6 năm trước
Ngoài trời mây bay gió lượn, khẽ luồn qua từng tán cây tạo nên những âm thanh xào xạc vui tai. Nhưng có mấy ai biết được rằng nhà họ Diêu đang trải qua một cơn sóng gió
- Cha cha hãy ở lại đi mà.Con cầu xin cha mà.
Một thiếu nữ đang quỳ gối khóc lóc,van xin nghe rất thảm thiết.Bên cạnh là một người đàn bà cũng đang quỳ khóc van xin thảm thiết với người ngồi chễm chệ,uy nghiêm trên kia.
- Lão gia tôi cầu xin ông hãy ở lại với Thư Nguyệt với tôi đi mà.Nó còn rất nhỏ nó không thể không có cha
Diêu phu nhân vừa khóc vừa quỳ lạy dưới chân Diêu lão gia.Nhưng người mà bà " đầu ấp tay gối" bao năm đâu để ý,thậm chí không thương tình dùng cái chân bẩn thỉu của mình chà đạp lên người của bà.Những cơn đau đó bà cố gắng cắn răng chịu đựng,bà chịu đựng chỉ vì con gái bà Diêu Thư Nguyệt
- BÀ cút ra cho tôi.Thư Nguyệt là nữ nhi của tôi,nhất định tôi phải đưa nó đi cùng,còn chiếc giày rách như bà tôi không muốn chạm tới nữa.
Diêu Thư Nguyệt nhìn thấy,nghe thấy lời cha mình nói vô cùng đau lòng.đó là người cha mà Thư Nguyệt yêu thương hay sao?Không đó không còn là cha nữa rồi.
- Lão gia nếu ông cứ kiên quyết bỏ đi như vậy tôi...tôi sẽ chết cho ông xem.
- Được bà chết đi.
Diêu phu nhân quay lại ôm lấy con gái,dường như là cái ôm cuối cùng dành cho con gái của bà.
Sau đó bà nhanh chóng từ trong người rút ra con dao kết liễu mạng sống của mình.Thư Nguyệt tròn mắt không tin vào mắt mình.Máu....máu của mẹ đang chảy ra.
- Mẹ đừng bỏ con...đừng bỏ con có được không? Cha gọi ngự y đi cha,cứu mẹ đi cha.Con cầu xin cha mà.
- Đi thôi Thư Nguyệt....
- Cha..cứu...cứu mẹ..
Thư Nguyệt khóc lóc van nài người cha vô lương tâm của mình,nhưng người cha đó vẫn vậy.Lạnh lùng độc ác bỏ đi,không thèm ngoảnh lại nhìn người đã sống chung với mình mười mấy năm.
Sau ngày hôm đó Thư Nguyệt trở nên khác hắn,không còn nó chuyện hoạt bát vui vẻ như xưa mà lại u buồn,im lặng không nói câu nào.Điều đó làm Diêu lão gia lo lắng.
- Lão gia cứ mặc kệ nó.Có lẽ nó còn chưa chấp nhận được mọi việc nên mới thế này thôi.
Ngay sau khi Diêu phu nhân qua đời Diêu lão gia lập tức đón người trong mộng của mình về.Ai trong phủ cũng bất ngờ và khinh bỉ về việc này.Họ thương cho vị tiểu thư còn nhỏ vậy mà đã chứng kiến bi kịch đau đớn khó mà quên được.
- Thư Nguyệt ta mang thức ăn đến cho con,đói rồi đúng không?
Vú nuôi của Thư Nguyệt đến bên giường vỗ Thư Nguyệt cố ăn một ít,giữ sức khỏe.
- Ư...ư..a...
Thư Nguyệt muốn nói điều gì đó,nhưng tất cả đều bị nghẹn laị ở họng,hoàn toàn không phát ra tiếng được.
- Thư Nguyệt con bị sao vậy? Vú Trần bàng hoàng vô cùng,tiểu thư của bà đang khỏe mạnh sao tự dưng lại không nói được thế này
- Lão gia tiểu thư...tiểu thư ngã bệnh rồi
------------------------------------------------------------------------------------
- Đại phu tiểu nữ của ta sao rồi?
Diêu lão gia quan tâm ân cần hỏi thăm đại phu về bệnh tình của Thư Nguyệt.Dù sao ông cũng muốn làm một người cha tốt.
- Có lẽ vì chấn động tâm lí tiểu thư bị câm không thể nói được.
- Câm? Vậy có cách nào chữa trị không?
- Cái này tùy vào tiểu thư.Tiểu thư cần phải vượt qua chấn động tâm lí,giải tỏa u buồn thì may ra mới có cơ hội.
Thư Nguyệt nghe đại phu nói đau lòng nước mắt chảy dài trên gương mặt gầy rộc.