Edit: Nynuvola
69
Giang Dao dạo gần đây đã từ từ nhớ ra vài thứ.
Đều không phải những hồi ức tiếp nối, mà phần lớn là sự việc xảy ra lúc y đang đánh giết trên chiến trường.
Y nhớ lần đó mình bị người khác ám hại, trúng một mũi tên trên vai, sau khi hôn mê một đoạn thời gian, tỉnh lại đã thấy Sở Du tựa vào mép giường của y.
Giang Dao ban đầu không rõ vì sao bệ hạ lại nằm dựa vào mép giường của mình, trông thấy y tỉnh lại liền phải nắm lấy tay y cho bằng được, không ngừng hỏi y hiện tại cảm giác thế nào, còn đau không, thậm chí gấp gáp thúc giục người bên cạnh mau đưa quân y đến.
Tuy Giang Dao tỉnh, nhưng vết thương trên người vẫn còn rất đau, giọng nói khàn đặc, bệ hạ bèn ôm y vào lòng, bưng ly đến cẩn thận đút từng muỗng cho y.
Trải qua mấy ngày, dù sức khỏe đã hồi phục hơn nửa nhưng vẫn không được phép xuống giường, ngoài ra, mỗi ngày còn phải uống hết một chén thuốc càng thêm lớn.
Giang Dao không thích uống thuốc, có điều ở trước mặt tướng sĩ, y có thể không nhíu mày lấy một cái mà uống sạch chén thuốc.
Nhưng lúc không có ai ở đây, y nhìn chén thuốc đen ngòm mà nảy lên suy nghĩ khác, uống một nửa đổ một nửa.
Mãi đến khi bị Sở Du bắt gặp.
Giang Dao vẫn như cũ không rõ vì sao Sở Du lại tức giận, kể từ đó về sau, mỗi lần y uống thuốc Sở Du sẽ tự mình tới giám sát.
Y chỉ đành phải ngoan ngoãn uống hết, khi bị dược vị kích thích muốn nôn ra, Sở Du sẽ đút cho y ăn mấy miếng mứt hoa quả.
Ngọt vô cùng.
70
Giang Dao nhớ tới những hồi ức kia liền nói với Sở Du.
Ban đêm lúc y cùng Sở Du ngủ giường, y bảo rằng mình thật sự ghét uống thuốc, thanh tỉnh còn đỡ, không rõ lúc hôn mê thì phải làm sao.
Sở Du cười cười, duỗi tay chạm vào miệng y, "Là ta đút."
"?"
"Khi đó em không thể uống được cái gì, ta đành phải đuổi hết mọi người ra khỏi trại, tự mình uống một ngụm trước, sau đó mới mớm cho em."
Mặt Giang Dao chầm chậm chuyển hồng, y vùi mặt vào trong chăn, lặng im không nói.
71
Đối thoại giữa bọn họ đa phần sẽ là Giang Dao bị trêu đến không nói thành lời, thỉnh thoảng Sở Du sẽ là người bị chặn họng.
Hôm nay sứ thần Bắc Sóc tới thăm hỏi, ngoại trừ thương nghị chuyện quan trọng ra còn trình lên một bức thư, nói muốn giao cho Hoàng Hậu điện hạ Đại Sở.
Đợi sứ thần đi rồi, Giang Dao liền mở thư ra xem.
Bên trong viết rất nhiều chuyện, trải dài cả mấy trang, Giang Dao nghiêm túc đọc hết, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Mời ta đi Bắc Sóc làm khách?"
Ban nãy nghe sứ thần nói, thư này là do tiểu hoàng tử của bọn họ tự tay viết, chính miệng yêu cầu phải trao tận tay y.
72
Giang Dao cẩn thận suy nghĩ một phen nhưng không tìm được lí do, vì vậy y quay đầu hỏi Sở Du đang xem tấu chương, "Ta và tiểu hoàng tử Bắc Sóc......!Rất thân thiết à?"
"Không thân," Sở Du không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói, "Một tên nhóc phiền phức, A Dao đừng để ý tới hắn."
Tuy hiện tại Sở Du trông nghiêm túc, kỳ thực mở miệng sẽ thấy chút tính trẻ con.
Thấy không hỏi được gì từ hắn, Giang Dao bèn đi tìm Lương Ý.
Lương Ý đúng là có biết chuyện, lập tức kể cho Giang Dao nghe, "Thật ra cũng không có gì, chính là hồi chúng ta đánh nhau với Tây Duyên, Đại Sở và Bắc Sóc từng làm đồng minh trong một đoạn thời gian ngắn, mà ngài cũng từng làm việc với vị tiểu hoàng tử kia vào khoảng thời gian ấy."
"Giữa ta và người kia có xảy ra chuyện gì sao?" Giang Dao hỏi.
"Xảy ra......!Thật ra cũng chỉ có một chút mà thôi," Lương Ý bắt đầu sắp xếp từ ngữ, "Cái vị tiểu hoàng tử kia khá hâm mộ ngài, cho nên đã theo đuổi ngài."
Còn có chuyện như vậy ư?
73
"Có điều hắn sớm hết hy vọng rồi," Lương Ý nói, "Hắn tặng cho ngài rất nhiều quà cáp, nhưng lần nào ngài cũng sai người trả về nguyên chủ, hắn tính ra khá kiên trì, có một lần còn gửi tặng hoa qua đây, vừa khéo chạm mặt bệ hạ."
Giang Dao trầm ngâm trở về tẩm điện, thấy Sở Du còn đang giận dỗi ngồi đó, không khỏi bật cười, ngồi xuống dựa vào gần hắn, hiếu kỳ hỏi: "Chỗ hoa đó đâu rồi?"
"Vứt rồi." Sở Du lạnh lùng đáp.
Đúng ra vì lợi ích liên minh giữa hai nước, không nên vứt bỏ mới phải.
Nhưng lần này tiểu hoàng tử Bắc Sóc làm hơi lố, tặng nguyên một xe hoa.
Cho nên đồ từ đâu đến thì lăn trở về nơi đó..