Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Edit: Docke

Y Nhân chớp mắt mấy cái, hiển nhiên đối với lời cảm thán mà Hạ Lan Tuyết vừa thốt ra không được hiểu cho lắm.

Thế nhưng, bất luận quá trình như thế nào, kết cục cũng đã được định rồi!

“Vô Song Đế sau khi qua đời liền truyền ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ của ông, cũng chính là phụ vương của ta, Hạ Lan Vô Hạ. Sau khi phụ vương lên ngôi, việc làm đầu tiên chính là phong tỏa tất cả những ghi chép cũng như ngôn luận thuộc về Tức phu nhân, đồng thời tiêu diệt vây cánh liên can đến Tức phu nhân. Đó cũng là nguyên nhân vì sao hai mươi năm sau, ngày hôm nay thế nhân không còn bao nhiêu người biết đến Tức phu nhân.” 

Y Nhân cũng không hiểu rõ cách làm của Hạ Lan Vô Hạ, nhưng thấy được thái độ của Hạ Lan Tuyết đối với Tức phu nhân thì cũng hiểu, dường như bà đã làm ra rất nhiều việc không thể chấp nhận.

“Nhưng chuyện triều đình đâu có liên quan gì đến chúng ta. Không nói cũng được.” Sau khi Hạ Lan Tuyết kể sơ lược về Tức phu nhân liền ngưng ngay trọng tâm của câu chuyện, tùy ý nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Thật ra Y Nhân vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ lý giải. Ví dụ như vì sao Hạ Lan Tuyết đã gánh vác tất cả cho Dung gia mà Dung Tú vẫn muốn trừ khử anh? Ví dụ như Bùi gia vì sao lại bán đứng Tức phu nhân, Bùi Nhược Trần đến tột cùng là đã dự đoán được điều gì rồi? Ví như Liễu Sắc, hắn để Vưu chủ quản lẻn vào cung, rốt cuộc là vì cái gì? Ví dụ như, Hoàng bang chủ, người đã cưới Thập Nhất, có đúng là thuộc hạ của Hạ Lan Tuyết hay không? Lại ví dụ như – - Điều gì đã khiến cho huynh đệ trong lúc đó lại như nước với lửa, luôn nghi kỵ lẫn nhau?

Thế giới phức tạp như vậy, mà con người của cô từ trước đến nay vẫn sống hết sức đơn giản.

Không nghĩ ra, thì tức là không có cách gì suy nghĩ ra.

Nghe Hạ Lan Tuyết nói như vậy, cô cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Đi ngủ. Chúc ngủ ngon.”

Đúng là nên đi ngủ thôi, mệt mỏi lắm rồi.

Vừa rồi ngồi xe cưỡi ngựa khốn đốn, biến cố lại không ngừng xảy ra, Y Nhân từ lâu đã uể oải không chịu nổi rồi.

Cô đứng lên, lảo đảo mà nhìn một vòng chung quanh gian phòng khách sạn. Cuối cùng cũng thấy bên cạnh có một chiếc giường lớn đã được chuẩn bị, buông sẵn mùng màn. Lúc này không nói hai lời nữa, dùng cả tay cả chân mà bò lên giường, nằm xuống gối, cuốn chặt chăn bông như một cái kén nhộng. Hầu như chỉ trong tích tắc đã chìm vào giấc mộng.

Hạ Lan Tuyết thấy vậy cũng không thể trách, vẫn còn đang ngồi bên cạnh bàn. Ngón tay lướt qua viền ly, nghiêng đầu nhìn cô.  Khóe môi khẽ cong thành một nụ cười đầy vẻ cưng chiều. Nhưng mặt mày vẫn trầm tĩnh như hồ nước.

Bất luận là lúc nào, cô cũng đều không hề phòng bị gì đã có thể lập tức chìm vào giấc ngủ, ngọt ngào tựa như một đứa trẻ.

Trong lòng anh, quả nhiên không hề lo lắng chút nào, quả nhiên là bằng phẳng như vậy. Không chỗ nào quý, không chỗ nào cầu.

Còn bản thân thì sao?

Hạ Lan Tuyết đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa, sau đó giật mở cánh cửa.

Dịch Kiếm nãy giờ vẫn canh giữ ở bên ngoài, cuống quýt quỳ xuống, vừa vấn an vừa nói: “Vương gia.”

“Người nọ thực sự bị Vương tiên sinh bắt được sao?” Hạ Lan Tuyết trầm giọng hỏi.

“Vâng. Vương tiên sinh đã xuống núi, đang vượt đường xa đến đây.” Dịch Kiếm cung kính nói: “Vương tiên sinh tiện thể nhắn lại với Vương gia rằng, lấy lui làm tiến, mọi chuyện để sau mới tính.”

“Biết rồi.” Hạ Lan Tuyết khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Thích khách kia cứ thả đi. Để hắn trở về nói với Hoàng đế, khi ta biết Tiểu Dung phái người đến ám sát ta thì ta đã khổ sở thế nào, đau đớn thế nào, cuối cùng quyết định mai danh ẩn tích.”

“Chưa đầy nửa tháng, mọi người đều sẽ biết Dung hoàng hậu vì bảo toàn Dung gia mà phái người đến ám sát Tiêu Dao Vương. Từ nay về sau Tiêu Dao Vương mai danh ẩn tích.” Dịch Kiếm khom người nói, “Vương gia yên tâm. Trong vòng ba tháng, thuộc hạ sẽ không xuất hiện trước mặt Vương gia, sẽ không làm bại lộ hành tung của Vương gia đâu.”

“Không thể nói là bại lộ hay không. Dù sao nhất cử nhất động của chúng ta đều đã bị người ta giám thị. Ngươi cứ canh giữ ở xung quanh ta như trước là được. Càng làm như không có gì càng khiến người đó thêm hoài nghi mà thôi.” Hạ Lan Tuyết bình tĩnh dặn dò, “Ta chỉ muốn nói cho người đó biết, ta thật lòng muốn quy ẩn, như vậy là đủ rồi.”

“Chỉ có điều, Vương gia làm sao biết được, thích khách kia không phải do Hoàng hậu phái đến mà là Hoàng đế muốn vu oan?” Dịch Kiếm cuối cùng cũng cẩn thận hỏi ra điều thắc mắc trong đáy lòng của mình.

“Hắn nào biết đâu rằng, nếu Tiểu Dung muốn giết ta, hà tất phải phái thích khách. Chỉ cần nàng nói một câu, ta sẽ nguyện lòng chết vì nàng.” Hạ Lan Tuyết nói xong, khóe mắt toát ra một tia tà mị, âm lãnh đến cực điểm, “Hoàng huynh, đừng bức người quá đáng. Ta cũng không thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui