Hoàng Hậu Nàng Là Của Trẫm


Lần gặp đầu tiên
Đâu đó ở ngoài kia cách nàng một đoạn,có một vị công tử và một thư đồng đang tiến lại gần.Vẻ ngoài công tử đó nhìn rất anh tuấn dường như họ đang nói chuyện gì đó .Hai người họ tiến lại gần nàng,vị công tử nho nhã hỏi :
- Cô nương cho tại hạ hỏi phủ của DIêu viên ngoại ở đâu?
Diêu viên ngoại chẳng phải là cha của nàng hay sao?Diêu Thư Nguyệt không để ý tiếp tục thẫn thờ ngồi bên mộ mẹ.Tên thư đồng đứng bên cạnh lên tiếng thay cho chủ nhân của mình:
- Cô nương công tử của ta hỏi cô,ít nhất cô cũng nên hồi đáp lại chứ.
Vú Trần đứng bên cạnh nói xen vào:
- Tiểu thư ta từ nhỏ đã không thể nói chuyện mong các hạ thông cảm.

- Ra là vậy.Thứ lỗi chúng tôi đã làm phiền.
Vị công tử đó mỉm cười nho nhã nói với nàng.Chuyến đi lần này chủ yếu là muốn thị sát dân chúng,đến Dương Châu rồi mới biết ở đây có Diêu viên ngoại luôn ức hiếp người.Nhận thấy chuyện này không ổn nên họ mới tới tìm để điều tra rõ ngọn ngành.
- À hồi nãy có nghe quý công tử đây muốn tìm Diêu viên ngoại có biết đấy.Đi tới cuối đường đó sẽ có thấy một gia trang lớn,đó chính là nhà của Diêu viên ngoại
- Đạ tạ.Vậy tại hạ xin cáo từ trước.
Trông hai người đi được một đoạn vú Trần mới khẽ nói với nàng:
- Tiểu thư phải về thôi,nếu phu nhân không tìm thấy người thì sẽ....
CHứ kịp nói hết câu nàng đã đứng dậy quay lưng bước đi.Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho dù có như thế nào nàng cũng phải sống.Sống cho cả phần người mẫu thân đã mất nữa.
Hai người nhanh chóng về tới gia trang quả như đúng lời vú Trần nói , Diêu phu nhân đã chờ sẵn nàng, dùng ánh mắt ghen ghét nhìn nàng
- Diêu Thư Nguyệt cả ngày hôm nay cô đi đâu? Cô quên công việc của mình rồi sao?
Vừa nói Diêu Phu nhân vừa động tay động chân với nàng.Thực ra chuyện này cũng đã diễn ra rất lâu rồi nàng cũng đã quen.
Thư Nguyệt cúi đầu xuống che đi sự phẫn uất trong đôi mắt của nàng.Đúng lúc đó từ trong phủ bước ra một vị công tử tay cầm quạt tiến đến.Nàng nhìn một lúc chợt nhớ ra " Hóa ra là công tử hồi nãy"
- Phu nhân không biết Diêu lão gia khi nào trở về....

- À...công tử cứ nghỉ ngơi ngày mai lão gia nhà tôi sẽ trở về. Kì lạ đối với nàng thì như hổ cái,còn đối với công tử đây lại như con thỏ trắng.
- Hóa ra là vị tiểu thư hồi nãy...tại hạ là Lăng Thiên Phong còn tiểu thư là...
Lăng Thiên Phong giới thiệu tên với nàng,hồi nãy không để ý đến nhưng giờ nhìn lại mới thấy nàng đúng là rất xinh đẹp.Tuy không thể nói chuyện nhưng vẻ đẹp của nàng đã lấn áp tất cả.Vẻ đẹp của nàng có thể sánh với tiên nữ nhưng đôi mắt lại rất buồn.Điều này chi khiến người ta muốn ở bên cạnh che chở, bảo vệ mà thôi.
NÀng chỉ mỉm cười gật đầu lấy giấy bút ra viết 5 chữ:
- Tiểu nữ là Diêu Thư Nguyệt
- Mau vào phòng đi còn đứng đấy làm gì. DIêu phu nhân dùng ánh mắt không ưa gì nhìn nàng.
Thư Nguyệt về phòng mình khóa chặt cửa lại một mình một bóng cô đơn trong phòng.Bằng hữu tốt của nàng chỉ có những chiếc khăn do nàng thêu,chiếc đàn tì bà do mẫu thân để lại,và chậu hoa mẫu đơn.Nàng vui vẻ chăm sóc chậu hoa mẫu đơn,càng ngày nó càng nở đẹp tràn đầy sức sống.Nàng cũng muốn như chậu hoa này đẹp đẽ tràn đầy sức sống.
Từ nhỏ mẫu thân nàng luôn mong nàng lấy được tướng công tốt nên cầm kì thi họa đều dạy cho nàng.Chính vì vậy những chiếc khăn do nàng thêu ra đẹp vô cùng.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Thiếu gia à chúng ta mau hồi cung thôi.Chuyện của viên nga cứ giao cho quan phủ giải quyết.
- Ngươi biết cái gì những tên tri phủ này chỉ có muốn rút máu dân chúng,đợi ta về cung nhất định sẽ cắt chức hết mấy tên này.Để chúng chịu nỗi khổ dân chúng phải chịu.Phải rồi vị tiểu thư hồi nãy có phải là Đại tiểu thư của DIêu gia không?
Lăng Thiên Phong là một thái tử tốt được lòng mọi người.Chính vì vậy hoàng thượng mới chọn hắn làm thái tử mặc dù hắn không phải là đại hoàng tử.
- Dạ phải. Đó là đại tiểu thư của Diêu gia nổi tiếng xinh đẹp cầm kì thi họa đều giỏi ,nhưng đáng tiếc lại bị câm.Thiếu gia người cũng biết đó làm gì có ai thương con chồng , phu nhân kia cũng vậy.Thần nghe nói vị tiểu thư đó bị đối xử không khác gì người hầu.
- Ra là vậy.
Lăng Thiên Phong trong cung cũng bị đối xử hết sức quá đáng, tuy không bị đối xử như nàng nhưng hàng ngày đều phải chịu sức ép của hoàng hậu, và đại hoàng huynh. Lăng Thiên Phong cũng chỉ muốn làm người bình thường sống vô lo vô nghĩ , nhưng hắn lại là thái tử.Cuộc sống trong cũng hắn hoàn toàn thấy chán nản... Lăng Thiên Phong đang suy nghĩ vẩn vơ thì hắn nghe thấy tiếng đàn réo rắt ở đâu đó phát ra...
- Tiếng đàn nghe sầu não quá.Có lẽ người đánh đàn đó đang mang tâm sự nỗi buồn thầm kín...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận