Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi


Edit: Nynuvola
95
"Ta lần trước......!Không phải cố ý muốn giấu chàng, khi ấy ta chỉ hơi chóng mặt, cũng không đau, ta cho rằng không có vấn đề gì." Y nhìn Sở Du, có chút buồn bã, "Xin lỗi chàng, lần sau ta sẽ không như vậy nữa."
"Ta biết." Sở Du nhếch khóe miệng, giúp y lau đi nước mắt, dịu dàng nói: "Nhưng A Dao phải nhớ kỹ, món nợ này cũng nên trả cho ta, nếu em không trả, lần sau tái phạm thì làm sao bây giờ?"
Giang Dao cẩn thận suy nghĩ, ghé lại hôn hắn một cái, ngượng nghịu hỏi: "Vậy bây giờ còn tính nữa không?"
"Tính," Sở Du gạt đi sợi tóc rũ xuống của Giang Dao, "Có điều việc nào ra việc đó, sinh thần và chuyện kia phải tính riêng."
Dứt lời, Giang Dao cảm giác trời đất quay cuồng, hắn bị Sở Du xoay lại, hai chân đẩy ra, tay cũng bị Sở Du túm lấy đặt trên đỉnh đầu.
Một tay khác của hắn thò vào giữa hai chân y sờ soạng, còn không nặng không nhẹ ngắt một chút.

Giang Dao lập tức rên rỉ thành tiếng, y mở to mắt, nhận ra quần lót của mình đã bị Sở Du lột đi, tay hắn cũng bắt đầu làm bậy ở nơi tư mật kia.
"Nam Cẩn!"
96
Sở Du lấy cái đuôi từ hộp gỗ ra, nhẹ nhàng rà từ bắp đùi Giang Dao chuyển dần lên trên, khẽ quét qua quét lại nơi huyệt khẩu của y một chút, "Chỗ này của A Dao cũng ướt rồi, lúc nãy hôn ta liền hưng phấn lên sao?"
"Hức, không có......"
Giang Dao bị cái đuôi mềm mại kia vuốt cho ngứa ngáy, nhịn không được muốn khép hai chân lại nhưng lại bị Sở Du ép mở ra, còn lấy đầu chuông ấn vào.
Chuông bạc gặp nhiệt bắt đầu rung lên, Giang Dao hãm trong chăn đệm mềm mại, hai chân co lại, cảm giác từng trận khoái cảm bắt đầu len lỏi từ hạ thân đi khắp cơ thể, y ưỡn cổ, nắm chặt chăn đệm dưới thân.

"Ngứa quá......!Ức a......"
Chuông cầu chấn động không ngừng, thậm chí còn có xu thế mạnh dần lên, Giang Dao bị Sở Du giữ lấy đón nhận môi hôn, hắn hôn đến ngực y, ngậm đầu v* Giang Dao vào trong miệng, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn xé.
Giang Dao bắt đầu run lên, trống rỗng trong cơ thể chậm rãi phóng đại, y kẹp lấy eo Sở Du, theo bản năng thúc hông cọ xát với đối phương.

dương v*t giữa háng cũng dần đứng thẳng, lỗ nhỏ quy đầu tràn ra một chút chất dịch trong suốt, nháy mắt đã bị ngón tay mang theo vết chai mỏng của Sở Du chùi đi.
Đợi y bắn một lần, Sở Du mới lấy chuông bạc ra, thay bằng ngón tay của chính mình, tìm tòi moi lộng chỗ ướt mềm.

Eo bụng Giang Dao giần giật, y co rúm người, vô thức muốn bắt lấy cái tay đang thọc vào rút ra của Sở Du, lại bị đối phương giữ lấy, cái đuôi bông nhẹ nhàng quét qua.
97
"Nam Cẩn......"
Giang Dao thấp giọng thở hổn hển, y chỉ có thể mê mang mở mắt, nhìn Sở Du quỳ gối giữa hai chân mình, vừa dùng ngón tay xỏ xuyên hậu huyệt của y vừa cầm cái đuôi chậm rãi rà từ cổ xuống đáy chậu, còn khiêu khích đẩy đưa nơi đó.
Tất cả những chỗ mà đuôi bông quét qua đều đỏ lên, cơ thể Giang Dao lâng lâng, trong xương cốt đều toát lên ý xuân.
"Nam Cẩn, Nam Cẩn......!Tiến vào......" Y nắm chặt chăn dưới thân, gấp gáp thúc giục.
"A Dao," Sở Du lật người y qua, buộc Giang Dao phải quỳ bò, hắn nâng tay vỗ hai phiến mông y, bắt người tách hai chân ra một chút, xấu xa hỏi: "Sao bây giờ không gọi phu quân nữa?"
Hắn tự an ủi dương v*t của mình, một tay cầm lấy chuông bạc di chuyển từ bên trong đùi Giang Dao hướng dần lên trên, nhìn lỗ nhỏ tí tách tí rơi xuống một ít d*m thủy, lại đẩy chuông vào chỗ mềm ướt ấm áp.
Giang Dao rùng mình, y nằm bò trên giường, cảm giác đuôi chuông không ngừng rung động trong thân thể, nương theo thao tác của Sở Du mà càng vào sâu từng chút một.

Tốc độ đâm thọc dần cao lên, tiểu cầu mài nghiền qua vách trong nóng ướt mẫn cảm, khuấy động miệng huyệt khiến nó co rút liên tục.
Sở Du nhìn hậu huyệt khép mở, cuối cùng cũng rút cái đuôi đuôi đẫm nước ra bỏ sang bên cạnh, cầm dương v*t của mình nhắm vào tiểu huyệt, chậm rãi cắm vào.
98
Giang Dao rên rỉ một tiếng, y theo bản năng vội bò lên trước, bị Sở Du giữ eo kéo về, không kiêng nể đâm rút lỗ nhỏ non mềm phấn hồng, còn đút dần từng ngón tay vào, "A Dao, em chạy cái gì?"
"Không, không chạy." Giang Dao thở gấp đáp.
Y vùi trên gối đầu, sắc mặt ửng đỏ, thân thể bị va chạm không ngừng đong đưa, y khóc ướt cả gối đầu.

Sở Du từ đằng sau tát mạnh vào mông Giang Dao, khiến chỗ đó đều sưng cả lên.
Hắn dùng tư thế này làm Giang Dao một hồi, sau đó kéo người dậy, để y tách chân quỳ đối diện với mình, vừa đâm rút vừa cầm đuôi bông cọ cọ dương v*t y.

Giang Dao bị kích thích từ cả hai phía trước sau, bụng chịu không nổi, co bóp run rẩy tiết ra một luồng d*m thủy.
Chất lỏng nóng bỏng đúng lúc tưới xuống vật cứng rắn của Sở Du, hắn khẽ hừ một tiếng, xoay mặt Giang Dao, cúi đầu ngậm lấy môi đối phương, thở dồn dập nói: "Quà sinh nhật của A Dao......!Ta rất thích."

"Thích......!A ưm." Giang Dao rùng mình, không khỏi rên rỉ một chút, thanh âm bị nụ hôn của Sở Du làm cho mơ hồ, "Ta cũng thích phu quân."
Sở Du thấp giọng hừ khẽ, hắn rốt cuộc gỡ bỏ giam cầm với Giang Dao, hơi rút dương v*t ra, đặt y nằm trên giường, đoạn nhấc cặp chân dài của y lên, bắt đầu một vòng tiến công mới nơi tiểu huyệt đỏ tươi.
99
Cũng không biết trải qua bao lâu, động tĩnh trong điện mới thoáng ngừng lại.
Tối nay Sở Du đã đi quá giới hạn, vui sướng làm hắn không kiêng nể gì chơi đùa Giang Dao, hắn như không hề biết mệt mà đè đối phương ra làm, mãi tới khi bắn vào y một bụng tinh dịch, hậu huyệt bị nhét kín cái đuôi bông, nằm run rẩy trên giường, hắn mới tạm thời buông tha y.
Giang Dao sững sờ xoa xoa cái bụng bị đâm nhức, bỗng thấy Sở Du cầm đến một cái hộp, bên trong đặt chỉnh tề mấy bức điêu khắc gỗ, không khác lắm so với cái ban đầu y định chuẩn bị.
Hiện tại lại đưa cho Sở Du.
Sở Du hôn lên môi Giang Dao, cảm thán: "A Dao dù mất trí nhớ, vẫn nhớ rõ muốn làm cái này cho ta."
Giang Dao nhìn tay nghề của bản thân, có chút xấu hổ, năm nào cũng khắc, thế mà kỹ thuật chưa bao giờ tiến bộ.
"Vậy......!Chàng thích không?" Y nhìn Sở Du, khàn giọng hỏi.
"Thích." Sở Du cẩn thận đặt cái mới nhất vào hộp, thỏa mãn nói: "Cực kỳ thích."
100
Cất hộp đi, hắn lại bắt đầu một hồi ôm hôn.
Trong điện ái dục cuộn trào, ngẫu nhiên vang lên vài lời âu yếm.
"A Dao, đuôi của em ướt đẫm rồi."
"Ô, ta không có đuôi......"
"Nói bậy, đây không phải sao?"
"Chàng đừng, Ưm a......!Đừng chạm vào chỗ đó......"
Cả người Giang Dao mướt mồ hôi, bàn chân gác trên người Sở Du, y ưỡn eo cảm giác khoái cảm dưới thân lan tràn, bàn tay vô lực đáp bên cạnh hắn động động, ngược lại bị Sở Du nắm chặt lấy, giống như tình yêu sâu sắc của bọn họ.
Cao trào thêm một lần, Sở Du hôn thái dương thấm ướt của Giang Dao, ánh mắt mang theo dịu dàng mong ngóng.

"A Dao, em thích ai?"
Giang Dao mê man trong tình dục, y chớp đôi mắt ngập nước, cố gắng ôm cổ Sở Du, tùy ý đắm chìm giữa đong đưa vô tận, nhẹ giọng nói: "Thích......!Chàng."
Cho dù đã quên chàng, ta vẫn sẽ một lần nữa thích chàng.
=================== HOÀN ========================
Lời tác giả:
Kết thúc.

Đây là một câu chuyện rất đơn giản.

Lãng quên kí ức có thể trở nên lạ lẫm, nhưng tình yêu thì không, ta yêu em bao nhiêu, ta đều sẽ cho em bấy nhiêu.

từ sói lớn biến thành cún nhỏ, làm em cảm thấy quen thuộc, ấm áp, không muốn xa rời, lần nữa yêu ta.
Lời editor: Hoàn*rớt nước mắt*, khi không có hứng làm chuyện dài thì đoạn đoản văn là một lựa chọn sáng suốt, có thể tương lai sẽ thầu thêm vài bộ kiểu này nữa.

Cảm ơn mn đã theo dõi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận