Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi


Giang Dao đờ người.

Y ngồi trong lòng Sở Du, lỗ nhỏ còn đang cất chứa đồ vật nóng bỏng của hắn, cảm giác tê dại ngứa ngáy từ hạ thân truyền đến, y không khỏi bám lấy bả vai Sở Du, ngón tay dùng sức ấn xuống.

Sở Du làm y hết lần này tới lần khác, hôn khắp cơ thể y, còn hôn xuống! ! Chỗ đó, ngay giữa hai đùi để lại mấy dấu răng rất rõ ràng.

Y tựa vào vai Sở Du thở gấp, chỉ cảm giác toàn thân đã lây dính hơi thở của đối phương.

Hậu huyệt bị làm chín rục, chất lỏng từ đó chảy ra bên ngoài, nương theo từng động tác xâm nhập của dương v*t mà đánh thành bọt trắng nhớp nháp.

"A Dao," Sở Du cắn vành tai y, hôn lên đôi mắt mờ mịt của Giang Dao, "Thoải mái không?"
Giang Dao bị hắn đâm trướng bụng, mới vừa rồi bị hắn xỏ xuyên quên trời quên đất, giờ thế công của Sở Du đã chậm lại, y cũng nhờ đó thanh tỉnh hơn chút.

Y bất giác hừ một tiếng, nghe Sở Du bật cười.

Y ở trên chiến trường kéo cung bắn tên, một tay cầm đại đao.

Vậy mà giờ đây cái tay ấy lại được Sở Du nắm lấy đặt bên miệng, hôn xuống lòng bàn tay ẩm ướt.

62
Sở Du vừa hôn y, vừa dùng sức ấn người trong lòng ngồi xuống, nghe Giang Dao ngâm nga khó chịu mấy câu, hắn mới giữ gáy người nọ hôn thật sâu.

"A Dao, có nhớ ra chút gì không?" Sở Du hỏi.

Giang Dao khóc càng lớn, y có thể cảm giác được dương v*t của Sở Du đâm tiến vào chỗ nào đó trong cơ thể y, lông mao dưới háng cọ cọ kẽ mông y ngứa ngáy.

Y cao trào rất nhiều lần, vật nhỏ đã bắn nhiều lần cũng ngẩng đầu tì trên bụng Sở Du, lắc lư theo từng động tác của hắn, lỗ sáo đằng trước còn tràn ra một ít thanh dịch.

"Không, không có! ! " Giang Dao run người, thanh âm đứt quãng, y dựa vào vai Sở Du, vành mắt phiếm hồng, "Nam Cẩn, làm sao bây giờ?"
Y bị hắn chịch đến mê man, không hiểu sao lại đi tin câu nói làm vài lần của Sở Du là có thể nhớ ra, y chủ động ôm cổ đối phương, dâng tặng đôi môi của mình cho hắn.

Trước đó mỗi lần hôn môi Sở Du sẽ là người nắm quyền chủ đạo, nay mấy đi kí ức mấy năm trời ở chung, y không biết hôn thì phải làm như thế nào, chỉ đành lung tung dán lên môi người nọ, duỗi đầu lưỡi ra ngoài, liếm láp không có bất kỳ kết cấu nào.

"A Dao, A Dao! ! "
Sở Du dịu dàng gọi tên y, đợi hôn mềm người trước mặt xong, hắn liếm đi nước mắt trên mặt y, ghì chặt người vào lòng cắn nuốt lấy vật cứng của hắn, "Đừng sợ, sẽ nhớ ra thôi, ta sẽ luôn ở bên em.

"
63
Giang Dao hôm nay ngủ rất lâu, tỉnh lại đã không rõ mấy giờ.

Y tỉnh dậy trong lúc đang mơ màng.

Giang Dao mông lung mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Sở Du, y chưa kịp hản ứng đã bị đối phương ngậm lấy môi, chỉ có thể phối hợp khẽ ngẩng đầu lên, tay bị Sở Du phủ lên, tì ở gối đầu.

Sở Du dùng một tư thế chiếm hữu tuyệt đối đè y xuống, sợi tóc tự nhiên xõa ra, quét lên bả vai y, có chút ngứa ngáy.

Giang Dao giật giật, đầu tiên cảm thấy thắt lưng truyền đến một trận đau âm ỉ, tiếp theo là hai chân và hậu huyệt, tuy đã bôi thuốc rồi nhưng vì đêm qua bị người lăn lộn quá hung hãn, nơi đó vẫn dấy lên chút đau đơn.

Thấy y khẽ hừ nhẹ, Sở Du mới ngừng lại.

"Tỉnh?" Hắn cười nói.

Giang Dao vẫn chưa tỉnh táo lắm, y chớp chớp mắt, chậm rì rì gật đầu, "Ưm! ! ừm.

"
Dứt lời y mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc.

Sở Du nâng Giang Dao ngồi dậy, đút cho y một ly nước ấm, bàn tay dán lên bụng y nhẹ nhàng xoa xoa, "Chỗ này còn nhức không?"
Tối hôm qua hắn bắn vào trong rất nhiều, A Dao vẫn luôn ôm bụng nói nói căng trướng, hắn tự biết bản thân có hơi quá mức, ôm người trong lòng dỗ hồi lâu, giờ càng chủ động xun xoe.

"Có, có một chút.

" Giang Dao nhỏ giọng nói.

"Ta lại xoa cho em.

" Sở Du thủ thỉ.

Giang Dao gật đầu, y chợt nhớ ra điều gì, nhìn Sở Du hỏi: "Ngươi không thượng triều sao?"
"A Dao, hiện tại đã là giữa trưa," Đáy mắt Sở Du tràn đầy ý cười, "Ta biết em mệt cho nên lúc sáng rời đi không gọi em.

"
"Đã giữa trưa rồi sao?" Giang Dao mở to mắt, "Hôm nay ta còn chưa luyện kiếm.

"
"Đợi lát nữa luyện cũng được," Sở Du xoa đầu y, nhẹ giọng nói: "Ăn chút gì đó đã.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui