Hoàng Hậu Lười Y Nhân

EDITOR: DOCKE

“Ngay từ đầu ngươi đã biết mình sẽ…” Hạ Lan Tuyết ảm đạm, nhịn không được bèn hỏi, “Vậy thì vì cái gì…” 

“Vì cái gì còn muốn tranh đến như vậy? Vì cái gì còn hết lần này đến lần khác hãm hại ngươi?” Bùi Nhược Trần cười nhẹ như cành liễu mảnh, “Thiên Triều trần tệ đã lâu, nếu không làm như vậy thì làm sao có thể phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới? Ta đã làm xong những việc mình có thể làm. Tuy rằng kết quả đều không như ta sở liệu nhưng những chuyện còn lại, tin rằng ngươi cũng dễ dàng xử lý được. Các đảng tranh lúc trước đã không còn tồn tại, nếu như ngươi thượng vị thì chỉ cần trực tiếp rửa sạch Bùi đảng là xong. Những người trước nay chưa từng xu nịnh ta là những người thật lòng thật dạ làm việc vì Thiên Triều, ngươi có thể trọng dụng họ. Lại trị, ta đã sửa lại, tất cả mệnh lệnh đều phải xuất phát từ kinh thành, quan viên địa phương không có quyền tự chủ can thiệp. Quân đội, ta cũng lấy làm hổ thẹn, nhưng có Hạ Lan Khâm hỗ trợ, ngươi cũng nhẹ gánh hơn rất nhiều. Hạ Lan Tuyết, bây giờ xin hãy trả lời ta, ngươi có thể đối xử tử tế với Thiên An không?”

Hạ Lan Tuyết trầm ngâm một hồi lâu, sau đó nặng nề gật đầu, “Bất luận là ta còn sống hay đã mất, Hạ Lan Thiên An đều sẽ được trưởng thành một cách an toàn, cả đời không lo lắng áo cơm.”

“Không cần không lo lắng áo cơm, cứ sống vui vẻ khỏe mạnh là được. Đó là việc ta còn nợ Lan Nhi.” Bùi Nhược Trần xua tay, thản nhiên nói. “Hiện giờ nghĩ lại, cho nó một cuộc sống bình thản sẽ dễ chịu hơn rất nhiều so với việc đưa nó lên ngôi làm một hoàng đế bù nhìn. Lan Nhi sẽ không trách ta nữa.”

“Đây là kết cục mà ngay từ đầu ngươi đã dự đoán được sao?” Hạ Lan Tuyết nhìn vẻ mặt thả lỏng mà hờ hững của Bùi Nhược Trần, trong lòng vừa động, lại hỏi: “Gần đây ngươi thực hiện đủ loại cấp tiến, chính là cho ta một cơ hội để thảo phạt ngươi, rửa sạch Thiên Triều?”

Bùi Nhược Trần cười mà không đáp, chỉ nói: “Ngươi đi trước đi. Ngày mai ta sẽ hạ chiếu vạch tội mình, để Thiên An nhường ngôi cho ngươi. Lúc này đây, đừng bao giờ để Viêm Quốc thừa cơ lợi dụng nữa. Sau khi bức mật hàm kia được đưa ra ánh sáng, lòng dân Thiên Triều sôi trào, tràn đầy thù địch với Viêm Quốc. Vương gia, lòng dân là có thể dùng!”

Hạ Lan Tuyết ngẩn người, sau đó tâm linh tương thông, hiểu ra, “Là ngươi? Người công bố mật hàm là ngươi? Là do ngươi ngầm đống ý để nó xảy ra? Ngươi muốn bôi đen chính mình, nâng cao thanh thế của ta, thậm chí không tiếc làm cho bản thân trở thành quân bán nước, bị người đời phỉ nhổ, chỉ vì muốn trải cho ta một con đường thuận lợi tấn công Viêm Quốc?”

“Nhớ chú ý đến Liễu Khê. Hắn là thân tín của ta, cho nên ngươi có đủ lý do để phán quyết hắn.” Bùi Nhược Trần lại lựa chọn né tránh trả lời, thản nhiên chuyển đổi đề tài. “Ta mệt rồi, còn lại vài chuyện nữa, cũng nhỏ thôi, ngày mai sẽ cùng vương gia bàn tiếp.”

“Bệnh của ngươi, rốt cuộc là…” Đợi khi Bùi Nhược Trần xoay người đi vào trong, Hạ Lan Tuyết ở phía sau hô gọi: “Thật sự chỉ có thể buông xuôi sao? Không thể không chết sao?”

“Chỉ là mệt mỏi mà thôi.” Bùi Nhược Trần quay đầu lại, thanh thiển nhìn anh một cái. Sau đó lại xoay người, chầm chậm đi vào trong hậu điện.

Hạ Lan Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ một hồi lâu.

Anh tự cho mình rất hiểu Bùi Nhược Trần, hóa ra, căn bản là chưa từng hiểu biết.

Lúc tin tức về đến Tuy Xa, Bùi Nhược Trần đã thảo chiếu chỉ tội mình trên thiên đàn ngày trước từng là nơi Thiên An đăng cơ, cũng đem ngôi vị hoàng đế của Hạ Lan Thiên An tặng cho Hạ Lan Tuyết.

Thiên hạ ồ lên. Thiên Triều khắp chốn mừng vui. Có người vui mừng, cũng có ngươi lo lắng.

Người buồn bực nhất không ai khác ngoài Y Lâm. Nàng còn chưa làm hoàng thái hậu được mấy ngày, đã bị sắp xếp vào ở trong lãnh cung tịch mịch.

Sau khi kết thúc nghi thức nhường ngôi trên thiên đàn, Y Lâm nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn Bùi Nhược Trần. Khi xông đến nơi phòng chấp pháp của Bùi Nhược Trần đã thấy hắn thay xong triều phục, chỉ còn lại một lớp áo vải đơn giản. Toàn thân không có chút trang sức hoa lệ nào, giống như một ẩn sĩ vừa mới từ trong núi rừng đi ra.

Mà nay, lại vừa vặn muốn trở về với núi rừng.

“Bùi Nhược Trần, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy!” Y Lâm hùng hổ vọt đến trước mặt hắn, chống hông trách mắng: “Ngươi cứ đi như vậy, còn những gì ngươi đã hứa hẹn với ta thì sao? Ngươi đã nói muốn ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất Thiên Triều kia mà.”

“Chẳng lẽ ngươi hiện tại không phải như thế sao?” Bùi Nhược Trần lẳng lặng hỏi.

Y Nhân nhất thời nghẹn lời, gân cổ bác bỏ: “Cũng không phải như vậy. Người tôn quý nhất, làm sao lại phải cô đơn ở trong cung…”

“Cái gọi là tôn quý, cùng lắm cũng chính là cô đơn mà thôi.” Bùi Nhược Trần nhìn nàng, nhìn thấy người con gái tuổi trẻ xinh đẹp này, lại sinh lòng thương hại. “Chừng nào ngươi có thể từ bỏ tôn quý, thì sẽ không còn cô đơn nữa.”

Y Lâm mấp máy miệng, lại không biết nói gì.

Bùi Nhược Trần thầm than một tiếng, nói một tiếng bảo trọng rồi lướt qua Y Lâm, đi ra ngoài cửa.

Gió phất lên thanh sam, càng làm cho bóng lưng của hắn gầy không chịu nổi, lại tạo nên cảm giác nhẹ nhàng bay bổng như hóa tiên.

“Ngươi muốn đi đâu?” Y Lâm giật mình, xoay mạnh người lại, lớn tiếng hỏi.

“Đi đến một nơi không còn cô đơn.” Giọng nói của Bùi Nhược Trần từ ngoài cửa chậm rãi truyền vào. Khi âm thanh của chữ cuối cùng rơi xuống đất, bóng lưng của hắn đã biến mất trong tường xanh ngói đỏ nguy ngả, không còn thấy bóng dáng.

***

Ở Viêm Quốc xa xôi, Viêm Hàn nhìn chằm chằm vào bức mật hàm cả buổi – Thư phòng của hắn chưa bao giờ bị trộm, bức mật hàm Bùi Nhược Trần viết cho hắn vẫn còn ở thư phòng. Còn bức mật hàm kia, đồng dạng cũng là bút tích của Bùi Nhược Trần. Là hắn đang tự giả tạo chính mình.

“Ta vẫn nghĩ rằng người của Hạ Lan gia mới là người ngoan độc, không ngờ, Bùi Nhược Trần còn ác hơn.” Sau khi trầm ngâm một hồi, Viêm Hàn rốt cuộc tâm phục khẩu phục cảm thán một câu. “kết quả là, ta lại bị hắn tính kế.”

“Hiện tại ở Thiên Triều, dân chúng đang vô cùng phẫn nộ. Hơn nữa, Hạ Lan Tuyết vừa mới lên ngôi, Tuy Xa một lần nữa nhập vào lãnh thổ Thiên Triều. Nếu bọn hắn phản công Viêm Quốc, hậu quả sẽ khó lường. Xin chúa thượng hãy mau chóng quyết định.” Vệ tiên sinh lâu nay chưa lộ diện, ở một bên khuyên bảo.

Viêm Hàn lắc đầu, nói: “Ta và Lãnh Diễm đã có hiệp định. Nếu ta chủ động tấn công Thiên Triều, nàng sẽ bảo trì trung lập. Còn nếu Thiên Triều tấn công chúng ta, nàng sẽ xuất binh hiệp trợ. Hiện tại, chính là muốn để Thiên Triều tấn công chúng ta. Truyền lệnh xuống, phát tác lời đồn về Hạ lan Tuyết ở khắp nơi trong Thiên Triều, cần phải chọc giận được Hạ Lan Tuyết mới thôi. Theo ta được biết, Hạ Lan Tuyết là một người rất dễ xúc động.”

“Hắn cũng sẽ không xúc động vì tất cả mọi người. Bình thường thì chỉ vì những người chí thân ở bên cạnh hắn mà thôi. Ví như Dịch Kiếm, Phượng Cửu, ví như… Y Nhân.” Nói tới đây, Vệ tiên sinh ngẩng đầu, nhìn Viêm Hàn đầy thâm ý.

Viêm Hàn vẫn bất động thanh sắc, nhưng bàn tay đặt trên mép bàn đã nắm chặt lại, vụn gỗ căm giận rơi xuống.

Vệ tiên sinh khẽ thầm thở dài một tiếng.

Không biết vì sao, ông tựa hồ lại trông thấy bóng dáng của Viêm Tử Hạo. Chuyện tình năm đó giữa “Hạ Lan Vô Song, Tức Phu Nhân cùng Viêm Tử Hạo, tựa hồ cách xa nhau hai mươi năm sau, lại muốn tái diễn.

“Y Nhân hiện giờ đang ở đâu, điều tra ra sao?” Viêm Hàn cố gắng làm cho giọng nói của mình bảo trì sự thong dong tự nhiên, nhưng lời vừa mới thốt ra, trong lòng vẫn khe khẽ nhói đau. Lần trước Y Nhân lựa chọn đi theo Hạ Lan Tuyết không chút do dự, hắn đã không còn hy vọng, cũng chịu phận bất hạnh, nhưng lại vẫn như trước – Không cam lòng!

“Không ai biết được Y Nhân hiện tại đang ở đâu. Có lẽ ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng không biết.” Vệ tiên sinh có điều suy nghĩ, trả lời, “Nghe nói nàng đã rời khỏi Lưu Viên…”

“Tìm cho được nàng.” Viêm Hàn dặn dò ngắn gọn.

Khuôn mặt cương nghị, như đinh đóng cột.

***

Cuộc sống của Y Nhân ở Lưu Viên không có cái gì là không tốt.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô được nhiều người tôn kính như vậy. Đêm tân hôn đó, tất nhiên là cô ngủ trên giường, Lưu Trục Phong nằm dưới đất. Ngày hôm sau khi thức dậy, Y Nhân mơ mơ màng màng muốn đi tìm WC, một cước đạp trúng ngay lên người Lưu Trục Phong. Lưu Trục Phong kêu la thảm thiết. Vì thế, cuộc sống Lưu Viên chính thức mở màn.

Độc Cô Tức không còn lộ diện nữa. Nghe Lưu Trục Phong nói, nàng vốn cực kỳ ít xuất hiện, vẫn luôn ru rú trong phòng. Mọi người ở Lưu Viên đều biết về sự tồn tại của Độc Cô tiên sinh, bởi vì nàng là sư phụ của Thiếu chủ, nhưng rất ít người biết tên thật của nàng, khỏi nói cũng biết lại càng ít người biết đến lai lịch.

Sauk hi chung sống, Y Nhân phát hiện Lưu Trục Phong cũng không cà lơ phất phơ như vẻ bề ngoài. Lúc hắn xử lý chính sự, vô cùng chăm chú. Vẻ mặt lúc đó thật khác xa so với biểu hiện lúc bình thường của hắn, phải nói là hai người hoàn toàn trái ngược.

Có một lần Y Nhân nằm sấp xuống mặt bàn nhìn Lưu Trục Phong. Thấy hắn thần sắc ngưng trọng, mặt không chút thay đổi. Vì vậy, cô buồn chán vô vị, chỉ một lát sau cũng lăn ra ngủ. Cảm giác mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, nhưng khi tỉnh dậy vẫn thấy Lưu Trục Phong như vậy. Thần sắc và tư thế vẫn y như trước, giống như ngàn năm muôn đời chưa từng di động.

Khi đó mới biết, Lưu Trục Phong rất đáng để dân chúng Lưu Viên nhiệt tâm như vậy.

Chỉ có điều, sau khi công tác kết thúc, Lưu Trục Phong liền trở lại thành một tên thảo nhân vô cùng đáng ghét.

Hắn không quản Y Nhân có đang ngủ hay không, đều có thể không biết mệt mỏi, làm đủ mọi cách để lay cô tỉnh dậy, sau đó trơ mặt ra nói: “Tiểu tình nhân, hôm nay chúng ta đến sau núi chơi đi.”

“Chơi cái gì?” Y Nhân một mặt hỏi, một mặt chuyển thẩn, vơ lấy mền kéo lên trùm kín đầu.

Lưu Trục Phong leo lên giường, bất khuất kiên trì kéo tấm mền trên đầu cô xuống, “Chúng ta đi ra sau núi chơi trò trốn miêu miêu đi, được không?”

“Chỉ sợ không phải trốn, mà là muốn gặp được ai đó.” Y Nhân trong lòng thầm oán, vốn không muốn để ý đến Lưu Trục Phong nữa. Nào ngờ hắn thay đổi hẳn, lăn lông lốc đến bên người Y Nhân, thật sự túm lấy bả vai của cô dựng cô dậy. “Y Nhân, cô nói xem, ta đối với cô có tốt không? Ta có đủ nghĩa khí hay không? Cô lo lắng cho Hạ Lan Tuyết, ta đã âm thầm giúp hắn nhiều như vậy. Cô ở Lưu Viên ăn ngon ngủ ngon, còn mỗi ngày đều trách ta, ta có nói cái gì không! Chỉ mỗi một việc nhỏ ấy mà cô cũng không giúp?” Lưu Trục Phong căm giận chất vấn.

Y Nhân chớp đôi mắt to, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc. Thị lực của cô càng ngày càng tốt lên, dần dần cũng không khác gì người bình thường.

“Theo ta đến hậu sơn.” Lưu Trục Phong nói gằn từng tiếng, sau đó giống như túm con gà con, lôi Y Nhân ra khỏi mền, “Tới bên kia, nói đôi mắt gần đây lại không thoải mái, nhờ sư phó của ta khám giúp cho cô đi.”

“Có gì không thoải mái đâu…” Y Nhân sợ hãi phản kháng.

Lưu Trục Phong nặng nề lườm cô một cái: “Không nói nghĩa khí đúng không?”

“Nói.” Y Nhân liên tục gật đầu không ngừng, dừng một chút, lại bổ sung, “Chỉ là, không thể nói dối…”

“Tình bằng hữu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, huống chi là nói dối! Ta còn cưới cả cô nữa mà!” Lưu Trục Phong dốc hết sức lên án Y Nhân vong ân bội nghĩa.

Y Nhân lau mồ hôi, dùng sức lau mồ hôi. “Được rồi, ta đã cảm thấy không thoải mái. Chúng ta ra sau núi đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui