Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Edit: Docke

“Vương gia!” sắc mặt Dịch Kiếm khẽ biến.

“Đừng nói nữa, lập tức rút lui. Không được để Bùi Lâm Phổ tóm được.” Hạ Lan Tuyết kiên quyết cắt ngang lời hắn. Sau đó, anh nắm chặt tay Dung Tú, kiên định bước về phía một người không biết đã đến đây từ bao giờ.  

Dịch Kiếm vẫn đứng đó làm khó một hồi rồi lại cụt hứng xoay người, sau đó, hắn nhìn thấy Y Nhân.

Y Nhân ngồi trên ngưỡng cửa đối diện, hai tay bình yên đặt trên đầu gối, ánh mắt trong suốt xuyên thấu qua trần thế phồn hoa, an tĩnh mà nhìn qua bên này.

Anh dừng một chút. Vốn đã định đi qua nhưng trong phút chốc lại không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể thi lễ từ xa xa.

Y Nhân nhoẻn miệng cười.

Dịch Kiếm bỏ đi.

Y Nhân cúi đầu xuống, thưởng thức vạt áo của mình, nhớ lại một màn vừa rồi.

Hạ Lan Tuyết và Dung Tú, nắm tay nhau, bền vững như vậy, đột ngột như vậy, không gì có thể phân ly.

Cô chỉ cảm thấy mình không nên trở về nữa. Nếu như đã không phải là một người thông minh thì ít nhất cũng phải biết thức thời.

Dựa vào một cây đại thụ, bất luận là dụng tâm cố sức thế nào, nếu như cây kia đã được trồng trong khu vườn của người khác rồi thì … Y Nhân cũng biết, bản thân hình như đã không còn thích hợp để chen vào nữa.

Cô ngồi một lúc, đợi đến lúc bóng trời ngả dần về phía tây, mọi người họp chợ xong cũng đều trở về nhà cả rồi, cô mới vỗ vỗ góc áo đứng lên.

Nhìn quanh bốn phía, cũng không biết nơi nào có thể đi được.

Cứ như vậy, nhắm mắt mà đi được vài bước, cô vô ý thức mà đè cái bụng: hình như đã lâu rồi chưa có ăn gì.

Buổi sáng thức dậy đã đuổi theo Hạ Lan Tuyết chạy vội đến chợ, cô lại không có thần công hộ thể. Bây giờ đói đến mức bụng réo miệng than, cũng là điều rất bình thường.

Con người đến khi đói bụng, sẽ đột nhiên trở nên mẫn cảm đối với các hương vị.

Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh đi không đích hướng, tự nhiên sẽ nương theo hương vị mà đi.

Y Nhân dừng bước, phát hiện ra mình đã bất tri bất giác đi đến trước một tòa tửu lâu (quán rượu lớn có lầu) nằm giữa thành Tuy Xa. Bên trong đang có một bàn tiệc đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú.

“Người Thiên Triều quả nhiên quá an nhàn rồi, ngay cả rượu mà cũng nhạt như thế.” Chỉ nghe một nam tử mặc áo lông cừu ngồi chính giữa, ngửa cổ uống cạn ly rượu trước mặt rồi cả tiếng cảm thán.

“Vương… công tử,” Một ông lão tuổi tác khá lớn ngồi cùng bàn với hắn thấp giọng nhắc nhở: “Xin chú ý ngôn từ.”

Cừu y nam tử ha ha cười. Người bên cạnh liền tranh thủ gắp thêm thức ăn vào cái chén không trước mặt hắn. Ông vừa định gắp, đột nhiên thấy ở ngoài cửa có một cô bé đang ngoái đầu nhìn qua bên này.

Cô bé có khuôn mặt nho nhỏ tròn trịa, đôi mắt cũng to tròn. Y phục trên người chỉ là áo vải quần bông của bách tích bình thường, còn hơi dơ bẩn nữa, nhìn rất là nghèo túng.

“Công tử, có cần phải đuổi con bé đó đi hay không?” Một đại hán bên cạnh ăn mặc áo ngắn lông dê nghiêng thân hỏi.

Cừu y nam tử đưa tay ngăn mọi người, sau đó cao giọng hỏi: “Cô nương, có muốn vào đây uống một chén hay không?”

Y Nhân nghe vậy thì mừng lắm, không hề khách khí chút nào, nhảy vào cánh cửa. Trong lòng vẫn cảm thán: Trên đời quả nhiên có nhiều người tốt.

Mọi người thấy cô không kiêng dè như vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ. Chỉ có cừu y nam tử là mỉm cười, hơi vẻ hăng hái nhìn Y Nhân.

Y Nhân đi đến bên bàn, nhìn chung quanh xem xét: Một cái bàn lớn tổng cộng tám người. Người nói với cô ra vẻ là đại đương gia, ngồi ở ghế hướng chính đông, hơn nữa y phục tiên diễm, sắc lông bóng loáng. Bên trái hắn là một ông già râu bạc, mặt mũi hiền lành, cũng là người vừa nãy đã nhắc nhở hắn chú ý ngôn từ. Sáu người còn lại ngồi phía đối diện là những hán tử tinh thần quắc thước (khỏe mạnh minh mẫn), toàn bộ đều là mắt sáng mày ngài, mang theo vũ khí. Tuy ngồi chung một bàn nhưng chỉ ngồi có một góc ghế, tự phát mà ăn uống.

Tám người trên một chiếc bàn lớn, chỉ còn một chỗ trống duy nhất chính là vị trí bên phải của nam tử kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui