nữa vòng vo trở về, rồi rất nhanh rất nhanh đã chỉ còn lại một vết đen sẫm trên mặt nước, lập tức biến mất vào những con sóng.

***

Hạ Lan Tuyết điểm chân trên sóng, đạp không mà đi, rất nhanh chóng đã đến bờ hồ.

Những người mai phục dưới đáy hồ để cứu viện Dịch Kiếm đã đến điểm hẹn trước của bọn họ, là một ngôi miếu thờ bỏ hoang nằm bên cạnh hồ Lâm Ba.

Lúc Hạ Lan Tuyết đuổi tới nơi, mọi người đang vây quanh Dịch Kiếm. Còn Dịch Kiếm đang ngồi phía trước phật đường, điều khí dưỡng tức.

Ngôi miếu thật sự rất hoang tàn, hơn nữa còn không hề có khí người. Nơi nơi đều là bụi bậm tích tụ đã lâu, đầy tro bụi và mạng nhện.

Hạ Lan Tuyết vừa đi vào liền đụng ngay mạng nhện, dính đầy khuôn mặt.

Anh đưa tay vơ quét mạng nhện. Tay còn chưa buông xuống đã phát hiện có điều bất an.

Rất im lặng, ngôi miếu hoang này thật sự quá im lặng.

Những người bên trong giống như không hề nghe thấy tiếng bước chân của anh, vẫn duy trì nguyên trạng như trước.

Hạ Lan Tuyết thất kinh, đứng ở cửa miếu thờ, cẩn thận đánh giá bên trong chứ chưa đi vào. Tám tay cao thủ vây quanh Dịch Kiếm đều đang đưa lưng về phía anh. Hạ Lan Tuyết nhìn không rõ khuôn mặt của họ. Còn người duy nhất quay mặt về phía anh là Dịch Kiếm lại đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng diễn cảm lại rất kỳ quái, giống như đang phải cưỡng chế một loại áp lực nào đó: Nhíu mày, vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Hạ Lan Tuyết đi từng bước qua bên cạnh, tiện tay nhặt lên một viên gạch.

Anh nắm nắm viên gạch trong tay, sau đó nhắm chuẩn, ném viên gạch ra ngoài. Chỗ viên gạch rơi xuống tạo thành một tiếng vang khá to, tám người kia động thời xuất phát, tấn công đến chỗ phát ra tiếng vang hệt như những cỗ máy.

Dịch Kiếm cũng mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, gian nan phun ra một tiếng, “Vương gia, mau đi đi.”

Hạ Lan Tuyết phản ứng thần tốc, sớm đã nhìn ra manh mối: Nhất định là Viêm Hàn đã thả cái gì đó trên người Dịch Kiếm. Phàm là người nào tiếp xúc với Dịch Kiếm đều sẽ biến thành con rối – một cỗ máy tấn công. Dịch Kiếm mới vừa rồi điều khí dưỡng tức, hóa ra lại chính là đang vận Quy Tức Pháp. Nhất định là hắn đã ngưng hơi thở, không tạo thành bất cứ tiếng động nào, lúc này mới có thể tránh khỏi sự công kích gần như điên cuồng của tám người kia.

Hiện tại, Dịch Kiếm vừa lên tiếng báo hiệu cho Hạ Lan Tuyết, tám người kia lại rất nhanh chóng xoay người, tiến về phía Dịch Kiếm. Dịch Kiếm đứng lên, cầm lấy thanh trường kiếm chống ở bên người. Bước chân của hắn có điểm xiêu vẹo, xem ra, thể lực đã gần như cạn kiệt, chống đỡ hết nổi.

“Vương gia, mau đi đi!” Thấy Hạ Lan Tuyết vẫn không có ý rời đi, ngược lại còn đi vào trong này, Dịch Kiếm lại hổn hển hô một câu.

Nhưng âm thanh cuối cùng của hắn vừa dứt, Hạ Lan Tuyết đã nhảy đến gần. Anh cầm kiếm bằng tay trái, đánh bay một ‘Con rối’ đang định bổ về phía Dịch Kiếm, lại còn xoay người, đem dấu Dịch Kiếm vào sau lưng mình.

“Vương gia, ngài không cần lo cho ta. Tình huống hiện tại của ngài, căn bản là đánh không thắng. Bọn họ bây giờ đã mất hết thần trí, vừa không biết đau cũng không biết mệt. Vương gia…” Dịch Kiếm còn đang lải nhải, ánh mắt Hạ Lan Tuyết đã nhanh chóng tuần tra khắp ngôi miếu đổ nát.

Tám người kia lại xông tới, bịt kín tất cả các lối thoát thân.

Hạ Lan Tuyết nhìn vách tường phía sau, rồi lại cúi đầu nhìn nhìn tay phải của mình.

Cánh tay phải hoàn toàn vô lực, chỉ sợ sẽ không bao giờ còn có thể giống như lúc trước nữa, một chưởng kinh đào.

Dịch Kiếm vẫn còn đang nói: “Vương gia, ngài đi trước đi. Trên người của ta đã bị bọn Bùi Nhược Trần thả nhuyễn cân tán. Vừa rồi phải điều tức nửa ngày, mới có thể áp chế được nó. Giờ phút này, dược lực lại một lần nữa dâng lên, ta khẳng định đi không nổi rồi. Lát nữa, ta sẽ giữ chân bọn họ. Vương gia… Về sau nếu gặp lại chuyện thế này, không cần cậy mạnh như vậy. Chuyện gì cũng phải tính xem khả năng.” Dịch Kiếm nói những lời này, hệt như những lời trăn trối.

“Câm miệng đi.” Hạ Lan Tuyết không khách khí, cắt ngang: “Ta chỉ biết là hết khả năng, chưa bào giờ biết lượng sức!” Anh không dám cúi dầu, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước. “Dịch Kiếm, ngươi hãy kiên trì một lát. Ta đếm đến mười, chỉ cần ngươi đếm tiếp đến mười nữa, có được không?”

Dịch Kiếm quay mặt qua nhìn Hạ Lan Tuyết. Dung nhan tuấn mỹ vô cùng nghiêm túc. Trong ánh mắt toát lên vẻ tự tin khiến cho người ta an tâm. Hắn bất giác gật đầu.

“Được.” Hạ Lan Tuyết vẫn bảo hộ Dịch Kiếm, hít sâu một hơi, sau đó dồn toàn lực vào khửu tay đánh vào vách tường phía sau – Chung quy là anh đã biết đến đau đớn của nhục thể. Mỗi một chưởng đánh ra, tự thân đều nhận lãnh một lực bắn ngược thật lớn.

Một, hai, ba…

Ngay cả khửu tay cũng đã bị rất nhiều mảnh vụn gạch nát đâm vào, máu thịt mơ hồ.

“Vương gia…” Dịch Kiếm thấy thế liền thất kinh, thấp giọng kinh hô.

Hạ Lan Tuyết căn chặt răng, sợ rằng chỉ cần mở miệng là sẽ bung hết sức lực của toàn thân.

Tám, chín… Mười!

Một chưởng cuối cùng, cơ hồ là ngay cả đầu và vai anh đều tê rần rã rời. Gạch vôi đổ xuống, Dịch Kiếm cũng ngã xuống theo.

Hạ Lan Tuyết nhanh tay đỡ được hắn.

Tám người kia giống như vừa mới phục hồi lại tinh thần, sôi nổi tấn công một cách mãnh liệt.

Hạ Lan Tuyết ôm đỡ Dịch Kiếm, đánh thêm một chưởng nữa. Vách tường ầm ầm sụp đổ. Anh nhân thể lăn một vòng lách qua những mảnh vụn gạch đá, rất nhanh chóng rời khỏi đống hoang toàn, nhảy ra bên ngoài, nơi những cánh đồng bát ngát.

Trong địa thế thấp thoáng, rốt cuộc bọn anh cũng chạy thoát.

Đợi đến khi trốn vào một bụi cỏ bên hồ, thể lực của Hạ Lan Tuyết rốt cuộc chống đỡ hết nổi, ngã ra đất. Đúng lúc này, Phượng Cửu và Y Nhân, vừa mới lên bờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui