Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm


Từ biệt
Sau khi từ biệt với nàng Thiên Phong quay trở về thư phòng , khuôn mặt trầm ngâm nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Mọi chuyện cứ như là mơ vậy , một giấc mơ đẹp.
- Thiếu gia hoàng thượng cho gọi người về kinh gấp.
Thư đồng bên cạnh Thiên Phong cúi đầu dâng bức thư lên cho chàng. Thiên Phong cầm bức thư lên đọc xong liền nói với thư đồng, giọng điệu có vẻ gấp gáp:
- A Khải chúng ta mau thu xếp đồ ngày mai...à không bây giờ lập tức về kinh thành.
Mẫu hậu xin người hãy chờ nhi thần về....xin người hãy cố gắng vì nhi thần...hãy chờ nhi thần
Đó là bức thư do chính tay hoàng thượng viết , người muốn báo cho chàng về bệnh tình của mẫu hậu chàng. Trước khi chàng xuất cũng sức khỏe của mẫu hậu nàng rất tốt , ấy thế mà giờ lại nói " bệnh tình nguy cấp, có thể không qua khỏi" Có lẽ bên trong còn có ẩn số nào đó

- Thiếu gia thế còn việc kiểm tra gạo, xử tội Diêu viên ngoại phải làm sao ?
- Chuyện này đợi khi đâu về kinh rồi ta sẽ sắp xếp, hiện tại chúng ta phải về kinh gấp. Giờ chúng ta đến từ biệt Diêu viên ngoại sau đó lên đường luôn
Chàng gấp gáp đến chào từ biệt Diêu viên ngoại , đúng lúc Thư Nguyệt cũng đang ở đó. Nhìn thấy Thiên Phong bước vào nàng định nở nụ cười với chàng , thì ngay lúc đó chàng đã nói :
- Diêu viên ngoại, Thư Nguyệt cô nương tại hạ phải đi rồi. Còn việc mua gạo và vải sau này sẽ tính tiếp
Đi? Chàng muốn đi đâu? Chàng muốn rời khỏi đây a
Thiên Phong nhìn nàng sau đó cười mỉm, tiến lại gần nói nhỏ:
- Thư Nguyệt chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.

Nghe thấy chàng nói vậy trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Chí ít nàng vẫn có cơ hội được gặp lại chàng. Kiếp này gặp được một ngươi tâm đầu ý hợp với mình như vậy, thì sao có thể để mất người được chứ.
Đáp lại lời của chàng nàng chỉ im lặng, cười cười gật đầu. Thiên Phong thấy nàng mỉm cười với mình trong lòng cảm thấy rất vui , sau đó liền nhanh chóng quay người bước đi. Chàng vừa đi ra khỏi gia trang của nhà họ Diêu , thì ngay sau đó một bóng dáng quen thuộc chạy theo sau
Thiên Phong dừng chân nói :
- Sao muội lại đến đây, ngoài trời lạnh lắm mau về phủ nghỉ ngơi đi.
Nàng lấy từ trong túi ra một chiếc bùa, lấy tay viết lên tay chàng:
- Bùa bình an này là của mẫu thân muội để lại, rất linh nghiệm nó đã phù hộ uội rất nhiều , huynh hãy đem theo nó.
Nàng đang quan tâm mình sao ??? Liệu có phải là mơ không??
- Đa tạ muội ta nhất định sẽ giữ nó bên mình, được rồi nàng mau mau quay về phủ đi. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Thư Nguyệt mỉm cười nhìn theo bóng dáng của chàng khuất dần, khuất dần sau lớp sương mù dày đặc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận