Đến rồi.Cuối cùng cũng đến rồi.6 năm tròn ngày mẹ mất Diêu Thư Nguyệt lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời.Suốt 6 năm qua nàng không có một giấc ngủ ngon nào,cứ chợp mắt được một chút hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về.Cảm giác cô đơn lạc lõng,hoang mang cứ thế đeo bám với nàng,dường như không bao giờ thoát ra được.Diêu Thư Nguyệt luôn thầm nhủ với chính mình " Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi,tất cả sẽ ổn thôi"
Nhìn lên trời cao kia nàng lại nghĩ đến mẹ " Mẹ ở trên đó mẹ sống có tốt không?Thư Nguyệt sống...rất tốt.Thư Nguyệt rất nhớ mẹ,mẹ có nhớ Thư Nguyệt không?Có cảm thấy cô đơn không?Có muốn con tới suối vàng bầu bạn với mẹ không" Tất cả tâm sự nàng chỉ có thể giấu kín trong lòng,không thể nói ra,chỉ có thể dùng tiếng đàn bộc lộ nỗi lòng thầm kín.
- Nguyệt nhi cha phải lên kinh một thời gian,con nhớ phải giữ sức khỏe đó có nghe chưa?
Diêu lão gia mở cửa phòng của nàng,nhẹ nhàng tới gần xoa đầu Thư Nguyệt,bàn tay ông ấm áp nhưng sao với nàng nó lại thật lạnh lẽo.Diêu Thư Nguyệt vẫn bình thản đánh đàn,không quan tâm tới sự xuất hiện của người bên cạnh.
Quả thật 6 năm qua người cha này đã làm rất tốt nhưng sao có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng của nàng.Ông nói muốn nàng sống tốt,sống khỏe nhưng ông nào biết rằng người đàn bà hàng ngày ở bên ông là người 2 mặt.Khi có ông ở nhà thì quan tâm chăm sóc Thư Nguyệt nhưng không có ông thì tất cả lại là chuyện khác.
- Được rồi cha đi đây.
Nàng nhìn theo bóng cha mình mà lòng đau xót.Không phải nàng không muốn tha thứ,nhưng cứ nghĩ về người mẹ quá cố nàng không thể chịu được.
" Cha tuy con chưa thể chấp nhận được cha,nhưng dù gì cha vẫn là cha của con.Cha cũng hãy giữ sức khỏe" Tất nhiên những lời này chỉ có nàng biết mà thôi.
- Nguyệt nhi con đã đàn rất lâu rồi,nghỉ tay đi
Vú nuôi của Thư Nguyệt trông thấy lão già đi ra ngoài mới tiến vào phòng của nàng.
Với nàng người vú nuôi này giống như mẹ nàng vậy.Bà đã ở bên chăm sóc cho nàng nên nàng mới sống được đến bây giờ.
Diêu Thư Nguyệt mỉm cười dùng ngón tay thon dài của mình viết lên lòng bàn tay của đã già nua của người vú.
* Thư Nguyệt không thể nói được nên phải dùng tay để viết vào tay của người khác.Để mọi người thoải mái khi đọc những lần viết như vậy mình cũng sẽ trình bày như những lời thoại bình thường
- Vú nuôi con muốn đến chỗ của mẹ con.Có lẽ mẹ con cũng rất muốn gặp con.
Vú Trần suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý dẫn Thư Nguyệt đi.Bà cũng rất th cho ị tiểu thư này,người ta nói " hồng nhan bạc mệnh" quả không sai mà.
Đã lâu rồi nàng không được đến thăm mộ của mẹ.Nàng rất nhớ mẹ.Nàng cứ ngồi bên cạnh nhìn ngôi mộ lãnh lẽo không biểu hiện gì.Có lẽ những giọt nước mắt đã rơi quá nhiều rồi,nên nó không thể rơi thêm nữa.
Đâu đó ở ngoài kia cách nàng một đoạn,có một vị công tử và một thư đồng đang tiến lại gần.